Dưới sự ngầm cho phép của Mộ Dung Cẩm và Sở Dạ, hai quân bắt đầu ngưng chiến, người bị thương thì nghỉ ngơi dưỡng sức, vật liệu cũng có thể bổ sung lại, chẳng qua
cũng không có ý định lại khai chiến; mấy ngày này Mộ Dung Cẩm vẫn luôn
đi sớm về trễ, ngoài Đường Trúc ra thì không ai biết nàng đi đâu cả!
Mà tin tức của trận chiến đó đã truyền ra ngoài, bốn bề khiếp sợ, các quốc gia khác cũng nhịn không được phái mật thám đi, muốn tìm hiểu về đội
quân đặc biệt này! Mà Đông Phương Khải lại càng thêm long nhan vui vẻ,
sau khi ban thưởng rất nhiều thứ cho quân Mộ Dung, còn phái Tôn Cường
tướng quân đi trước xem xét thăm hỏi.
Sau lần quyết liệt trước đó giữa Tôn gia và Thái tử, Tôn gia đã trở thành thần tử trung thành của
Hoàng thượng, hôm nay Đông Phương Khải phái người tới, chẳng qua là muốn cài tai mắt vào trong quân ngũ mà thôi, nghĩ đến đội quân thiếu niên
đáng kinh ngạc kia liền khiến cho Đông Phương Khải động tâm rồi; thử
hỏi, một đội quân hùng mạnh đoàn kết như thế, có vị hoàng đế nào không
muốn nắm nó thật chặt trong tay?
Lúc nghe được tin tức thì Mộ
Dung Cẩm đang dựa vào ngực Sở Dạ nhìn những đám mây trôi trên bầu trời,
nơi này cách xa chiến trường đẫm máu kia, chỉ có mùi hương thanh thanh
của cỏ, cùng với làn gió nhẹ thanh mát, nhìn về phía chân trời mênh
mông, Mộ Dung Cẩm đột nhiên hỏi: “Chàng có từng nghĩ tới thống nhất
thiên hạ không?”
Sở Dạ đang chơi đùa với sợi tóc mềm mại của
nàng, nghe vậy, trong đôi mắt xanh đen thâm thúy có một luồng sáng
thoáng qua: “Chỉ cần là một vị hoàng đế có dã tâm, không ai không muốn
thống nhất thiên hạ, tuy nhiên……”
“Tuy nhiên thế nào?”
“Tuy nhiên nếu như Cẩm Nhi đồng ý gả cho cô vương, thì cô vương sẽ không đi, cô vương tình nguyện mỗi ngày ở bên nàng, trang điểm vẽ mày cho nàng!”
Tuy giọng điệu nửa đùa nửa thật, nhưng Sở Dạ lại nói ra cực kì nghiêm
túc.
Mộ Dung Cẩm cười mắng: “Vậy ta đây chẳng phải chính là hồng nhan họa thủy, yêu nữ hại nước à?!”
“Sai!” Sở Dạ vuốt nhẹ lên mũi của nàng, cúi đầu hôn một cái: “Nàng không phải
là yêu nữ, nàng là yêu tinh giày vò người ta, mà Cô Vương chính là bạo
quân ngu ngốc, ha ha!”
Mộ Dung Cẩm không nói gì, nhưng sắc mặt
hơi nóng lên, xoay người nhìn về hướng khác không để ý tới hắn! Đột
nhiên thân thể của nàng bị người ôm lấy, nàng cẩn thận ngồi vững, tiếp
đó trên đùi lại có thêm một cái đầu; cái đầu đó còn không an phận ở
trong lòng nàng cọ cọ, thỏa mãn nói: “Quả nhiên như thế này thật thoải
mái!”
Mộ Dung Cẩm im lặng, do dự một lúc rồi đặt tay lên tóc hắn, học dáng vẻ của hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ra, thoáng chốc liền
thấy Sở Dạ thoải mái nheo mắt lại, bộ dáng đó khiến Mộ Dung Cẩm nhịn
không được mỉm cười.
“Tiểu thư!” Đường Trúc xuất hiện cách đó
không xa, đối với động tác của hai người vờ như không thấy: “Tôn Cường
tướng quân ngày mai sẽ đến quân doanh, có cần chuẩn bị tiếp đón không
ạ?”
