Một lần nữa ra chiến trường, chuyện lần trước cứ như vừa mới hôm qua vậy, điều duy nhất không giống chính là lần trước Sở Dạ cùng nàng kề vai chiến đấu, mà bây giờ nàng lại đối đầu với hắn.

Đông Phương Triệt từ trong doanh trướng đi ra, sương gió trong cả tháng nay làm cho nét công tử ưu nhã của hắn vơi bớt đi, trên gương mặt anh tuấn nhiều thêm phần cương nghị và thâm trầm, hắn nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt có sự phức tạp nói không nên lời: “Ngươi thật sự có thể đánh bại Thiết Kỵ của Sở Dạ?”

Mộ Dung Cẩm xoay người: “Vương gia chắc hẳn biết rằng trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, điều ta có thể làm chỉ là thử một lần, về phần khác, vẫn là xem ý trời thôi!”

Đông Phương Triệt đi tới, sánh vai với Mộ Dung Cẩm, bọn họ đứng trên một cái đồi nhỏ, phía trước là thảo nguyên mênh mông, thảo nguyên bên kia chính là doanh trại quân Sở, địa hình ở đây, đối với Thiên Khải rất bất lợi!

Đông Phương Triệt nhìn cô gái chỉ cao tới cằm của mình, phảng phất nhớ lại lần đầu gặp nàng, mọi người ai cũng đang tìm nàng, lại không biết từ lúc nào nàng đã không một tiếng động quỳ trước mặt phụ hoàng rồi, mà hình tượng nàng cho người ta thấy chính là dịu dàng, nhát gan, yếu đuối, nhưng lại không giống với loại nhát gan yếu đuối như Tô Lục Ngâm, hắn vẫn mãi nghĩ không ra, hiện tại thì đã hiểu rồi, những thứ đó đều là do nàng giả vờ mà thôi!

Ở trên du thuyền, Đông Phương Chân có ý đồ quấy rối nàng, nàng lại cúi đầu nhẫn nhịn, dưới tình huống đó cũng không ra tay, thật sự khiến cho hắn không thể không bội phục; mà lúc tranh đoạt phó tướng, võ công của nàng thật kinh người, mưu kế cũng có một không hai, lúc đó hắn không biết nàng là ai, trong lòng bội phục sát đất; đến khi nàng gỡ áo choàng ra, hắn bị chấn động đến mức không dám tin vào mắt mình.

Phụ nữ làm quan, nàng là người đầu tiên kể từ ngàn xưa đến nay, phụ nữ lãnh binh, nàng càng là một kỳ tích, hắn nghĩ, ánh mắt của hắn đã không có cách nào rời khỏi người nàng được nữa, nghi ngờ, ngưỡng mộ, kinh ngạc, bội phục, dường như còn có một thứ gì đó nói không nên lời!

“Mộ Dung tướng quân chỉ ở bên ngoài mười dặm này thôi, ngươi có muốn đi xem không?”

Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Hiện tại ta đến đây để đánh trận, chứ không phải đến tìm người thân!”

Đầu Đông Phương Triệt nghiêng qua, với độ cao của hắn, cúi đầu liền có thể thấy được một bên gương mặt dịu dàng của Mộ Dung Cẩm, còn có hàng mi thật dài kia, nhìn qua nàng tựa như một em gái nhỏ dịu dàng, ai có thể ngờ tới nàng có thể tiêu diệt tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn người chỉ trong nháy mắt? Ai có thể ngờ tới nàng có thể gánh lấy trọng trách bảo vệ một quốc gia như thế này?

Doanh trại quân Sở

Triển Phong nhìn người đang dựa vào giường mềm: “Chủ tử, Mộ Dung tiểu thư đã tới doanh trại rồi, nếu như không có gì bất ngờ, thì ngày mai sẽ phải giao chiến với quân ta! Thế chúng ta có đánh nữa hay không ạ?”

Sở Dạ mở mắt: “Đánh, sao lại không đánh chứ? Đây là chiến tranh, không phải trò chơi!”

Triển Phong khó xử thở dài một hơi: “Nhưng đối phương là Mộ Dung tiểu thư đó, chủ tử người thực sự nỡ ra tay à?”

Một tia xảo quyệt lóe lên trong mắt Sở Dạ: “Ai nói nhất định phải đánh chủ tướng chứ? Chỉ cần chém giết hết tất cả binh lính, vậy không phải được rồi sao?”

Triển Hạo không biết từ nơi nào lướt tới: “Chủ tử nếu không ngày mai chúng ta bắt Mộ Dung tiểu thư lại, trực tiếp bắt về nước Sở làm Hoàng hậu đi!” Để người khỏi phải ngày đêm nhớ nhung người ta nữa!

Triển Phong bỗng chốc hiểu ra, không thể không nói Triển Hạo nhà ngươi nói ra chân tướng rồi……

Sở Dạ lườm y một cái, không có một chút chột dạ nào khi tâm tư bị nhìn thấu, dù gì hắn cũng nghĩ như thế; nếu dùng cách cưới hỏi bình thường, khẳng định là Mộ Dung Cẩm sẽ không chịu gả cho hắn, nếu đã như thế, thì hắn dùng phương pháp của hắn vậy, trước tiên trói nàng lại, rồi gạo sống nấu thành cơm, tất cả trở thành kết cục đã định, vị Hoàng hậu Mộ Dung Cẩm này liền chạy không khỏi nữa rồi!

Triển Hạo và Triển Phong nhìn nhau, cùng lúc thở dài một hơi, chủ tử hết cứu được rồi……

Đột nhiên Triển Hạo nhớ đến một chuyện: “Chủ tử, lúc trước Mộ Dung tiểu thư đoạt binh quyền, trận diễn tập trên bàn cát chính là trận chiến Thiết Kỵ quân Sở đánh bại Thiên Khải trước kia, sau đó năm vạn Thiết Kỵ quân Sở gần như bị nàng ấy tiêu diệt, dường như nàng ấy đối phó với Thiết Kỵ rất lợi hại!”

Sở Dạ cũng biết được, không ai biết sự kinh hãi khi hắn nghe được những lời kia của Mộ Dung Cẩm, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, nếu như Mộ Dung Cẩm lãnh đạo trong chiến dịch đó, e rằng nước Sở thật sự phải bại trận rồi; nhưng mà địa hình hôm nay, kế hoạch của nàng sẽ không dùng được nữa, Thiên Khải đã bại lui năm mươi dặm, đã không thể nào lui thêm được nữa!

Lại nói, quả thực hắn rất mong đợi trận giao chiến ngày mai, mong đợi rằng nàng sẽ cho mình kinh ngạc như thế nào; muốn xem thử vị Hoàng hậu mà hắn chọn trúng, có bao nhiêu trí tuệ, đủ để sánh vai cùng hắn không!

Rạng sáng hôm sau

Chiến trường vang lên tiếng trống báo hiệu, Thiết Kỵ quân Sở xếp thành từng hàng từng hàng phía trước tạo thành một mảng đen nghịt, màu sắc âm trầm đó đè lên trái tim của mỗi một ngườii; Đông Phương Triệt sắc mặt nghiêm trọng nhìn Thiết Kỵ, đội ngũ ngay ngắn kia, trang bị tinh luyện kia, còn có sự sắc bén như kiếm sắc vừa tuốt khỏi vỏ kia, quân đội Thiên Khải hoàn toàn không có.

Thiết Kỵ quân Sở đã từng càn quét một nửa đại lục, khiến cho tất cả các nước nghe danh đã sợ mất mật, chẳng có mấy ai dám va chạm chính diện với Thiết Kỵ cả.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Đông Phương Triệt xoay người, lại thấy Mộ Dung Cẩm không có mặc áo giáp, mà là một tà áo dài màu trắng, tóc dài phất phới, duyên dáng lộng lẫy, nhưng lại không phải trang phục nên mặc trên chiến trường, hắn nhịn không được nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Mộ Dung Cẩm không trả lời hắn, mà nhảy lên lầu cổng thành, nhìn Thiết Kỵ ở phía trước, trong lòng cũng có chút kích động, đây chính là đội quân hùng mạnh nhất trên mảnh đại lục này, nàng mặc kệ ai là người sở hữu nó, nàng chỉ biết nàng nhất định phải đánh bại nó!

Mộ Dung Cẩm nâng mắt, tuy xa cách ngàn dặm, nhưng Mộ Dung Cẩm vẫn là vừa liếc mắt liền nhìn thấy Sở Dạ đứng trên đài chỉ huy kia, vẫn tùy ý mà bá đạo như thế, anh tuấn tựa như người cõi trời vậy!

Sở Dạ cũng nhìn thấy nàng, có chút bất ngờ với trang phục của nàng, lại càng thêm mong đợi vào trận chiến ngay sau đó!

Văn Tử Khiêm giục ngựa chạy tới, đưa cho Mộ Dung Cẩm một cây cờ đỏ và một cây cờ đen, trên gương mặt vẫn luôn lạnh lùng cũng có một chút kích động: “Cẩm Nhi, cho bọn họ xem, sức mạnh của quân Mộ Dung chúng ta đi!”

Đông Phương Triệt sửng sốt, lẽ nào quân Mộ Dung còn có quân bài chưa lật? Nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ thấy nàng ngạo nghễ đứng đó, mỗi tay cầm lấy một cây cờ, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, là tự tin, là kiêu ngạo, là cuồng vọng, những thứ đó trước giờ hắn chưa bao giờ thấy qua trên người nàng, mà chính trong giờ khắc này, đôi mắt của hắn lại không thể nào dời đi được!

Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước, trong giọng nói xen lẫn nội lực: “Ra đi nào! Quân hồn của quân Mộ Dung ta, tương lai của nhà Mộ Dung ta!”

“Rầm rập!” Tiếng bước chân đều đặn vững chắc từ phía đông truyền đến, năm vạn binh lính gần như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện dưới thành lâu, tốc độ đó nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi, Đông Phương Triệt kinh ngạc đễn độ thiếu chút nữa liền cắn phải đầu lưỡi, hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ Mộ Dung Cẩm lại không dùng quân đội ở đây!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua đây, mỗi một người đều kinh hãi, những binh lính đó, toàn bộ đều là thiếu niên, lớn nhất cũng chỉ khoảng hơn 20, nhỏ nhất cũng chỉ là đứa bé khoảng 16 tuổi! Mà vũ khí của bọn họ cũng không thống nhất, có kiếm, có đao, có cung tên, có móc sắt, có xích sắt, có cây gậy dài đến một trượng, thậm chí còn có dây thừng nữa!

Đội quân thế này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, nhưng mà…… Giờ khắc này mỗi một người ở đây không ai dám xem thường bọn họ, bởi vì trên người họ có ý chí chiến đấu dày đặc, còn có đôi mắt gần như muốn bốc lửa kia!

Tay cầm cờ của Mộ Dung Cẩm siết chặt: “Các ngươi sợ chết không?”

Toàn quân trả lời, vô cùng khí thế, nhưng đáp án lại là một chữ: “Sợ!”

Triển Phong với Triển Hạo thiếu chút nữa đứng không vững, lần đầu tiên nghe thấy có người nói ‘sợ’ trên chiến trường, hơn nữa còn là một đội quân, nhưng một khắc sau bọn họ lại rung động, bởi vì Mộ Dung Cẩm nói: “Sợ thì tốt! Sợ sẽ còn sống mà trở về cho ta!”

