Mộc Hương có chút khó tin nhìn về phía cửa: “Tiểu thư, người mới vừa rồi thực sự là băng sơn mỹ nhân Hàn Tĩnh Ngọc ạ?”

“Có vấn đề à?!”

“Nàng ấy…… Sao cảm giác không giống nhỉ? Hơn nữa, tiểu thư quen nàng ấy khi nào vậy?”

Mộ Dung Cẩm không muốn nói với nàng ta, lười phải giải thích! Thấy dáng vẻ không để ý của nàng, Mộc Hương tủi thân, sao mà nàng cảm thấy tiểu thư càng ngày càng ghét bỏ nàng rồi?

Mộ Dung Cẩm không có đi khuyên Mộ Dung Chinh, nàng biết Mộ Dung Chinh nhất định hiểu được nên lựa chọn như thế nào, quả nhiên, Mộ Dung Chinh rất quyết đoán giao ra 50 vạn binh quyền, trừ ra 15 vạn đại quân để trấn giữ, còn lại tùy thời đợi lệnh!

Mộ Dung Cẩm mỉm cười, đặt cuốn sách xuống: “Đường Trúc, theo ta ra ngoài!”

Mộc Hương cuống quýt: “Tiểu thư, còn muội?”

Mộ Dung Cẩm không nói gì vỗ vỗ đầu nàng ta: “Đi thôi!”

Nghe thế, Mộc Hương mặt mày sáng rỡ ra: “Hì hì! Vẫn là tiểu thư tốt nhất!”

Ra khỏi cửa phủ, Mộ Dung Cẩm liền nghe thấy bốn phía đều đang đều đang bàn luận về Đông Phương Hiểu và chuyện xuất binh, Mộ Dung Cẩm nghe vậy, một đường đi thẳng, đợi đến lúc nàng hoàn hồn thì phát hiện chính mình đang đứng trước cửa của “Diệu Y Đường”, thế mới nhớ ra dược liệu mình tìm cho Lạc Anh Ly còn chưa có tin tức nữa!

Trực tiếp đi vào: “Ta muốn gặp chưởng quỹ!”

Bởi vì lúc này người chữa trị rất ít, cũng không ai để ý ba người đi vào, chưởng quỹ thấy Mộ Dung Cẩm, liền nhanh chóng đi qua: “Tiểu thư, xin hỏi có gì dặn dò ạ?”

Mộ Dung Cẩm đưa tờ đơn trong tay qua đó: “Đi tìm những thứ này, chỉ cần có một chút xíu tin tức cũng không được bỏ qua, ta chỉ cần manh mối mà thôi, về phần lấy, ta sẽ tự mình đi!”

Chưởng quỹ gật gật đầu, đồng ý, rồi mới nói: “Mấy ngày nay tiểu thư không có tới đây, lão phu đã cho một thầy thuốc có y thuật giỏi nhất ngồi sau cửa, do không nhìn thấy, nên cũng không có ai nghi ngờ cả!”

“Ừm!” Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Sau này cứ để y ngồi đó giữ đi, ta e rằng thời gian gần đây cũng không rãnh rỗi đâu, thế này ta cũng yên tâm một chút!”

“Thế tiểu thư còn gì dặn dò không ạ?”

“Ta chỉ đến xem một chút thôi, cáo từ!”

Ra khỏi “Diệu Y Đường” Mộ Dung Cẩm vừa liếc mắt liền thấy một chiếc xe ngựa rất to nhưng lại rất tao nhã, vách xe ngựa lấy màu trắng làm chủ đạo khá hiếm thấy, phía trên có vẽ hoa mai màu đen, bốn mặt treo đèn bát giác, trên đó có vẽ hoa mai, mà bên dưới điểm xuyết vài sợi tua rua, nhìn qua cũng rất đẹp mắt, nhưng đóa mai kia cũng đã cho thấy thân phận của người ngồi trong xe rồi, Mộ Dung Cẩm vờ như không thấy, xoay người liền muốn tránh ra.

“Lẽ nào Tử Hàn là sóng thần thú dữ? Mà khiến cho Mộ Dung Cẩm tiểu thư tránh không kịp thế chứ?” Giọng nói tao nhã vang lên, Mộ Dung Cẩm rất muốn vờ như không nghe được, nhưng mà có thể sao?

“Mai công tử quý nhân nhiều việc, ta đây không tiện làm phiền!”

“Hôm nay Tử Hàn đặc biệt đến tìm Mộ Dung tiểu thư, không biết Mộ Dung tiểu thư có nể mặt cùng ăn bữa cơm không?”