Mộ Dung Cẩm vẫn tỉ mỉ vuốt tóc cho Sở Dạ: “Có Vương gia Đông
Phương Triệt ở đây, thì để hắn đi ngênh đón tướng quân đi, không cần
phải để ý!”
“Dạ!”
Đường Trúc lui ra, Sở Dạ giơ tay nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Hắn ta đến là vì đội quân thiếu niên của nàng?”
“Hẳn là vậy!”
Sở Dạ xoay người ngửa mặt lên: “Thật ra Cô Vương cũng rất tò mò về đội quân thiếu niên của nàng, không ngại nói một chút chứ?”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Đó là cơ mật của quân ta, nói cho chàng rồi, vậy ta chẳng phải trở thành kẻ tư thông với địch bán nước sao?”
Nghe
vậy, Sở Dạ tà tứ cười một tiếng, đột nhiên mạnh mẽ đè Mộ Dung Cẩm xuống, đôi môi đáp lên trên môi nàng, trong mắt nhuốm lên một màn khí mù mịt:
“Nàng sớm đã tư thông với địch bán nước rồi, cả người của nàng cũng đều
là của ta!”
Mộ Dung Cẩm nằm đó, mặc cho hắn dựa vào người, hiện
tại nàng đã quen với sự đụng chạm của hắn, càng ngày càng không muốn đẩy hắn ra: “Đội quân thiếu niên là lá bài chủ chốt của ta, thông thường mà nói thì ta không muốn họ bại lộ, nhưng gặp phải Thiết Kỵ của chàng, ta
biết chắc chắn phải dùng đến rồi, bởi vì trận chiến đầu tiên ta nhất
định phải thắng!”
Sở Dạ không muốn hỏi nhiều, ngược lại cúi đầu
xuống gặm cổ của nàng, dùng sức vừa đủ không mạnh không nhẹ làm cho Mộ
Dung Cẩm khó chịu: “Đừng, nhột lắm!”
Nghe thế, Sở Dạ không những
không ngừng, ngược lại càng thêm càn rỡ, cứ thế gặm cắn dọc theo cổ, đầu vai, xương quai xanh một đường hướng xuống, mắt thấy sắp đến chỗ nào đó lại bị Mộ Dung Cẩm ngăn lại: “Không được!”
Sở Dạ ngẩng lên, đôi
mắt bị tình dục che lấp, còn có một hơi thở vô tội cùng với uất ức, nhìn Mộ Dung Cẩm không nói gì, nhưng mà: “Được rồi! Ta đi về trước đây!”
Sở Dạ giam lấy nàng trong vòng tay, vô cùng bá đạo: “Ta không cho!”
Ngay sau đó cúi người thấp xuống, giọng nói đầy mê hoặc: “Cẩm Nhi, đêm nay ở lại có được không! Cô vương thật sự chịu không nổi rồi!”
Mộ Dung Cẩm rung động trong lòng, thiếu chút nữa thì bị hắn mê hoặc mất rồi,
dùng khinh không từ bên người hắn trượt ra, đứng xa xa: “Đột nhiên ta
nhớ ra còn chút việc, muốn cáo từ!”
“Haiz……” Sở Dạ bất đắc dĩ
nhìn theo bóng lưng của nàng, cúi đầu nhìn xuống ‘huynh đệ’ của mình,
lại bất đắc dĩ nằm trên đất, chờ đợt nóng ẩm này từ từ rút đi.
Mộ Dung Cẩm thực sự không muốn thừa nhận rằng mình đang chạy trốn, nhưng
mà Sở Dạ quả thực là quá yêu nghiệt rồi, lần nào cũng bị hắn mê hoặc đến tim đập rộn lên, nàng cũng nghi ngờ trái tim này rốt cuộc có phải là
của mình hay không đây.
Làn gió mát thổi lên mặt khiến cho nàng
bình tĩnh lại, rung động ở trước ngực cũng dần dần bình lặng trở lại, Mộ Dung Cẩm đứng trên cành cây, nhìn về phía quân doanh xa xa, không biết
vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, lẽ nào bởi vì Tôn Cường đến đây?
Sắc mặt Mộ Dung Cẩm mất đi độ ấm, từ trên cây nhảy xuống, chậm rãi đi về phía trại lính.
Đông Phương Triệt đi ra từ doanh trướng của mình, có đoạn thời gian này để
nghỉ ngơi nên vết thương của hắn đã tốt lên nhiều, chỉ còn thiếu giai
đoạn cuối cùng chờ khép lại thôi; mà mấy ngày này hắn cũng chân chính
cảm nhận được sự tin tưởng mà Mộ Dung Cẩm nói là gì rồi; nếu như nói
trước trận đại chiến này người trong quân đội đối với hắn là kính sợ,
vậy thì sau trận đại chiến họ đối với hắn chính là kính nể, còn có thêm
một phần thân thiết; có một số binh sĩ lớn tuổi chủ động giúp hắn xử lí
mọi chuyện, ngay cả phần thức ăn cũng cực kì tỉ mỉ mà nấu cháo thuốc, mà những phó tướng tùy tiện vụng về kia sau trận chiến này dường như đã
thừa nhận hắn, lúc hội họp gặp hắn cũng thân thiết nói đùa một chút, mỗi lần có người đi ngang qua hắn, cũng sẽ mỉm cười kêu một tiếng ‘Vương
gia’; đây chính là thu hoạch của hắn!
Thấy Mộ Dung Cẩm từ xa đi tới, hắn đứng tại chỗ, đợi nàng đến trước mặt mình: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Đông Phương Triệt giơ giơ hai tay: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi!”
Mộ Dung Cẩm đưa cho hắn một bình sứ nho nhỏ: “Đây là thuốc trị nội thương, mỗi ngày một viên!”
Đông Phương Triệt cầm lấy, thật lòng cười một tiếng: “Cám ơn!”
Mộ Dung Cẩm nhìn sắc mặt của hắn, chợt hiểu ra, cười khẽ: “Xem ra người hiểu lời ta nói rồi!”
Đông Phương Triệt gật đầu, nhìn binh sĩ đi tới đi lui: “Qua mấy ngày này bổn vương đã hiểu rồi, người lãnh đạo thực sự không phải chỉ dựa vào địa vị và mưu kế thì có thể chỉ huy, mà còn phải được binh sĩ kính nể hắn, tin tưởng hắn, như vậy tướng lĩnh cùng với binh sĩ mới thực sự là quân đoàn bất bại!”
Hôm sau
Vừa sáng sớm Tôn Cường đã đến nơi, hắn
đeo đại đao ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt không đổi giơ thánh chỉ lên:
“Khánh Vương, Cẩm Hoa quận chúa tiếp chỉ!”
Đây là thánh chỉ khen
ngợi, nhưng phần lớn là cho Khánh Vương, Mộ Dung Cẩm cũng chẳng thèm để
ý, nàng xưa nay đều không cần người khác ban thưởng!
Tôn Cường chắp tay với Đông Phương Triệt: “Tham kiến Vương gia!”
Đông Phương Triệt giơ tay đáp lễ: “Tôn tướng quân không cần khách sáo, mời!”
Tôn Cường gật đầu, lại nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, Hoàng thượng
lệnh cho thần nhất định phải đi xem doanh trại thiếu niên, xin Quận chúa dẫn đường!”
Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại mỉm cười: “Tướng quân dọc đường mệt mỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước đã?”
Tôn Cường nhìn Mộ Dung Cẩm, không hề khách sáo mà cự tuyệt: “Ở đây là quân
doanh, ta cũng không phải đến đây làm khách, lệnh vua như núi, bổn tướng không dám chậm trễ, kính xin quận chúa dẫn đường!”
Vừa đến liền ra oai phủ đầu, Mộ Dung Cẩm cười lạnh trong lòng, mỉm cười giơ tay: “Nếu đã như vậy, xin mời tướng quân!”
“Làm phiền Quận chúa rồi!” Tuy là nói những lời khách sáo, nhưng nét mặt kia cũng chẳng khách sáo được bao nhiêu, dường như Mộ Dung Cẩm dẫn đường
cho ông ta là chuyện hiển nhiên vậy.
Mộ Dung Cẩm xoay người lên
ngựa, giục ngựa đi về phía sau của doanh trại, bởi vì phải sắp xếp cho
người bị thương, nên Mộ Dung Cẩm để cho quân đội thiếu niên chuyển ra
sau núi, ở đó tương đối yên tĩnh, hơn nữa cũng rất bí ẩn, vừa đúng có
thể làm sân huấn luyện.
Lúc hai người đi đến doanh trại thiếu
niên, Mộ Dung Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, mà sắc mặt của Tôn Cường thì đen
lại rồi, ở khoảng đất trống trước mặt ông ta, ngoại trừ một số ít binh
sĩ tập trung lại thành một đội quân đội hình vuông vức đang huấn luyện,
còn lại đều phân tán rời rạc, căn bản nhìn không ra có kỷ luật gì cả,
hơn nữa có một số thậm chí còn dùng khinh công chơi trò đuổi bắt ở trên
cây, mấy đứa nhóc choai choai, những thiếu niên non nớt đó, nhìn thế nào cũng không giống một đội quân có thể đánh bại Thiết Kỵ của quân Sở.
“Quận chúa, người đây là có ý gì? Bổn tướng muốn đến xem đội quân thần kỳ đánh bại Thiết Kỵ kia kìa!”
Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước: “Tôn tướng quân nghĩ rằng đội quân thần kỳ đó nên có dáng vẻ như thế nào?”
“Ngươi……” Tôn Cường tức giận: “Mặc kệ là dáng vẻ như thế nào, cho dù thế nào thì
cũng không phải như bây giờ, thế này thì thành ra dạng gì đây?”
“Khiến Tôn tướng quân thất vọng rồi, chính là bọn họ!”
Tôn Cường tức giận: “Mộ Dung phó tướng, Hoàng thượng giao cho ngươi một đội binh thần kỳ, ngươi lại không thắt chặt huấn luyện, còn để cho bọn họ
lười nhác thế này, sao ngươi có thể xứng đáng với hoàng thượng!”
Mộ Dung Cẩm nhịn không được cười lạnh, dùng Phó tướng để xưng hô với nàng, đây là đang nhắc nhở thân phận của nàng sao? Lại còn nói là Hoàng
thượng giao cho nàng? Sợ rằng trước trận chiến này Đông Phương Khải hoàn toàn không hề biết đến nhà Mộ Dung có một đội quân như vậy đâu! Nhưng
nàng cũng không thể nói đó là quân đội của nhà Mộ Dung, nói không chừng
đến lúc đó thật sự bị gài cho tội danh tự mình chiêu binh ý đồ mưu phản!
“Là do mạt tướng không đúng, nhưng mà đội quân này vẫn luôn huấn luyện như
thế, nếu như Tôn tướng quân có cao kiến, mạt tướng nhất định xin rửa tai lắng nghe!”
Tôn Cường nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, giục ngựa
trực tiếp chạy vào sân huấn luyện: “Bổn tướng chính là Tôn Cường tướng
quân - đặc sứ do Hoàng thượng phái tới, hiện tại, toàn bộ tập họp cho
ta!”
Những người vốn đang huấn luyện nghe thấy giọng nói của ông
ta thì sửng sốt, nhưng cũng không có động tác gì, chỉ là có người nhìn
thấy sự tồn tại của Mộ Dung Cẩm, thoáng chốc bỏ lại những thứ trên tay
rồi nhích lại gần.
Tôn Cường nhìn đội quân lười nhác đó, liền tức giận: “Các ngươi thế này giống cái gì? Như thế coi như là quân đội sao? Lười nhác rời rạc, không có kỷ luật gì cả!”
Mọi người không nói gì, bọn họ cũng biết triều đình phái quan viên tới, không ngờ vừa đến liền quát nạt bọn họ.
“Tất cả đều đứng ngay ngắn cho ta!”
Các thiếu niên, không hề cử động, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, ánh mắt có chút tha thiết.
Tôn Cường thấy bọn họ không để ông ta vào trong mắt, tức đến độ thiếu chút
nữa thì bốc khói, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, sắc mặt âm trầm:
“Mộ Dung phó tướng, đây thực sự là đội binh thần kì kia sao? Không phải
ngươi đã giấu đội quân ấy đi, dùng cái này để qua mặt Hoàng thượng chứ?
Ngươi có mưu đồ gì đây?”
“Ông nói cái gì? Dựa vào cái gì mà nói tiểu cô cô của bọn ta!”
“Đúng vậy, tiểu cô cô của bọn ta là người mà ông có thể chất vấn à?”
Đội quân thiếu niên vốn đang yên tĩnh đột nhiên không yên tĩnh nữa, bọn họ
chịu tội chẳng sao cả, nhưng tuyệt đối không để tiểu cô cô chịu tội.
Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, mọi người bỗng chốc yên lặng, vẫn mỉm cười nhìn về
phía Tôn Cường như trước: “Mạt tướng đã nói với tướng quân, đây chính là đội quân đó, nhưng Tôn tướng quân lại không tin, nếu như Tôn tướng quân muốn vu oan cho mạt tướng, thì mạt tướng không còn gì để nói!”
“Ngươi…… Ngươi không sợ bổn tướng báo cáo với hoàng thượng, vạch tội khi quân
của ngươi sao?” Tôn Cường tức tối nhìn Mộ Dung Cẩm, đôi mắt kia đều sắp
phun lửa tới nơi rồi.
Mộ Dung Cẩm nâng mắt, vẫn mỉm cười như cũ: “Nếu tướng quân nhất định muốn xem bản lĩnh của
bọn họ, vậy mạt tướng liền cho tướng quân xem vậy!”
Giơ tay vung lên: “Mỗi trại phân ra 100 người, mang theo binh khí, lập tức tập hợp!”
Nghe thế, tất cả thiếu niên đột nhiên tỉnh táo hẳn lên: “Dạ, tiểu cô cô!”
Nhìn thấy bọn họ nghe lời chấn chỉnh kỷ luật như thế, Tôn Cường liền tức
giận, đường đường là một tướng quân, vậy mà mệnh lệnh của hắn còn không
bằng một con nhóc? “Hừ, trong quân doanh sao lại xuất hiện danh xưng
‘tiểu cô cô’ như thế? Ở đây cần phó tướng, chứ không phải một bà vú
nuôi!”
Tay cầm dây cương của Mộ Dung Cẩm nắm chặt lại, thật không dễ dàng mới nhịn xuống không ra tay giết hắn, quả thật nàng nhịn rất
giỏi, nhưng không có nghĩa là người khác có thể làm ngơ hắn quát nạt
nàng hết lần này đến lần khác, huống chi kẻ trước mặt này còn nói ra
những lời sỉ nhục như vậy!
“Báo cáo tướng quân, tổng cộng có bảy trại đặc biệt, 700 binh sĩ, bảy doanh trưởng, tập hợp đã xong!”
Thoáng chốc Tôn Cường nghĩ rằng bọn họ rốt cuộc cũng biết được sự lợi hại của
ông ta, vung tay lên: “Lui xuống chuẩn bị, bắt đầu diễn tập!”
Mộ Dung Cẩm nâng mắt ra hiệu một cái, đội ngũ 700 người liền xếp thành một hàng xuất hiện ở chỗ cách 100 mét phía trước.
Bảy trại, chia ra gồm có đao khiên, kiếm khiên, trường thương, cung tên, trường giáo, xích sắt, móc câu!
Đao và kiếm tổng cộng có 200 người, bọn họ cầm lấy cái khiên, rất nhanh hợp thành một biến hóa trận, gần như là hoàn thành trong nháy mắt; mà
trường thương với trường giáo hỗ trợ xen kẽ, binh khí dài ngoằng kia ở
trong tay bọn họ chỉ giống như một cây gậy nho nhỏ; xích sắt và móc câu
thì phối hợp sử dụng, móc câu có thể xuyên qua tường thành cực dày, dưới tình huống không có thang leo, xích sắt và móc câu hợp lại, có thể tạo
thành cái thang bằng xích sắt!
Cuối cùng là cung tên, Mộ Dung Cẩm nhìn một trăm người cầm cung tên, không phải tất cả bọn họ đều đứng, mà là một người so với một người thấp hơn một chút, cuối cùng nhìn lại thì giống như một sợi dây nghiêng về một phía; nhìn rõ nơi mà mũi tên bọn
họ hướng tới, Mộ Dung Cẩm cười lên, nhưng lại không hề ngăn cản!
“Bắn!”
‘Vút vút vút’, hai mũi tên phát ra cùng một lúc, tổng cộng 200 mũi tên bay
nhanh về phía Mộ Dung Cẩm và Tôn Cường, đội quân đi theo phía sau đột
nhiên bước chân rối loạn, nhanh chóng lui lại, mà Tôn Cường càng thêm
tức giận không chịu được: “Khốn kiếp, sao lại bắn về hướng này hả?”
Dứt lời, mũi tên đã đến, chân mày Mộ Dung Cẩm cũng chưa hề nhúc nhích, tất
cả các mũi tên đều rơi xuống bên cạnh nàng, mũi tên cắm trên đất tạo
thành hình dáng của một bông hoa, mà Mộ Dung Cẩm vừa đúng được bao quanh trong đó; các thiếu niên ngay tức thì hô to: “Oa! Tiểu cô cô!”
“Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Tôn Cường cực kỳ tức giận hét lên: “Người đâu, lôi bọn chúng ra chém!” Quân doanh đột nhiên
yên tĩnh, tất cả đều nhìn Mộ Dung Cẩm, những thiếu niên lúc nãy bắn tên
cũng chột dạ, vừa rồi bọn họ chẳng qua là trong lòng nổi lên ý đùa giỡn, muốn ra oai phủ đầu với Tôn Cường, hơn nữa còn muốn để cho tiểu cô cô
nhìn xem kỹ thuật bắn tên của bọn họ mà thôi, nhưng mà……
Mộ Dung
Cẩm nhìn người mà Tôn Cường đem đến chuẩn bị xuống ngựa, tức thì sắc mặt lạnh xuống: “Tôn tướng quân, ở đây là quân doanh của nhà Mộ Dung ta,
những binh sĩ này là binh sĩ của nhà Mộ Dung ta, muốn chém muốn giết e
rằng còn chưa đến lượt ông ra lệnh đâu!”
“Ngươi…… Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn tạo phản phải không?”
Mộ Dung Cẩm ngước mắt: “Chẳng qua ta chỉ chống đối ông một câu, lẽ nào ông là Hoàng thượng? Chống đối ông thì là tạo phản?”
Tôn Cường quýnh lên: “Ngươi nói bậy, bổn tướng, bổn tướng do Hoàng thượng
phái tới, đại diện cho Hoàng thượng, ngươi lại dám không nghe lệnh của
bổn tướng à?”
Mộ Dung Cẩm hừ lạnh: “Tôn tướng quân, kính trọng
ông lớn hơn ta, ta mới gọi ông một tiếng tướng quân, tuy nhiên nếu ông ỷ vào mệnh lệnh của hoàng thượng liền muốn ở trong quân doanh khoa tay
múa chân, nghĩ cũng đừng nghĩ; nếu ông muốn giết bọn họ, ta cho ông cơ
hội; mười mấy vạn Thiết Kỵ của nước Sở đang ở bên ngoài thôi!”
“Nếu như ông có thể đánh bại bọn họ, đầu của Mộ Dung Cẩm ta cũng đưa đến trước mặt ông!”
“Ngươi ngụy biện! Ta phụng mệnh đến thị sát quân đội, cũng không phải tới để
đánh giặc, ngươi có đội quân này lại không đi đánh nước Sở, lẽ nào chỉ
có thể dùng để chơi thôi sao?”
Mộ Dung Cẩm thu lại tức giận, cười khẽ: “Nếu đã như thế, hôm nay ta liền viết một phong tấu chương đưa về
kinh thành, hỏi Hoàng thượng xem có phải đã cho ông quyền lực tùy ý chém giết binh sĩ quân đội thiếu niên không!”
“Ngươi dám!” Lần này
đến lượt Tôn Cường nóng nảy rồi, nếu như Mộ Dung Cẩm hỏi như thế, chỉ sợ cho dù Hoàng thượng muốn bảo vệ ông ta nhưng cũng sẽ vì thể diện của
nhà Mộ Dung mà trừng phạt ông ta!
Mộ Dung Cẩm xoay người: “Mạt tướng đã sai người chuẩn bị tiệc nghênh đón tướng quân, xin mời tướng quân!”
Tôn Cường tức giận, nhưng lúc này lại không thể phát tác được, ‘hừ’ một
tiếng giục ngựa đem theo người của ông ta đi: “Mộ Dung Cẩm, ngươi chờ đó cho ta!”
Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Vẫn luôn chờ đó chứ!”
Mà những thiếu niên ở bên cạnh đã sớm sôi trào: “Tiểu cô cô oai quá, tiểu cô cô oai quá!”
Mộ Dung Cẩm trợn mắt nhìn bọn họ: “Được rồi, bớt rước thêm chuyện cho ta, đi huấn luyện đi!”
“Dạ!”
Nhìn dáng vẻ phấn khích của mỗi một người, Mộ Dung Cẩm khe khẽ cười lên, bất kể Đông Phương Khải muốn làm gì, đội quân thiếu niên này nàng tuyệt đối sẽ không giao ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT