Một quán trà nhỏ
trong đế đô nước Sở, bởi vì quán tương đối vắng vẻ, nên khách đến cũng
cực kỳ ít, dĩ nhiên cũng không ai chú ý đến hai người đang ngồi ở trong
góc khuất!
“Chậc chậc! Ngươi xem bên ngoài cũng nói thành như vậy rồi, lần đầu tiên ta gặp người tự hủy hoại danh dự như thế đó!”
Một giọng nói khác tức giận quát: “Ai cần ngươi lo!”
“Ta đâu muốn lo tới ngươi, chẳng qua là muốn nói cho ngươi một tin tức mà
thôi, sứ thần nước Sở sớm đã đến Thiên Khải rồi, phụ hoàng của ngươi đọc thư xong thì để cho đại quân của Đông Phương Triệt dừng lại ở biên
quan, không có tiến công, nói cách khác, chuyện này cũng có khả năng sẽ
hòa giải, phải biết rằng, với trình độ tàn nhẫn của Sở Dạ, giết Đông Húc Vương để bình ổn chiến sự giữa hai nước cũng không phải là không thể,
cho nên mới nói tâm tư này của ngươi có thể sẽ uổng phí rồi!”
“Đáng chết!” Đông Phương Hiểu nghiến răng, trong mắt đầy tức giận, ả nghĩ
rằng chiêu đập nồi dìm thuyền của mình nhất định sẽ khiến cho hai nước
có một hồi đại chiến, đến lúc đó đại quân của Sở Dạ công phá quân Mộ
Dung rồi giết Mộ Dung Chinh, sau đó lại giết Mộ Dung Cẩm, thật không ngờ lại không đánh được!
“Nói đi! Cần phải làm gì?” Đường Tố nâng mắt: “Ta đã đồng ý giúp ngươi, bây giờ…… Ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi……”
Đông Phương Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Quả thực cần ngươi đi làm một chuyện!”
“Xin rửa tai lắng nghe!”
“Hủy thi diệt tích!”
——Đường phân cách——
Mười ngày sau, một tin tức khiến cho người trong thiên hạ bị chấn động lần
nữa được truyền ra, nha đầu trung thành của Đông Phương Hiểu liều chết
chạy vào bái tế công chúa, nhưng lúc nàng ta đi vào, chỉ thấy một vũng
máu, còn có mùi thuốc gay mũi, trải qua kiểm định đó chính là ‘hóa cốt
thủy’, nói cách khác, nước Sở vì muốn bàn giao với Thiên Khải, không ngờ lại hủy thi diệt tích!
“Hủy thi diệt tích, cái cớ này thực sự
không tệ!” Sở Dạ ngồi trên ghế chơi với một bình thuốc, nghe xong lộ ra
một nụ cười lạnh: “Lần này nhìn rõ rồi chứ?”
Bạch Sơn tựa như một ngọn núi gật đầu, xem như là trả lời rồi!
“Nếu đã như vậy, thì theo bọn họ chơi đùa một chút đi! Triệu tập đại quân,
hướng về Thiên Khải!” Trong con ngươi thâm trầm âm u lạnh lẽo như hàn
sương, mang theo sự cuồng vọng và bá đạo không thể kháng cự.
Mà ‘nha đầu’ trung thành kia, lúc này đang ngồi trong nhà trọ, cười quyến rũ nhìn người đối diện: “Thế nào, đẹp chứ!”’
Đông Phương Hiểu không nói gì, nhìn mặt nạ da người Đường Tố để trên bàn còn chưa kịp cất vào, một tia sáng lướt qua: “Ngươi có thể dịch dung chính
mình thành bất kì người nào phải không?”
Đường Tố kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên!”
“Nếu như là người khác thì sao?”
Đường Tố nghe ra ý trong lời: “Lẽ nào…… Ngươi muốn dịch dung?”
Đông Phương Hiểu nghe thế bật cười: “Chẳng phải ngươi nói ngươi đồng ý giúp
ta bất cứ việc gì sao? Lần này, cho ngươi cơ hội đó!”
Thiên Khải
Mộ Dung Chinh sớm đã về quân doanh, lúc này đã là đêm tiểu niên rồi, thế
nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể ở nhà đón năm mới, vẻ mặt Mộ Dung Cẩm
có chút ảm đạm, nhìn những người cũng buồn bã ủ rũ như thế, có một loại
cảm giác nặng nề đè nén dưới đáy lòng, mỗi năm không thể cùng nhau đón
năm mới đã đau khổ lắm rồi, nhưng năm nay lại phải chiến tranh, hơn nữa
còn đánh với nước Sở hùng mạnh như vậy, cũng không biết bao nhiêu người
sẽ chết, bao nhiêu người có thể sống mà trở về?
Mộ Dung Cẩm gọi quản gia trong phủ đến, viết những thứ cần thiết lên giấy: “Mau đi chuẩn bị đi!”
Trong lúc mọi người đang trầm lắng, thì trông thấy Mộ Dung Cẩm cho người
khiêng một cái bàn ra, đặt giấy với tương hồ trên đó, còn có một vài
nhánh trúc, không lâu sau đó, một cái lồng đèn lạ kỳ ra đời dưới bàn tay của nàng; Mộ Dung Cẩm cho người lấy dây thừng và chậu than, bỏ than củi vào đó sau đó đốt lên; chiếc lồng đèn kỳ lạ kia liền chậm rãi bay lên,
sau đó càng bay càng xa!
“Cái này gọi là thiên đăng, nó có thể
bay rất cao, bay rất xa, mọi người viết tâm nguyện mà mình cầu mong lên
trên đó, thiên đăng sẽ mang nó lên trời, ông trời sẽ nghe được ước
nguyện của mọi người đó!”
“Có thật không?”
“Thần kỳ quá!”
“Tiểu cô cô, tiểu cô cô có thể dạy chúng ta không?”
Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Có thể!”
Ở đây phần lớn đều là phụ nữ khéo tay, Mộ Dung Cẩm chỉ dạy qua vài lần
thì đã có người học được rồi, rất nhanh liền không cần tới nàng nữa, bọn họ có thể tự mình làm được; người biết chữ thì giúp bọn họ viết nguyện
vọng, sau đó nhìn bọn họ thả từng cái từng cái lên bầu trời.
Đường Trúc nhìn đèn Khổng Minh bay đầy trời: “Tiểu thư, đốt thiên đăng rồi, tâm nguyện sẽ thành hiện thực sao?”
“Chỉ là cầu một điều an tâm mà thôi!”
Mộc Hương cầm lấy một cái thiên đăng trông thê thảm nhìn không nổi đi tới: “Tiểu thư, người không viết ước nguyện à?”
Khóe mắt Mộ Dung Cẩm giật giật: “Không phải ta vừa mới thả sao?”
“Nhưng mà tiểu thư đâu có viết gì trên đó mà?” Mộc Hương vẻ mặt kỳ quái.
Mộ Dung Cẩm nâng mắt, vừa liếc qua liền thấy cái thiên đăng của nàng ấy,
nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói như có như không: “Tâm nguyện của ta, cái
đó không biến nó thành hiện thực được đâu!” Cái nàng tin tưởng, chỉ có
bản thân mình!
Ban đêm, Mộc Hương phát hiện một người lén lén lút lút ở ngoài cửa, trong lòng kinh hoảng: “Đường Trúc, có trộm!”
Đường Trúc nghe tiếng liền qua đó, nhanh chóng bay ra bắt người đó lại, người đó không ngừng giãy giụa: “Thả ta ra, mau thả ta ra!”
Đường Trúc hoảng hốt, thả hắn ra: “Không biết Cửu vương gia giá lâm, xin thứ tội!”
Đông Phương Nhuận thở phì phò trợn mắt nhìn nàng, rồi hung hăng lườm Mộc
Hương: “Con mắt nào của ngươi thấy Bổn vương giống trộm hả?”
Mộc
Hương cực kì không khách sáo lườm ngược lại: “Cửu vương gia một mình lén lén lút lút loanh quanh bên ngoài phủ của chúng ta, không phải trộm thì là gì?”
“Ngươi dám nói ta là trộm hả?”
“Là trộm, là trộm, chính là trộm đó!” Vậy mà Mộc Hương chẳng hề sợ vị vương gia này, bởi
vì người này đối với nàng không có tí xíu uy hiếp nào cả.
Mộ Dung Cẩm nghe tiếng đi ra, nhìn thấy Đông Phương Nhuận thì hơi sửng sốt: “Sao Cửu vương gia lại đến đây?”
Đông Phương Nhuận nhìn thấy Mộ Dung Cẩm, không khỏi có chút tủi thân, đã bao lâu không gặp rồi, kể từ lần trước bị nàng bỏ lại ở Lạc Anh sơn trang,
hai người vẫn chưa gặp nhau chưa nói chuyện, sau đó nàng trở về giành
lại binh quyền, hắn cũng không kịp nói gì, tủi thân ngập tràn còn chưa
có chỗ để kể lể nữa! Bây giờ tỷ tỷ chết rồi, mỗi ngày mẫu phi đều ép
buộc hắn, hắn chỉ muốn tìm người để tâm sự thôi, nhưng giờ gặp rồi,
giọng điệu của nàng thế này là sao chứ?! Cứ như hắn không nên đến đây
vậy!
Nhìn Đông Phương Nhuận xoay người liền muốn rời đi, Mộ Dung
Cẩm hết biết nói gì, Đông Phương Nhuận quá ngây thơ, tâm tư gì đều viết
hết lên trên mặt, nàng muốn không thấy cũng khó; tuy rằng đối với ai
nàng cũng đề phòng, nhưng đối với loại người đơn thuần như thế này chung quy nàng cũng không thể nhẫn tâm được!
“Nếu như Vương gia không chê, thì ở lại ăn một bữa cơm nhé?”
Đông Phương Nhuận dừng bước, nhưng vẫn còn rất uất ức, lại kiêu ngạo lên! Mộ Dung Cẩm lần nữa hết biết nói gì, chỉ có thể chạy lên trước, kéo lấy
tay của hắn: “Dù sao cũng đã đến rồi, vậy thì ở lại đi!”
Giọng
điệu của Mộ Dung Cẩm cũng không quá dịu dàng, nhưng lại có một chút cưng chìu trong đó, khiến Đông Phương Nhuận cảm nhận được sự ấm áp, cúi đầu
xuống mặc cho nàng dắt đi; trong lòng bàn tay là bàn tay nho nhỏ của
nàng, lành lạnh, thế nhưng hắn lại cảm thấy rất ấm ấp, hơn nữa rất bỏng
tay, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của con gái!
Mộc Hương đi
theo sau, vô cùng ghen tị nha, sao tiểu thư lại thích hắn thế chứ? Sao
lại dịu dàng với hắn thế chứ? Hu hu, tiểu thư không thích nàng nữa rồi!
Tiểu thư trọng nam khinh nữ!
Đợi đến lúc Đông Phương Nhuận hoàn
hồn thì hắn đã đứng trước bàn lớn, Mộ Dung Cẩm nhanh chóng ghép những
que trúc lại thành cái lồng đèn, sau đó dán giấy lên, Đông Phương nhuận
mới nhớ ra mình bị thứ này hấp dẫn đến đây, không ngờ là do nàng làm ra!
Mộ Dung Cẩm đưa cho hắn tờ giấy: “Nào! Viết nguyện vọng của ngươi đi, tỷ tỷ của ngươi sẽ thấy được đó!”
Đông Phương Nhuận xúc động trong lòng, tủi thân với kiêu ngạo đều hóa thành
cảm động, ai cũng nghĩ rằng hắn không thích vị tỷ tỷ Đông Phương Hiểu
này, cũng không ai nói cho hắn biết mình có thể làm gì cho tỷ ấy, nhưng
mà nàng lại hiểu được, sợi dây trong lòng dao động rồi, cũng không ngừng lại được nữa, cầm lấy cây bút viết xuống hai chữ, học Mộ Dung Cẩm dán
tờ giấy lên, sau đó thả nó bay lên!
“Hôm nay trong nhà có tiệc đoàn viên, ở lại ăn bữa cơm nhé!”
Đông Phương Nhuận khôn khéo gật đầu: “Ừm!”
Mộc Hương gặm đùi gà
trong tay, giận dữ tưởng tượng nó thành Đông Phương Nhuận, sau đó ngấu
nghiến nhai nát! Đường Trúc nhìn hành động tức giận trẻ con của nàng ta, hết nói nổi lườm một cái, thật không hiểu sao mình có thể ở chung với
người như thế!
Đông Phương Nhuận lưu luyến không rời bị tiễn đi,
trong đôi mắt kia không hề che giấu sự ỷ lại làm cho Mộ Dung Cẩm rất bất đắc dĩ, có thể nào nàng có lòng tốt nhưng lại tạo thành chuyện xấu
không? Để xác định sự an toàn của hắn, Mộ Dung Cẩm cho Đường Trúc đích
thân tiễn đi, mình thì trở vào nhà, để lại một mình Mộc Hương ở ngoài
cửa khóc ròng, hu hu, quả nhiên là tiểu thư ghét bỏ nàng rồi!
Ngày thứ hai, tin tức Đông Phương Hiểu bị hủy thi diệt tích truyền ra ngoài, thoáng chốc chọc giận triều đình Thiên Khải, Đông Phương Khải ra lệnh
cho Đông Phương Triệt xua quân tấn công, trận đại chiến này cuối cùng
cũng bắt đầu, mà hôm đó, chính là đêm giao thừa!
Hàn Tĩnh Ngọc rất không để ý hình tượng chạy đến ăn chực, ngược lại vì nàng ta đến, mà không khí bớt đi một phần ngột ngạt!
Mộ Dung Cẩm nhìn Hàn Tĩnh Ngọc đang ăn như hổ đói trước mặt mình, trong
mắt ẩn chứa sự nghi ngờ: “Ngươi thật sự là đại tiểu thư của phủ Hàn Quốc Công à?”
Đường Trúc cũng có chút nhìn không nổi nữa, vị băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết kia, sao có thể là người trước mắt này chứ?
“Ô! Ngon quá đi!” Hàn Tĩnh Ngọc ăn đến mặt mày thỏa mãn, có trời mới biết
hôm nay nàng nhịn đói cả ngày rồi, nhưng đây là những món ăn ngon nhất
mà nàng từng được ăn, nhất là món đậu hủ kia, so với sơn hài hải vị còn
ngon hơn: “Mấy món này ai nấu vậy?”
Mộ Dung Cẩm cho người dọn đi cơm thừa canh cặn: “Ta!”
“Khụ khụ!” Hàn Tĩnh Ngọc đanh mặt lại, khôi phục lại dáng vẻ băng sơn mỹ
nhân, nhưng câu tiếp theo lại làm cho người ta thiếu chút nữa muốn giết
nàng ta: “Vậy ngươi có thường nấu ăn không?”
Mộc Hương phồng má kháng nghị: “Tiểu thư một năm mới xuống bếp một lần, hôm nay toàn bộ đều bị ngươi ăn hết rồi!”
Hàn Tĩnh Ngọc nghe thế, chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác: “Xin lỗi! Chỉ tại ta đói quá rồi!”
Mộc Hương trợn mắt, dùng ánh mắt giết nàng ta!
Đêm nay ở đế đô, vẫn náo nhiệt như mọi năm, chiến sự ở biên quan đã bắt
đầu, nhưng không hề ảnh hưởng đến bọn họ bao nhiêu, dù sao trong suy
nghĩ của họ, chiến tranh là một thứ rất xa vời, thậm chí chẳng liên quan gì tới bọn họ!
Mộc Hương khó có dịp không ra ngoài chơi, yên
lặng ở bên cạnh Mộ Dung Cẩm; Hàn Tĩnh Ngọc dựa vào cây cột bên cạnh Mộ
Dung Cẩm, giọng nói trở lại lạnh lùng như trước: “Ta phải trở về rồi!”
“Bà ta kêu ngươi trở về?” Mộ Dung Cẩm không gọi người kia là lão yêu bà nữa, bây giờ nàng không có tâm tư đó.
Hàn Tĩnh Ngọc gật đầu: “Cô cô nói Vô Phong Kiếm đã hiện ra, thế nào cũng
gây ra hỗn loạn, giang hồ có thể sẽ vì Vô Phong Kiếm mà tập hợp lại,
Kính Hoa Thủy Vực bọn ta đương nhiên phải đi, vậy nên ta nhất định phải
trở về!”
Mộ Dung Cẩm nhìn bầu trời đêm tối tăm: “Lần sau gặp lại, có phải ta nên gọi ngươi là —— Ngọc La Y?”
“Hàn Tĩnh Ngọc vốn là tên của ta, Ngọc La Y là tên sư phụ ban cho, nếu có cơ hội, chúng ta ở chốn giang hồ gặp lại!” Nhất định sẽ gặp lại, Hàn Tĩnh
Ngọc thầm nhủ chắc trong lòng.
Mộ Dung Cẩm nhìn nàng ta, sau đó cười nhạt: “Ngày gặp lại hãy nói!”
Ba tháng sau cuộc đại chiến, hai bên thương vong vô số, nhưng không ai có thể tiến lên trước một bước, đôi bên cứ thế giằng co!
Nửa tháng sau, cục diện bế tắc đó cuối cùng cũng bị phá vỡ, bởi vị Sở Dạ
đích thân ra trận, mang theo đoàn Thiết Kỵ tinh nhuệ nhất của hắn, Thiết Kỵ có trang bị nhẹ, nhưng cái nào cũng là cực phẩm, hơn nữa đao thương
không chém được; kỵ binh của Thiết Kỵ mỗi một người đều có võ công không tệ, cộng thêm phối hợp với trận pháp, tuyệt đối là một đội quân kiên cố khó đẩy lùi! Đội quân này của nước Sở đã từng ép thẳng về phía hoàng
cung Thiên Khải, thiếu chút nữa là diệt luôn Thiên Khải rồi!
Vậy
nên lúc nghe được tin này, triều đình Thiên Khải gần như muốn sụp đổ,
thậm chí có người chủ trương cầu hòa, dù sao nỗi sợ hãi trong trận chiến mười năm trước đã in thật sau trong lòng bọn họ!
Đông Phương
Khải bắt đầu có chút dao động, nhưng đột nhiên hắn nhớ đến tên của một
người, tức thì thấy được một tia sáng: “Người đâu, truyền Cẩm Hoa quận
chúa!”
Thánh chỉ chưa tới, Đông Phương Nhuận nhận được tin tức liền chạy đến trước: “Không tốt rồi, không tốt rồi!”
Mộc Hương kéo hắn lại: “Chuyện gì không tốt rồi?”
“Bởi vì Thiết Kỵ nước Sở áp sát, nên Phụ hoàng chuẩn bị phái tiểu thư nhà ngươi xuất chinh đó!” Đông Phương Nhuận nóng nảy.
“Có uống lộn thuốc không vậy? Ngoài biên quan có Khánh Vương, có Tướng quân nhà ta, sao lại phái tiểu thư nhà ta đi chứ?” Mộc Hương rõ ràng không
tin.
“Haiz! Lần trước lúc tiểu thư nhà ngươi đoạt vị trí Phó
tướng, đã từng lật đổ trận đại chiến Thiết Kỵ nước Sở tấn công Thiên
Khải năm xưa, nên hiện tại Phụ hoàng ta mới muốn để tiểu thư nhà ngươi
ra chiến trường!”
Mộ Dung Cẩm từ trong nhà đi ra, Đông Phương
Nhuận lập tức xông qua: “Phụ hoàng muốn ngươi xuất chinh, chút nữa thánh chỉ sẽ tới, làm sao đây?”
Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Thánh chỉ chỉ có thể tuân theo, lẽ nào ta còn có thể kháng chỉ sao?”