“Mai công tử hẳn cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân, nếu như ta đi theo công tử, khó tránh khỏi phá hủy danh dự khuê nữ, mong Mai công tử thứ lỗi!”

“Nhưng Tử Hàn lại nhớ, mới đây không lâu tiểu thư còn với Tử Hàn ……”

Mộ Dung Cẩm bực bội, xoay người vén màn xe ngựa leo lên, nhìn người trong xe đang mỉm cười nhàn nhạt, bỗng chốc càng thêm tức giận: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Mai Tử Hàn mỉm cười, cũng không phải nói với Mộ Dung CẨm: “Đến Hạnh Hoa tửu lâu!”

Đường Trúc và Mộc Hương đi theo sau, Mộc Hương đẩy đẩy Đường Trúc: “Này, thế này là sao đây? Người đàn ông kia là ai thế? Dường như rất muốn gặp tiểu thư chúng ta, mà dường như tiểu thư lại cực kỳ không muốn thấy hắn, nhưng cuối cùng tiểu thư lại thua rồi phải đi theo, ngươi không thấy kì lạ hả?”

Đường Trúc liếc nàng một cái, trầm mặc không nói!

Trong gian phòng trang nhã, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy món ngon, hiển nhiên đã được gọi từ trước, Mai Tử Hàn không hề cảm giác được địch ý của Mộ Dung Cẩm, cầm lấy bầu rượu tự mình rót rượu: “Rượu này dùng hạnh hoa để ủ đấy, hạnh hoa đắng nhẹ, nên rượu này cũng có vị đắng nhàn nhạt, nhưng sau vị đắng đó, trong khoang miệng đều ngập tràn mùi thơm của hạnh hoa, cũng coi như là một loại rượu ngon rồi, Mộ Dung tiểu thư thử một chút xem sao!”

Mộ Dung Cẩm nâng một ly lên uống cạn, quả nhiên giống như hắn nói, vào miệng có vị đắng nhẹ nhàng, sau khi nuốt vào trong cổ họng thì vị đắng trong khoang miệng rút bớt, lưu lại chỉ có mùi thơm nhàn nhạt của hạnh hoa! Rượu đúng là ngon thật, nhưng người thì……

Mai Tử Hàn nhìn Mộ Dung Cẩm: “Nàng không sợ ta hạ độc trong rượu sao?”

Mộ Dung Cẩm nhướn mày: “Ngươi có thể hạ thử xem sao!”

Mai Tử Hàn mỉm cười: “Thiếu chút nữa đã quên nàng là Tà Y rồi, dùng độc thiên hạ vô địch, nếu hạ độc, ngược lại có vẻ buồn cười nhỉ!”

Mộ Dung Cẩm đặt ly rượu xuống: “Nói đi! Hôm nay đã hẹn ta ra đây thì ắt có mục đích!”

Mai Tử Hàn trầm mặc chốc lát, mới lấy ra một miếng ngọc bội từ trong tay áo, trên ngọc bội chỉ có hơn nửa chữ ‘Cẩm’: “Nàng có nhận ra không?”

Mộ Dung Cẩm nhìn một cái, thu hồi ánh mắt: “Không nhận ra!”

Mai Tử Hàn hơi thất vọng, thu hồi ngọc bội, lần đầu tiên nói về lai lịch của vật này với người ngoài: “Thứ này ta có được từ bảy năm trước, hôm đó ta mang theo thương đội của Mai gia ra ngoài, lại gặp phải Ma Vực đến đánh cướp, dẫn đầu là một thiếu nữ mang mặt nạ bằng bạc, cái này bị chém xuống trong lúc đánh nhau, chỉ còn lại một nửa~”

“Người ta đánh cướp ngươi, ngươi còn nhớ mãi không quên? Nhìn dáng vẻ này của ngươi không giống như muốn trả thù nha?” Mộ Dung Cẩm ngạc nhiên nhướn mày.

Mai Tử Hàn cười khẽ: “Tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, mất rồi thì có gì đáng tiếc chứ?” Cái hắn nhớ chính là con ngươi lạnh băng như hàn sương của nàng ấy, nhớ hơi thở màu tím như ác ma quanh thân nàng ấy, còn có thanh kiếm tuyệt thế kia, không có lời nói nào cả, cũng không hề chung đụng với nhau, thậm chí ngay cả thân phận danh tánh của đối phương cũng không biết, nhưng mà chính trong khoảnh khắc đó hắn bị nàng ấy làm cho xúc động!

Mộ Dung Cẩm không nói gì, cũng không muốn dây dưa với chuyện này: “Nếu đã không có chuyện gì, vậy ta đây xin cáo từ, Mai công tử cứ tự nhiên!”

Mai Tử Hàn cũng không ngăn cản, chỉ nói: “Lần sau gặp lại, nàng có thể gọi tên ta không?”

Mộ Dung Cẩm chau mày: “Mai Tử Hàn?”

“Sai rồi, là Tử Hàn!” Mai Tử Hàn mỉm cười: “Lần sau ta sẽ gọi nàng là Cẩm nhé!”

Mộ Dung Cẩm đẩy cửa ra, lần sau còn có thể gặp nhau hãy nói, ít nhất nàng không muốn gặp người này!

Mai Tử Hàn nắm chặt miếng ngọc trong tay, nhìn Mộ Dung Cẩm đi xa dần, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, nhất định sẽ gặp lại, hắn đã đợi sáu năm, bây giờ không phải đã gặp được rồi sao? Tuy nàng phủ nhận, nhưng thực sự nghĩ rằng hắn không thể điều tra được ư? Võ công cao cường, khí chất lạnh lùng, đôi mắt như đã từng quen biết đó, còn có thanh kiếm tuyệt thế đột nhiên xuất hiện kia nữa, những thứ đó đều cho hắn biết rằng hắn không có đoán sai, không phải sao? Nhưng, điều khiến hắn ngạc nhiên và không hiểu được đó là, tại sao nàng ấy lại từng xuất hiện ở Ma Vực?

Mộ Dung Cẩm về đến phủ tướng quân, ma xui quỷ khiến đi lấy ra một cái hộp ở dưới giường đã rất lâu nàng chưa từng mở ra, một miếng ngọc vỡ chỉ còn một nửa cứ như vậy bị giấu ở một nơi như thế, nếu như đặt kế mảnh ngọc kia của Mai Tử Hàn, vừa đúng thành một miếng ngọc bội hoàn chỉnh.

Mộ Dung Cẩm không lấy nó ra, chỉ là đóng nắp hộp lại, đó là miếng ngọc được khắc thành khi mỗi đứa trẻ nhà Mộ Dung được sinh ra, có một chữ đơn, chữ được khắc trên miếng ngọc của nàng chính là chữ ‘Cẩm’, nàng vẫn luôn nghi ngờ một nửa đó mất đi lúc nào, không nghĩ tới lại rơi ở chỗ của Mai Tử Hàn!

Thì ra chàng trai năm đó nàng thả đi chính là Mai Tử Hàn, có chút đáng tiếc…… Đáng tiếc lúc đó không dùng một đao giải quyết hắn, như vậy thì sẽ không có nhiều chuyện như thế……

Lúc ăn tối, Mộ Dung Cẩm thấy trên bàn cơm xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn, khẽ khuỵu gối: “Tham kiến Liên phi nương nương!”

“Được rồi, đứng lên đi!”

“Tạ Liên phi nương nương!” Mộ Dung Cẩm thật sự rất ngạc nhiên, tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

Mộ Dung Chinh phất tay cho người lên bày tiệc, rồi mới nói: “Lão thần kính Liên phi nương nương một chung, hàn xá đơn sơ, kính xin nương nương đừng chê cười!”

Liên phi mỉm cười, làm nhạt đi vẻ sầu bi giữa đôi mày: “Tướng quân khách sáo rồi, là Bổn cung quấy rầy mới phải!”

“Lão thần biết nương nương đau buồn vì chuyện của Bát công chúa, nhưng vẫn xin nương nương nén bi thương, bảo trọng thân thể mới phải!”

“Bổn cung biết, làm phiền Mộ Dung tướng quân rồi!”

Hai người ngươi một câu ta một câu, bữa cơm này Mộ Dung Cẩm ăn vào chẳng có mùi vị gì cả, cuối cùng cũng ăn xong chuẩn bị rời đi, Liên phi lại gọi nàng lại: “Cẩm Hoa quận chúa, Bổn cung có vài lời muốn nói với ngươi, có được không?”

Mộ Dung Cẩm nâng tay lên: “Mời nương nương!”

Đi tới đình nghỉ mát, Liên phi đứng lại, nhưng hồi lâu sau vẫn không mở miệng, Mộ Dung Cẩm cũng im lặng theo, cuối cùng, Liên phi nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, ngươi hãy thành thật nói với Bổn cung, ngươi có thích Lục Ngâm không?”

Lục Ngâm? Tô Lục Ngâm? Mộ Dung Cẩm nghĩ rất lâu mới nhớ ra người này, mấy tháng nay nàng cũng sắp quên mất sự tồn tại của nàng ấy rồi: “Sao nương nương lại hỏi thế ạ?”

Liên phi thở dài một hơi: “Vốn không nên đến đây tìm ngươi vào thời điểm quan trọng như thế này, ngươi biết đó Bổn cung vừa mới mất đi……”

Liên phi khẽ nghẹn ngào, rồi mới nói: “Lục Ngâm là muội muội duy nhất của ta, người trong nhà đều muốn ta tìm cho muội ấy một gia đình tốt để gả đi, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tìm được Nhị công tử nhà Thừa tướng, Bổn cung biết Nhị công tử kia không tốt, nhưng cũng cảm thấy không sao cả, dù sao đàn bà gả chồng theo chồng, nào có gì để oán trách, nhưng mà lần này Hiểu Nhi xảy ra chuyện…… Bổn cung mới ý thức được như vậy sợ rằng sẽ hại muội ấy mất thôi!”

“Nếu thực sự như thế, ta làm sao ăn nói với cha ta đây!”

“Nương nương chớ đau lòng, xin hãy nén bi thương!”

Liên Phi gật đầu, tiếp tục nói: “Mấy tháng nay tinh thần Lục Ngâm cứ ngơ ngẩn, người ngày một gầy hơn, hôm qua lại ngất xỉu, thân thể đã suy yếu chịu không nổi nữa rồi; trong lúc muội ấy hôn mê Bổn cung nghe muội ấy gọi tên Mộ Dung tướng quân, lúc đó mới biết người trong lòng muội ấy là Mộ Dung tướng quân!”

“Bổn cung biết Mộ Dung tướng quân mười năm nay vẫn không có ý định tái giá, nhưng Bổn cung cũng không nỡ để Lục Ngâm đau lòng, vậy nên Bổn cung muốn cầu xin ngươi, Lục Ngâm cũng rất thích ngươi, ngươi xem như giúp đỡ nàng ấy được không? Lục Ngâm tính tình yếu đuối, tuyệt đối sẽ không ức hiếp ngươi đâu, cứ coi như ngươi tội nghiệp muội ấy đi!”

Ánh mắt Mộ Dung Cẩm dần dần trở nên thâm trầm, nàng không biết mình nên làm thế nào, hồi lâu sau, dưới đáy lòng thở dài một hơi: “Ta không làm chủ được, nhưng ta sẽ trở về nói với phụ thân, để người tự lựa chọn!”

Trong mắt Liên phi ánh lên một chút vui mừng: “Cám ơn!”

Khóe môi Mộ Dung Cẩm giật nhẹ, cố hết sức làm cho vẻ mặt của mình bình thản một chút: “Sắc trời đã tối, nương nương vẫn nên về cung trước thôi!”

“Vậy cáo từ!”

Tiễn Liên phi đi rồi, Mộ Dung Cẩm đứng trước cửa lại không muốn đi vào, đi vào làm gì đây? Nói với Mộ Dung Chinh rằng có người muốn gả cho ông ấy? Hay là nói với ông ấy, có người đối với ông ấy thần hồn điên đảo?

Tô Lục Ngâm, một người phụ nữ đơn thuần, nàng không đành lòng tổn thương nàng ấy, nhưng mà, có nên thành toàn cho nàng ta không?

Một đêm này, Mộ Dung Cẩm vẫn không ngủ được, cho đến khi trời sáng, một bóng người đột nhiên lướt qua trước mắt nàng, nàng vội vàng đứng dậy, kêu Đường Trúc đi ra ngoài!

Phủ đệ Trương thừa tướng

“Là Cẩm Hoa quận chúa à! Khách quý khách quý, xin mời vào trong!” Trương thừa tướng vội vội vàng vàng ra đón, sau đó gọi Trương phu nhân đến tiếp đón Mộ Dung Cẩm.

Trương phu nhân trông cũng bình thường, mày mắt hẹp dài, nhìn qua liền biết đây không phải là người dễ chung đụng, nhưng Mộ Dung Cẩm cũng chẳng để ý, trực tiếp nói rõ ý muốn khi đến đây: “Ta đến là muốn gặp đại công tử, không biết phu nhân có thể dẫn vào không?”

Trương phu nhân sững sờ, sắc mặt có chút khó coi: “Quận chúa muốn gặp hắn à! Chỉ là ……”

Mộ Dung Cẩm không có hứng thú đi để ý thân phận của mấy người này, nói thẳng: “Ta đến đây chính là vì muốn gặp hắn, Trương phu nhân có thể cho người dẫn đường không?”

“Quận chúa, không phải ta không cho ngươi gặp, nhưng trai đơn gái chiếc, ngươi lại là đại gia khuê nữ, sao có thể gặp người như thế chứ, vậy chẳng phải làm ô uế thanh danh của quận chúa sao!” Trương phu nhân có chút khó xử nói.

Mộ Dung Cẩm trực tiếp đi vào: “Nếu như phu nhân không dẫn đường, vậy Cẩm Hoa đành tự tìm vậy, không làm phiền nữa!”

“Ôi ôi ôi! Ta dẫn đi đây, ta đi tìm người tới dẫn đường ngay!” Trương phu nhân lập tức phất tay cho ngươi dẫn đường: “Quận chúa đi trước, đợi ta sắp xếp xong mọi chuyện rồi lại tiếp đón công chúa thật tốt!”

Nhìn Mộ Dung Cẩm được dẫn đi, sắc mặt của Trương phu nhan lập tức biến đổi: “Nhanh lên, đi kêu Nhị thiếu gia đến đây!”

Trên mặt Trương phu nhân lộ ra vẻ tính toán, theo ý bà ta thì Mộ Dung Cẩm xuất hiện ở Trương gia thực sự là cơ hội trời cho, nếu để con trai mình cùng với nàng ta gạo sống nấu thành cơm, thì tốt hơn nhiều so với cưới con bé xui xẻo nhà họ Tô kia, sau này con bà chính là con rể của phủ Tướng quân, không ai có thể sánh được rồi!

Mộ Dung Cẩm đương nhiên không biết ý nghĩ của bà ta, chẳng qua cho dù biết thì nàng cũng chẳng thèm để ý!

“Đại công tử, Cẩm Hoa quận chúa đến thăm hỏi!”

Tiểu viện đơn sơ thanh mát, một cây đa già cỗi, dưới cây có một chàng trai thanh tú ngồi ở đó, nghe thế y xoay đầu qua, lúc nhìn thấy Mộ Dung Cẩm thì vô cùng bất ngờ: “Thân thể tại hạ không tiện, mong Quận chúa thứ lỗi!”

Mộ Dung Cẩm để Đường Trúc trông chừng, rồi mới đi qua, sau đó quỳ xuống dưới ánh mắt khó tin của y, tiếp đó nâng chân của y lên.

Trương Dục vừa vội vừa xấu hổ: “Quận chúa, quận chúa làm gì thế?”

Mộ Dung Cẩm sờ chân của y một chút, nói: “Là gãy xương, thực ra không tính là nghiêm trọng, chỉ là nhiều năm nay không được chữa trị tốt, nên mới không thể đi lại được, nếu như có thể trị liệu thật tốt, còn có thể cứu được!”

Trương Dục mừng rỡ, ngay sau đó lại chán nản: “Quận chúa hẳn là đang an ủi ta thôi!”

Mộ Dung Cẩm để chân y xuống, đứng dậy: “Nếu muốn đứng lên được, thì đến ‘Diệu Y Đường’ đi, mỗi ngày đều phải đến, ta sẽ cho người chữa trị cho ngươi, bảo đảm trong vòng một tháng ngươi có thể xuống đất đi lại!”

“Thật chứ?!” Nghe nàng nói đến Diệu Y Đường, Trương Dục có chút tin tưởng, nhưng là: “Tại sao quận chúa muốn giúp ta?”

Mộ Dung Cẩm nhướn mày: “Ta biết nếu như ngươi có thể đứng lên được, nhất định sẽ là một người nổi bật phi thường, nhưng cái ta nói cũng chẳng có liên quan gì với mấy thứ này, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện!”

“Mời nói!”

Mộ Dung Cẩm không nói thẳng, ngược lại hỏi: “Tên đệ đệ quần áo lụa là kia của ngươi, bao nhiêu năm nay, ngươi có từng hận hắn không?”

Trương Dục nghe thấy liền nắm chặt tay vịn, hận ý dao động trên gương mặt tuấn dật: “Đôi chân này của ta chính là do hắn phế, nhưng ta vẫn luôn tìm không được chứng cứ, nên không làm gì được hắn, cộng thêm ta đã trở nên tàn phế……”

Sau đó y không nói nữa, nhưng Mộ Dung Cẩm cũng biết được những thứ vướng mắc trong hào môn, nhưng có những vướng mắc này, chuyện nàng nói càng dễ làm hơn: “Xem ra ngươi không ngại đả kích bọn họ một chút chứ! Thế thì ta chờ tin tức của ngươi vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play