“Dạ, Tiểu cô cô!” Mọi người hét lớn, ý chí chiến đấu trên mặt chỉ tăng mà không giảm, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, hơn nữa còn là đích thân Tiểu cô cô chỉ huy, bọn họ sao có thể để cho Tiểu cô cô thất vọng chứ?

Mộ Dung Cẩm nâng mắt, cờ màu chỉ về Thiết Kỵ ở phía trước: “Đằng kia, là quân đội được ca ngợi là quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ này, đánh bại bọn họ, thì vinh dự hùng mạnh nhất đó sẽ thuộc về các ngươi, đi nào!”

Dứt lời, toàn bộ binh sĩ tràn ra như ong vỡ tổ, đội hình kia bỗng chốc bị rối loạn, tất cả mọi người đều nhịn cười không được, đây thật sự là quân đội à? Rối loạn như thế, không có kỷ luật gì cả, thậm chí một đội hình ra trò cũng không có, đây thật sự là quân đội mạnh nhất của quân Mộ Dung à? Lại còn tuyên bố muốn đánh bại Thiết Kỵ dũng mãnh nhất, không cảm thấy buốn cười hay sao chứ?

Sở Dạ nhìn quân đội hỗn loạn đó, cũng không có xem thường như những người khác, ngược lại ánh mắt ngày càng thêm trầm trọng, nhìn quân đội kia trông như rối loạn vô kỷ luật, còn có những người không chạy về phía trước mà xuyên qua hai bên trái phải kia.

Đông Phương Triệt cũng nhìn ra đầu mối, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, muốn đi hỏi gì đó, nhưng lại bị kéo lại, quay đầu nhìn: “Văn quân sư?”

Văn Tử Khiêm nhìn phía trước: “Yên tĩnh nhìn xem đi! Đây là một nghi thức long trọng, trận chiến này, cũng sẽ vĩnh viễn được đưa vào lịch sử, ngay cả cô nàng xinh đẹp nhất kia nữa!”

Trong một lúc Đông Phương Triệt không hiểu được, nhưng mà giọng điệu kiên định của y lại nói cho hắn biết, trận chiến này không chỉ đơn giản như vẻ ngoài đâu!

“Giết!”

“Tấn công!”

Thiết Kỵ quân Sở không cần chỉ huy, trực tiếp xông lên, sát khí dày đặc ùn ùn kéo đến; hai bên chỉ còn cách nhau không đến trăm thước, mà quân Mộ Dung lại làm ra một chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, chỉ thấy những binh sĩ cầm kiếm chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó đứng ngay ngắn trên mặt đất, mà những binh sĩ cầm lấy xích sắt ở phía sau, không biết từ lúc nào đã nối toàn bộ xích sắt lại với nhau, trở thành từng sợi dây xích dài, mà mấy sợi dây thừng kia cũng được nối với nhau thành một sợi, từ đông sang tây kéo thành một sợi dây thẳng tắp.

Dây thừng được kéo lên trước tiên, tỉ mỉ nhìn mới phát hiện mặt trên dây thừng còn có những cây kim sắt nho nhỏ, vậy nên khi ngựa đụng vào dây thừng, kim sắt liền ghim vào thân ngựa, trong thoáng chốc ngựa bị kích thích nhảy lên, thiếu chút nữa liền hất người trên lưng ngựa xuống đất, kỵ binh tận lực ổn định ngựa, nhưng đây là lúc những binh sĩ cầm gậy dài xông lên, trên đầu gậy gỗ không biết được gắn đầu thương vào từ lúc nào, cự li của trường thương rất xa, cách dây thừng xa xa liền đâm vào thân ngựa, ngựa bị đau liền nổi điên, đợt xung kích đầu tiên trở nên rối loạn.

Người cầm lấy dây thừng đặt dây xuống, binh sĩ tay cầm xích sắt vọt lên, hai người một nhóm, quăng xích sắt lên, xích sắt rất nặng, mỗi một lần ném đều dùng sức rất nhiều, kỵ binh muốn chém giết quân địch thì sẽ nhận lấy sự tấn công của xích sắt, nhưng nếu muốn ngăn chặn xích sắt thì sẽ phải bỏ qua quân địch, đội kỵ binh xưa nay vẫn luôn bình tĩnh nghênh chiến cuối cùng cũng bị đánh loạn đội hình.

Lúc này, một trận mưa tên đầy trời được bắn ra, cung thủ chưa đến năm ngàn người, nhưng lại bắn ra mũi tên của mấy vạn người, mọi người thế mới phát hiện, những binh sĩ đó tất cả đều bắn một lúc ba mũi tên, thậm chí có người bắn cả năm mũi tên, mà những mũi tên đó so với cung thủ bắn một mũi tên còn có lực hơn, bắn càng xa hơn! Thoáng chốc khiến cho mọi người kinh ngạc!

Một khắc sau, cung thủ bắn tên lần nữa, nhưng lần này lại là từng mũi tên một, trên mỗi cây tên đều cột dây vào, những mũi tên giao nhau xen kẽ trên không, rất nhanh hình thành một cái lưới lớn phủ lên trên hàng ngàn Thiết Kỵ!

Mà những binh lính cầm kiếm, đao còn có móc sắt sớm đã xông vào kỵ binh, bọn họ không công kích chính diện, mà dùng kỹ thuật tinh tế xoay người nhảy lên thân ngựa, đao kiếm không biết từ khi nào đã được cất đi, lấy ra dao găm hoặc lưỡi câu, dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp cắt đứt cổ họng của kẻ thù, tốc độ đó nhanh đến mức dường như đã luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, nhanh đến mức tựa như một nhóm sát thủ lấy mạng người!