“Nhưng sao ngươi có thể xuất chinh được chứ? Ngoài chiến trường đao kiếm không có mắt, lỡ như lỡ như……” Lời cuối cùng hắn nói không được, hắn gấp đến
độ xoay vòng vòng: “Như thế này đi, ta đi cầu xin phụ hoàng, để người
không cho ngươi xuất chinh nữa!”
Mộ Dung Cẩm kéo lại tay áo của hắn, vỗ vỗ tay hắn trấn an: “Đừng vội, không sao đâu!”
“Nhưng mà……”
“Ngươi ở đây chờ trước đã, ta đi tiến cung xem sao!” Nàng kéo Đông Phương
Nhuận ngồi xuống không cho hắn kháng cự: “Mộc Hương, trông chừng hắn!”
“Yên tâm, giao cho muội đi!” Mộc Hương vỗ ngực đảm bảo, nàng ta tuyệt đối sẽ không để cho Đông Phương Nhuận đi ra được một bước!
Nhìn Mộ Dung Cẩm đi xa, Đông Phương Nhuận sốt ruột: “Haiz! Đó là tiểu thư nhà ngươi, ngươi không lo lắng sao? Lỡ như……”
Mộc Hương vỗ một cái lên đầu của hắn: “Lỡ như? Lỡ như cái rắm! Coi như
ngươi có lỡ như, tiểu thư nhà ta cung không có lỡ như đâu!”
“Sao ngươi có thể nói như vậy chứ?” Đông Phương Nhuận tức giận.
Mộc Hương liếc hắn một cái: “Võ công của tiểu thư nhà ta ấy à, lần trước có thể đánh bại Khánh Vương, ngươi cho rằng người rất yếu đuối sao? Mưu
trí của tiểu thư nhà ta một kế có thể ổn định ba quân, ngươi cho rằng
người sẽ bị thiệt thòi sao? Ngươi có tâm tình lo lắng cho tiểu thư nhà
ta, không bằng suy nghĩ có chính mình đi, hoàng tử ngu ngốc cái gì cũng
không biết, còn có tâm tư đi lo nghĩ cho người khác nữa chứ!” Mộc Hương
nói tới tiểu thư nhà mình, chính là vô cùng kiêu ngạo đó nha!
Nói xong đột nhiên phát hiện sắc mặt của Đông Phương Nhuận là lạ, trong
lòng cả kinh, không phải nàng nói ác quá chứ? “Này! Ngươi sao rồi!”
Đông Phương Nhuận không nói gì, hỉ là im lặng, Mộc Hương cuống quýt: “Nè, nói gì đi chứ, đừng có hù dọa người ta!”
Đông Phương Nhuận vẫn trầm mặc như cũ, những lời Mộc Hương vừa nói, mới làm cho hắn nhận rõ
một sự thật, đó chính là Mộ Dung Cẩm mạnh mẽ hơn hắn, mà hắn chẳng qua
chỉ là một hoàng tử sống an nhàn sung sướng, những thứ khác, cái gì hắn
cũng không sánh được, đã như thế, sao nàng có thể coi trọng hắn được
chứ? Đột nhiên nhớ lại cử chỉ cùng với giọng điệu của nàng, mới phát
hiện ra nàng vẫn luôn xem hắn như một đứa trẻ cần được bảo vệ…… Quả là
một sự thật tàn nhẫn mà!
“Này! Ngươi đi đâu thế?” Nhìn Đông
Phương Nhuận thẫn thờ đi ra, Mộc Hương khó xử, tiểu thư bảo nàng trông
chừng hắn, nhưng mà bây giờ nàng lại chọc giận hắn, có nên đi ngăn cản
không đây?