Còn đội Thiết Kỵ kiên cố không thể đẩy lùi kia, cứ thế bị xâm chiến từng chút từng chút, võ công cao cường nhưng lại không có đất dụng võ, chỉ có thể khổ sở giãy giụa!

Trận chiến kết thúc, hai vạn Thiết Kỵ quân Sở toàn quân bị diệt, mà quân đội quân Mộ Dung lại trở về, chỉnh trang thu binh!

Trận chiến này, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Triển Phong và Triển Hạo sớm đã kinh hãi đến mức một chữ cũng không nói ra được, cái loại cảm giác rung động lòng người đó, thực sự là hình ảnh làm cho người ta không dám tin tưởng, chỉ có người thực sự chứng kiến mới có thể hiểu được, đội Thiết Kỵ kiên cố không thể đẩy lùi kia, thế mà lại thua rồi!

Mà Sở Dạ đứng ở phía trước, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ có hắn biết trong lòng mình kích động biết mấy; từ xa trông thấy Mộ Dung Cẩm nhìn qua, hắn biết đây là thư khiêu chiến, trận chiến chân chính mới thực sự bắt đầu!

“Gióng trống, thu binh!”

“Thắng rồi! Thắng rồi!” Nhóm binh sĩ thiếu niên bùng nổ ra tiếng hoan hô kinh trời, mà người trên lầu cổng thành lúc này vẫn không dám tin: “Thắng rồi ư?”

Năm vạn binh lính tập trung dưới thành lâu, nhìn người đang mặc tà áo trắng bay phất phới, trên gương mặt dính máu tươi nhưng nét thật thà vẫn như trước không thay đổi: “Tiểu cô cô, chúng ta trở về rồi!”

“Tiểu cô cô! Chúng ta trở về rồi!” Tiếng nói rung trời vang vọng cả thảo nguyên, khiến cho quân Sở chuẩn bị rút lui cũng nhịn không được quay đầu lại!

Mộ Dung Cẩm cười dịu dàng, ném cờ màu trong tay lên trời: “Mở cổng thành, nghênh đón anh hùng của chúng ta nào!”

“Ồ! Mở cửa thành!”

“Nhanh, mở cửa thành!” Khoảnh khắc này bọn họ mới biết trận thắng lợi này không phải là mơ, bọn họ thật sự chiến thắng Thiết Kỵ rồi!

Từ xa Đông Phương Triệt nhìn cô gái được năm vạn thiếu niên vây quanh ở giữa, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, năm vạn binh sĩ kia, gần như sùng bái và kính ngưỡng nàng như thần vậy, cái đó không giống với sự tôn kính mà người khác dành cho người trong hoàng tộc, mà là một loại tin tưởng phát ra từ nội tâm, có thể giao cả tánh mạng của chính mình, mọt loại tôn kính có thể vì nàng mà chết, không oán than không hối hận!

Văn Tử Khiêm rất hiểu tâm trạng của Đông Phương Triệt, mang theo nụ cười nhìn về phía bóng trắng đó: “Con bé mới chính là quân hồn thực sự của quân Mộ Dung ta!”

Đông Phương Triệt hoàn hồn, thở dài đáp: “Đúng vậy! Thực sự khiến cho Bổn vương không dám tin, hơn nữa nhà Mộ Dung lại còn có thể bồi dưỡng ra lá bài chủ chốt như thế!”

Văn Tử Khiêm nhìn hắn một cái, hỏi: “Khánh Vương có biết những binh sĩ kia là ai không?”

Đông Phương Triệt lắc đầu.

“Đó chính là những đứa trẻ mồ côi của những binh lính từng đi theo Mộ Dung tướng quân để lại, trong người bọn chúng mang dòng máu của người chiến sĩ; cha của bọn chúng chết rồi, bọn chúng trở thành trẻ mồ côi, trở thành ăn xin, thậm chí trở thành đầy tớ hèn mọn, là tiểu thư tìm từng người từng người trở về, cho bọn chúng một mái nhà, cho bọn chúng hy vọng sống, cho bọn chúng một thân bản lĩnh, còn có dũng khí dám dũng cảm tiến về phía trước!”

“Người có từng thấy cảnh tượng một thiếu nữ ăn mặc sạch sẽ dắt tay từng người từng người ăn xin so với con bé còn lớn hơn trở về nhà? Lúc đó tiểu thư mới chỉ có mười tuổi thôi, con bé nắm lấy bàn tay của những người ăn xin mà tất cả các quý tộc cho là dơ bẩn nhất, tiểu thư kiên định nói với bọn họ rằng, các người không thấp hèn hơn bất cứ người nào cả!”

“Đội quân thiếu niên ở đây, toàn bộ đều là tiểu thư dẫn dắt, trong bọn họ có người thậm chí còn chưa thấy qua tiểu thư, nhưng tín ngưỡng mà bọn họ dành cho tiểu thư là tuyệt đối!”

Văn Tử Khiêm rất bội phục Mộ Dung Cẩm, thậm chí kính phục và sùng bái nàng như những thiếu niên trong doanh trại thiếu niên vậy, còn có sự yêu quý phát ra từ tâm hồn!

Đông Phương Triệt rung động sâu sắc, mỗi một lần Mộ Dung Cẩm cho hắn chấn động đều khiến cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị; nhìn thiếu nữ cười thật xinh đẹp giữa các thiếu niên, hắn nghĩ cả đời này sẽ không thể có cô gái nào có thể lọt vào mắt của hắn được nữa!

Đêm xuống là tiệc chúc mừng mà Mộ Dung Cẩm chuẩn bị cho những người trong doanh trại thiếu niên, những thiếu niên đó lúc này đã thay đổi sự quyết đoán tàn nhẫn trước đó, bọn họ khôi phục lại sự sáng sủa cởi mở vốn nên có ở độ tuổi này, không ngừng đi lên kính rượu Mộ Dung Cẩm, nhìn thấy Mộ Dung Cẩm cười, lập tức thật thà cười rộ lên, hoàn toàn là một đứa trẻ, ở đâu còn có cảm giác như chiến sĩ kia nữa!

Đường Trúc cũng bị bọn họ vây quanh, phải biết rằng Đường Trúc là sư phụ dạy võ công của bọn họ nha, bọn họ đã từng được Đường Trúc dẫn dắt, từng đao từng kiếm học tập kiếm thuật, vậy nên cũng rất thích Đường Trúc!

Yến tiệc cũng không kéo dài bao lâu, sau hai canh giờ mọi người cũng rất tự giác đi về chỗ của mình nghỉ ngơi, Đông Phương Triệt ngạc nhiên phát hiện ở đây lại không có bất cứ người nào uống say, ngược lại một người so với một người lại càng thêm tỉnh táo, phải biết rằng bọn họ thế mà đã uống hết phân nửa kho rượu rồi đấy?

Lúc nửa đêm, toàn bộ quân doanh lập tức yên tĩnh lại, phảng phất như sự huyên náo ban nãy chẳng qua là ảo giác của bọn họ thôi; Đông Phương Triệt đi tới bên ngoài doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, phát hiện đèn trong đó còn sáng, đang lúc do dự có nên đi vào hay không, lại nghe thấy giọng của Mộ Dung Cẩm truyền ra: “Đến rồi thì vào đi! Ta có chuyện tìm ngươi!”

Đông Phương Triệt do dự một lúc rồi vén rèm cửa đi vào, thế mới phát hiện Mộ Dung Cẩm đang ngồi trước bàn cát, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cát trầm tư! Thấy vậy Đông Phương Triệt có chút nghi hoặc: “Sao thế?”

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu: “Đang suy nghĩ trận sau nên đánh như thế nào!”

Đông Phương Triệt ngồi đối diện nàng, ở giữa cách một cái bàn cát, làm cho hắn nhớ lại lần trước bọn họ luận chiến trên bàn cát, lần đầu tiên hắn bị người khác đánh bại, nhưng lại thua tâm phục khẩu phục: “Thiết Kỵ quân Sở đã bị ngươi phá rồi, bây giờ đã không còn đáng sợ nữa, trận sau hẳn là nhẹ nhõm hơn nhiều chứ!”

Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “Trên chiến trường không có chuyện nhẹ nhõm hơn, mỗi một trận đều có hy sinh, thân là lãnh đạo, cái cần làm không chỉ có chỉ huy, mà còn phải làm cho kế hoạch đạt đến cực hạn, hạ mức thương vong xuống thấp nhất!”

“Về phần Thiết Kỵ, e rằng ngày mai lại phải khổ chiến nữa rồi!”

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Mộ Dung Gấm buông que gậy trong tay xuống: “Cả đám ngốc nghếch đó tưởng ta không biết, những binh khí kia đều do ta thiết kế cho bọn họ, lực xung kích của Thiết Kỵ quân Sở lẽ nào chỉ có một chút ít? Trận này tuy bọn họ thắng, nhưng tất cả đều bị thương, ngày mai bọn họ không thể ra chiến trường được nữa rồi!”

“Sao lại như thế?” Đông Phương Triệt kinh ngạc, trận chiến hôm nay có thể nói là thần thoại, nhưng bây giờ nàng lại nói với hắn đội quân đó không thể dùng được nữa: “Thiết Kỵ quân Sở 50 vạn, hiện tại chỉ mới hao tổn hai vạn, ngày mai nếu như bọn họ tấn công lần nữa, e rằng sẽ lại lâm vào khốn cảnh mấy ngày trước thôi!”

Mộ Dung Cẩm không muốn nói nhiều với hắn: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ nói với ngươi kế hoạch tác chiến, bây giờ trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Từ trong doanh trướng của Mộ Dung Cẩm có chút thất bại đi ra, lần đầu tiên Đông Phương Triệt phát hiện rằng mình lại không thể làm gì cả, đi ngang qua doanh trại thiếu niên mới vừa dựng lên, Đông Phương Triệt mới phát hiện trong đêm tối có khá nhiều binh lính thủ thành đi vào trong doanh trướng của trại thiếu niên, đến gần rồi hắn mới thấy rõ, thì ra những binh lính thủ thành kia đang thoa thuốc cho các thiếu niên, lúc này hắn mới nhìn thấy, thì ra những thiếu niên cười đến rực rỡ thật thà kia, trên tay mỗi người đều có một mảnh máu đỏ, xem ra hẳn là do siết chặt mà ra rồi.

Các thiếu niên đang chìm vào giấc ngủ, các binh lính nhẹ nhàng thoa thuốc cho bọn họ, sau đó đắp mền thật kỹ cho bọn họ, dường như họ không phải đang đối đãi với bệnh nhân, mà càng giống như đang đối đãi với con của mình vậy, qua một màn này Đông Phương Triệt gần như bị rung động, lẽ nào đây chính là nguyên nhân quân Mộ Dung được gọi là quân đoàn bất bại sao?

Trong doanh trại quân Sở, Sở Dạ cũng không thể ngủ được, hôm nay hắn tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của nàng, còn có sức lãnh đạo của nàng, trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được, mà dục vọng muốn cưới nàng về càng thêm mãnh liệt, chỉ là, dường như độ khó rất cao nha? Vừa đến liền diệt hai vạn Thiết Kỵ của hắn, điều này không phải người bình thường có thể làm được.

Triển Hạo vô cùng tò mò lướt tới bên cạnh Bạch Sơn: “Này! Không phải ngươi rất hiểu biết về trận pháp sao? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư dùng trận pháp gì vậy? Lại lợi hại đến thế, chỉ bằng một đám thiếu niên liền diệt luôn Thiết Kỵ của chúng ta?”

Lần đầu tiên Bạch Sơn mở miệng: “Đó chẳng qua chỉ là trận hoán đổi đơn giản mà thôi, người ở phía trước đánh yểm trợ, người ở phía sau bày cạm bẫy, sau khi đánh cho trận hình của Thiết Kỵ rối loạn, cung thủ phía sau dùng cung tên yểm trợ, đưa những binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lên phía trước công kích cự ly gần, từng bước của Thiết Kỵ bị nhiễu loạn, vừa đúng lúc cho đối phương cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên toàn quân mới bị tiêu diệt!”

Triển Hạo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một là vì Thiết Kỵ lại bị diệt như thế, hai là vì lần đầu tiên hắn nghe Bạch Sơn nói nhiều như vậy, lúc trước không phải Bạch Sơn không để ý hắn, chỉ là nói từng chữ từng chữ một thôi, bây giờ lại nói một câu dài như thế, sao có thể không khiến hắn kinh ngạc được chứ!

Triển Phong trầm ngâm nói: “Những thiếu niên kia đều có chút căn bản võ công, nhưng cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như những thiếu niên dùng xích sắt và dây thừng thì thân thể khá cường tráng, hơi sức mạnh mẽ; mà những thiếu niên dùng gậy rất rõ ràng là luyện trường thương; mà những thiếu niên dùng móc sắt và đao kiếm khinh công rất tốt, thân hình nhẹ nhàng, thế mới tiện cho bọn họ xuyên vào trong Thiết Kỵ; mà cung thủ phía sau thì gánh trọng trách khá nặng, nếu đoán không lầm, thì hiện tại tay của những cung thủ khẳng định là bị thương rồi!”

“Võ công của bọn họ không tính là cao, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, nên năng lực của bọn họ được phát huy gấp mấy lần; ngoài ra bọn họ còn có một ý chí phải tất thắng kia nữa!”

Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, bọn họ đều biết, trận này Sở quốc thua rồi; rung động như thế, bội phục như thế! Nhớ tới Mộ Dung Cẩm tà áo trắng bay bay, bọn hắn không hẹn mà có cùng cách nghĩ: Trên đời này e rằng chỉ có người con gái kia mới xứng đôi với chủ tử bọn họ thôi!

Mà binh sĩ truyền tin lại càng thêm không ngừng thúc ngựa báo tin về đế đô, có thể tưởng tượng ra lúc những người đó nhận được tin tức này có bao nhiêu rung động! Mà doanh trại thiếu niên của quân Mộ Dung từ hôm nay trở đi, chính là sự tồn tại của một thần thoại khác!

Hôm sau

Tiếng trống trận lần nữa vang lên, lần này quân Sở tổng cộng có năm vạn người, ba vạn bộ binh, một vạn kỵ binh, một vạn cung thủ!

Mộ Dung Cẩm thay một bộ giáp nhẹ, nhìn trận doanh của đối phương, sau đó nhìn Đông Phương Triệt: “Vương gia, trận chiến hôm nay trông cậy vào ngươi rồi!”

Vẻ mặt Đông Phương Triệt nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng lại có một loại u sầu nhàn nhạt; Mộ Dung Cẩm vỗ vỗ vai hắn, nhìn về phía trước: “Ngươi có biết trên chiến trường quan trọng nhất là gì không?”

“Sống và chết? Còn có thắng và thua?”

“Đều không phải!”

Đông Phương Triệt quay đầu nhìn phía Mộ Dung Cẩm, mà Mộ Dung Cẩm vẫn nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Là tin tưởng! Tướng quân tin tưởng tướng sĩ, vậy nên lúc ra lệnh không hề do dự, bởi vì hắn tin tưởng họ có thể hoàn thành; tướng sĩ tin tưởng tướng quân, vậy nên họ quyết chí tiến lên! Giống như quân Mộ Dung tin tưởng ta, vậy nên bọn họ không hề nghi ngờ quyết định của ta!”

“Hôm nay, ngươi là chủ tướng của bọn họ, vậy thì thử tin tưởng bọn họ xem, đó mới là điều một tướng quân nên làm!”

Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ nhìn như thế, không xác định và thấp thỏm trong lòng cứ thế biến mất như kì tích, tin tưởng, lần đầu tiên hắn biết thì ra đánh trận cần phải tin tưởng, vậy thì hiện tại hắn liền thử tin tưởng nàng vậy!

Mộ Dung Cẩm nhìn quân doanh của đối phương: “Hôm nay người ra trận là lá bài chủ chốt của Sở Dạ, đệ tử của thiên sư Bạch Vô Họa, sở trường là binh khí và trận pháp, đừng bao giờ nghĩ phải khắc chế hắn, ngươi chỉ cần dùng thứ ngươi am hiểu nhất là được rồi!”

Đông Phương Triệt gật đầu, cúi đầu nhìn Mộ Dung Cẩm: “Ngươi sẽ đợi ta trở về sao?”

Mộ Dung Cẩm hơi sửng sốt, tùy tiện gật đầu: “Nhất định, tiệc mừng công tối nay sẽ vì ngươi mà chuẩn bị!”

Nghe thế, Đông Phương Triệt mỉm cười, tựa như một luồng gió mát trong rừng trúc, làm cho người ta không tự chủ được say mê!

“Mở cửa thành!”

Đông Phương Triệt khoác lên bộ giáp bạc, tay cầm một cây trường thương màu bạc, cưỡi con ngựa mà hắn yêu thích nhất dẫn đầu đi trước.

Mười vạn đại quân xông ra như kiến, rất nhanh liền lấp đầy bên dưới thành lâu, liếc qua đó chỉ thấy toàn là đầu người đen ngòm; ba hàng cung thủ trên thành lâu đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ tín hiệu bắn tên!

Đông Phương Triệt chạy đến chỗ trung tâm nhất, ghìm ngựa dừng lại, nhìn những người ở sau lưng, chợt vung trường thương lên: “Tấn công!”

“Xông lên!”

Hai quân giao nhau, máu tắm sa trường, cát vàng mù mịt, trong bầu trời đầy cát, không phân rõ được địch ta, dùng cả tính mạng để đấu tranh!

Mộ Dung Cẩm đứng trên thành lâu, nàng không muốn thấy cảnh tượng này, nhưng lí trí nói với nàng, nàng không thể rời khỏi, tuyệt đối không thể!

Đường Trúc đưa cho nàng một cây đàn cầm: “Tiểu thư, trợ uy cho bọn họ đi!”

Mộ Dung Cẩm nhận cầm, liếc mắt nhìn chiến trường chém giết bên dưới, giơ tay nâng đàn lên, tiếng đàn ‘tưng tưng tưng’ phát ra từ đầu ngón tay, Mộ Dung Cẩm bay lên tòa tháp cao nhất, đặt ngang cây đàn trên đùi, nhanh chóng bắt đầu gảy đàn, khúc không thành khúc, điệu không thành điệu, nhưng phảng phất lại tựa như một dòng suối mát chảy vào trong đầu của các binh sĩ, khiến cho bọn họ thoáng chốc từ đang chém giết đỏ mắt mà tỉnh táo lại, hai ba người bắt đầu tụ lại một chỗ cùng nhau chiến đấu.

Trường thương trong tay Đông Phương Triệt rung lên, mạnh mẽ đâm ra, ngay cả mỗi một kiếm của Bạch Sơn đều cho hắn áp lực, nhưng mà hắn biến hiện tại hắn không thể nào ngã xuống!

Đường Trúc phi thân lên, trực tiếp từ trên thành lâu cao ba trượng bay xuống, trong tay phóng ra vô số phi tiêu, đạp lên vai của quân Mộ Dung trực tiếp bay vào chiến trận, rút trường kiếm ra đâm về phía Bạch Sơn. Đông Phương Triệt được thở dốc một hơi, cũng không kịp hỏi nàng ta, lập tức giơ thương đâm tới! Đường Trúc cũng tiếp tục công kích, càng thêm mạnh mẽ!

Đội quân hôm qua của Mộ Dung Cẩm làm cho đội kỵ binh kinh hãi, nhưng hôm nay nàng lại không dùng những binh sĩ đó nữa, mà chỉ dùng chiến thuật bình thường, máu tanh trên chiến trường không thể nghi ngờ là thứ kích thích con người nhất, Triển Phong còn đỡ, Triển Hạo thì sớm đã không đứng yên được, muốn tiến lên phía trước, nhưng lại bị một ánh mắt lạnh nhạt của Sở Dạ đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể nhìn chiến trường khóc không ra nước mắt!

Đông Phương Triệt bị Bạch Sơn đánh cho ngã ngựa, lại thấy Đường Trúc đâm kiếm về phía hắn, theo bản năng muốn ngăn cản, chợt nhớ lại lời của Mộ Dung Cẩm, phải tin tưởng, vậy nên hắn nhắm mắt không nhúc nhích, mà kiếm của Đường Trúc từ bên lỗ tai hắn xẹt qua, trực tiếp đỡ được đòn công kích của Bạch Sơn.

Đường Trúc cúi người đỡ hắn dậy: “Rút lui!”

Mộ Dung Cẩm dừng tay: “Thu binh!”

Trận chiến này hai bên bất phân thắng bại, nhưng quân Mộ Dung hao tổn gần hai vạn người, mà Đông Phương Triệt cũng bị trọng thương, cũng coi như là bị tổn thất lớn!

Mộ Dung Cẩm đối với kết quả này cũng không bất ngờ mấy, đây chính là chiến trường, không có chiến thắng dễ dàng, mỗi một trận chiến đều phải có thương vong!

Mộ Dung Cẩm đi quan sát trại lính, nhìn những người bị thương càng ngày càng nhiều, bước chân càng thêm trầm trọng. Cuối cùng nàng xoay người đi về khu rừng ở phía đông cổng thành, xuyên qua ngọn núi nhỏ kia, không tới nửa khắc đồng hồ thì đã tới quân doanh của quân Sở

“Đứng lại! Kẻ nào?”

Mộ Dung Cẩm ngẩn ra, sao nàng lại đi đến nơi này rồi? Nhưng đã đến đây rồi, không có lí do gì phải trở về cả: “Thiên Khải Mộ Dung Cẩm, ta muốn gặp Sở Hoàng!”

“Là Mộ Dung Cẩm, trời ơi, thật sự là người đó, mau đi thông báo cho Hoàng thượng!”

Mộ Dung Cẩm đứng chờ, đối với những binh khí hướng về mình cũng không hề để ý, cuối cùng, một luồng gió mạnh lướt tới, rồi dừng lại bên cạnh nàng, thân hình cao lớn của Sở Dạ gần như bao phủ lên Mộ Dung Cẩm, trên khuôn mặt anh tuấn ánh lên vẻ vui mừng, giơ tay đặt lên mặt của Mộ Dung Cẩm: “Cẩm Nhi đến tìm Cô Vương à?”

Mộ Dung Cẩm nhìn hắn, dung nhan anh tuấn đó khiến tim nàng rung động làm cho nàng có chút không dám nhìn thẳng, xoay mặt qua chỗ khác: “Có thể nói chuyện chút không?”

Sở Dạ gật đầu, một tay vẫy lui binh sĩ, nắm lấy tay của Mộ Dũng Cẩm đi ra bên ngoài, mà binh sĩ giữ cửa sợ đến rơi cả cằm, đây đây đây…… đây là Hoàng thượng của bọn họ sao? Hoàng thượng lạnh lùng vô tình, đối với phụ nữ sắc mặt chưa từng thay đổi đó hả?

Trên đồi cỏ, hai người ngồi trên đất, Sở Dạ bá đạo ôm Mộ Dung Cẩm vào lòng, hít vào mùi hương trên người nàng, có một loại nhớ nhung muốn phát điên tràn ra dày đặc, trong quãng thời gian không gặp được nàng, hắn gần như phát điên rồi, xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày hắn cũng vì một người mà nhớ nhung điên cuồng!

Cảm thấy hắn ôm càng ngày càng chặt, Mộ Dung Cẩm có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, bỗng chốc bị đôi môi nóng bỏng của hắn bắt lại; nỗi nhớ nhung điên cuồng kia trong khoảnh khắc này bùng nổ rồi, hai tay ôm thật chặt, tựa như muốn nàng hòa vào trong máu xương của mình vậy.

Mộ Dung Cẩm thấy hơi khó chịu, nhưng cảm nhận được nỗi nhớ của hắn, lại cảm thấy không đành lòng, trong khoang miệng đều là hương vị của hắn, trên người là nhiệt độ ấm áp của hắn, thế nàng mới biết được, thì ra nàng cũng nhớ hắn, không tự chủ nâng hai tay lên, vây lấy thân hình cao lớn của hắn, khẽ hé mở cánh môi, từng chút từng chút đáp trả hắn!

Nhận được sự đáp trả, Sở Dạ mừng như điên, thiếu chút nữa liền kích động đến mức đánh mất lí trí, cuối cùng, hắn vội vàng rời khỏi đôi môi của Mộ Dung Cẩm, ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng nói trầm khàn ẩn chứa tình dục mà gợi cảm: “Đủ rồi đủ rồi! Còn tiếp tục nữa, Cô Vương sợ rằng thật sự sẽ nhịn không được mà ở đây muốn nàng mất thôi!”

Mộ Dung Cẩm dựa vào lòng hắn, nàng rất muốn nói rằng nàng không ngại, nhưng mà…… Thôi vậy, đợi đến ngày đẹp nhất sẽ cho hắn!

“Sao ngươi lại muốn xuất binh? Hai nước giao chiến đối với ngươi đâu có lợi!” Bình tĩnh lại, Mộ Dung Cẩm dựa vào ngực Sở Dạ.

Sở Dạ chơi đùa với từng lọn tóc của Mộ Dung Cẩm, cảm giác mềm mại như tơ lụa kia làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay: “Nếu như Cô Vương nói Đông Phương Hiểu chưa chết, ngươi tin không?”

Mộ Dung Cẩm sửng sốt, sau đó gật đầu: “Tin!”

Sở Dạ luồng tay của mình vào tóc của nàng: “Cô Vương chỉ là muốn tương kế tựu kế thôi, xem thử Đông Phương Hiểu rốt cuộc muốn chơi trò gì; huống chi, Cô Vương còn đang rầu không có cớ để khai chiến nữa đây!”

Mộ Dung Cẩm hết ý kiến: “Nhưng mà cái cớ này chẳng vinh quang chút nào nha!”

“Chỉ cần Đông Phương Hiểu chưa chết, trận chiến này thế nào Cô Vương cũng không bị thiệt thòi, sẽ có một ngày Cô Vương khiến cho ả phải xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, đến lúc đó bắt Đông Phương Khải đền tội cho Cô Vương!”

Mộ Dung Cẩm cười khẽ không nói, rất khó tưởng tượng ra bọn họ là kẻ địch trên chiến trường, hôm nay còn đánh đến nỗi không thể dàn xếp được, nhưng bây giờ hai người lại có thể ôm nhau như thế!

Sở Dạ thân mật vuốt ve cánh mũi của Mộ Dung Cẩm: “Có biết vì sao Cô Vương phải đích thân ra trận không?”

Mộ Dung Cẩm nghiêng đầu, xin lắng tai nghe!

Sở Dạ cúi xuống, in một nụ hôn lên mặt nàng, cúi đầu lướt tới bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng: “Bởi vì Cô Vương biết ở đó sẽ có thể thấy được nàng!”

Trong lòng Mộ Dung Cẩm rung động, xoay người nhìn đôi mắt sáng như hắc diệu thạch của hắn, trong đó có hình bóng nho nhỏ của nàng, còn có tình ý sâu đậm của hắn, như một vòng nước xoáy sâu không thấy đáy, hút nàng vào đó, không thể nào ra ngoài được nữa; Mộ Dung Cẩm tựa như bị đầu độc, lần đầu tiên thuận theo tim mình, giơ tay vòng lên cổ hắn, dâng tặng đôi môi của mình, khẽ hé mở rồi hôn hắn, thưởng thức từng chút một; nàng biết người này độc như thuốc phiện, nhưng một khi đã tiếp nhận hắn thì nàng sẽ không thể nào rời bỏ được; rõ ràng nàng đã cảnh báo bản thân, nhưng nàng vẫn thua, thua mất trái tim duy nhất của mình!

Sở Dạ động tình ôm lấy Mộ Dung Cẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động, có nghĩa là nàng đã tiếp nhận hắn rồi chăng? Cẩm Nhi, nàng có biết rằng Cô Vương đã đợi giờ khắc này biết bao lâu rồi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play