Chính vào lúc Mộc Hương vẫn còn đang do dự, thì Đông
Phương Nhuận đã đi rồi, tinh thần của hắn vẫn luôn hoảng hốt, bị đả kích thật sâu rồi; đợi đến lúc hắn hoàn hồn, thì hắn đã đứng ở trước cửa
hoàng cung rồi, hắn nhớ dáng vẻ ở trên triều chỉ điểm mọi thứ của Thái
Tử hoàng huynh, hắn nhớ dáng vẻ mỗi một lần tranh đoạt với Thái tử của
Nhị hoàng huynh, hắn nhớ dáng vẻ cầm kiếm cao ngạo xưng bá của Khánh
Vương, ngay cả Tiểu Thập Cửu gần đây cũng nhận được sự thưởng thức của
Phụ hoàng, tính ra, chỉ có hắn, chỉ có hắn chơi bời lêu lỏng, cái gì
cũng không biết, ỷ vào sự sủng ái của Phụ hoàng mà càn quấy, ngay cả lời của Mẫu phi cũng không nghe, hắn như thế này, tồn tại còn có tác dụng
gì chứ?
Hai gối khuỵu xuống quỳ trên đất, dọa cho bọn lính canh cửa phải chạy vội đi thông báo!
“Cửu vương gia, ngài mau đứng lên đi, ngài quỳ ở cửa cung thế này không phải chuyện tốt đâu!”
“Cửu vương gia, tiểu nhân cầu xin ngài mà, mau đứng lên đi, đừng quỳ ở đây nữa!”
Mộ Dung Cẩm tiếp nhận thánh chỉ xong đi ra, liền nhìn thấy một đám người
vây quanh lấy Đông Phương Nhuận đang thất hồn lạc phách, bị dọa đến mặt
mày biến sắc: “Các ngươi lui xuống đi!”
“A! Tham kiến Cẩm Hoa quận chúa, Quận chúa mau khuyên Vương gia đi ạ, không biết tại sao ngài ấy lại đột nhiên quỳ ở đây nữa!”
Mộ Dung Cẩm đi đến trước mặt Đông Phương Nhuận: “Nói đi! Sao thế?”
Đông Phương Nhuận ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút tổn thương: “Ngươi xem ta như trẻ con phải không?”
“Phải!” Mộ Dung Cẩm gật đầu, trong mắt nàng hắn thực sự là một đứa trẻ!
“Vậy có phải ngươi cảm thấy ta rất vô dụng không? Ta không so được với tất
cả các hoàng huynh, mà ngay cả hoàng đệ ta cũng sánh không kịp, ngươi
nói xem ta có phải rất khốn kiếp, rất kém cỏi không?”
“Ngươi cần phải so với bọn họ sao?”
“Tại sao không? Bọn họ ai cũng lợi hại hơn ta, chỉ có hoàng tử là ta đây, vô dụng như thế!”
Mộ Dung Cẩm nắm lấy bàn tay muốn đánh mình của hắn: “Ngươi có biết tại sao ta không để ý đến những vị vương gia khác nhưng cố tình đối với ngươi
lại bao dung như thế không?”
Bị hỏi như thế, Đông Phương Nhuận
mới phát hiện, nàng gần như không có để ý gì đến các hoàng tử khác,
nhưng mà: “Ngươi với Thái Tử hoàng huynh cũng rất tốt đó thôi?”
“Giữa Thái tử và ta, là giao dịch, cũng là bạn bè, nhưng ta thực sự thích
ngươi, bởi vì ngươi có một tấm lòng mà người ở chốn này không có, ngươi
có linh hồn tinh khiết nhất; ngươi không kém hơn ai, chỉ là ngươi thiếu
đi một phần giác ngộ về trách nhiệm, về suy nghĩ cho tốt đi! Ta lập tức
phải đi xuất chinh rồi, trở về gặp lại vậy!”
Đông Phương Nhuận bắt lấy tay của Mộ Dung Cẩm, trên mặt lộ vẻ gấp gáp: “Ngươi trở về sẽ tìm ta sao?”
Mộ Dung Cẩm đứng lên: “Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có đủ tự tin, vậy đợi
đến lúc ta về kinh, thì đi ra bên ngoài mười dặm tiếp đón ta đi!”
Trên mặt Đông Phương Nhuận lộ ra vẻ vui mừng: “Thật sao? Một lời đã định nhé!”
“Một lời đã định!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT