Người tới chính là Quang Minh Chi Tử, mà người trong mật thất đang mật báo
cho Tả Trương, chính là quan cận thị hắn phái đi ra ngoài hỏi thăm tin
tức.
"Đại nhân. . . . . . ta, là Tả Trương buộc ta làm như vậy. . . . . . Ngài cũng biết, lần này gặp chuyện không may chính là đồ đệ của hắn, hắn vô cùng quan tâm. Hắn, hắn nói nếu như mà ta không hồi báo
tiến độ cho hắn, thì hắn sẽ đá ta ra khỏi Quang Minh thành. Ánh sáng ở
trên cao, xin ngài mở lòng từ bi, lượng thứ cho thuộc hạ!"
Quan cận thị nơm nớp lo sợ cầu xin tha thứ.
Khuôn mặt Quang Minh Chi Tử nghiêm túc, không có nửa phần tức giận. Đối mặt
với thuộc hạ cầu xin tha thứ, hắn chỉ nhàn nhạt mà nói ra: "Khổ cực
ngươi dò la tin tức. Chỉ là ——"
Còn không đợi quan cận thị nghĩ
ra ý tứ hàm xúc trong lời nói này, cổ tay Quang Minh Chi Tử đột nhiên
run lên. Ngay sau đó, một cái trường tiên (roi dài) ẩn chứa đấu khí,
toàn thân phát ra ánh sáng đen nhánh vung lên. Sau một khắc, đỉnh đầu
quan cận thị liền giống như linh kính đưa tin ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt vạn phần hoảng sợ, vĩnh viễn ngưng lại tại giờ khắc tử vong này.
"Chỉ là —— người phản bội bổn điện đều phải chết."
Lạnh lùng nói xong một câu mà quan cận thị đã không thể nghe được nữa, hắn
thu hồi trường tiên, như có điều suy nghĩ: "Ăn Linh Dược, đột nhiên lớn
lên. . . . . . Thiên hạ làm sao có chuyện trùng hợp như vậy? Xem ra manh mối Cam Ma La chết, nhất định ở trên người cô nương này!"
"Tìm được nàng, nhất định có thể tra rõ nguyên nhân Cam Ma La chết đi."
"Đợi bổn tọa kết thúc chuyện này trước, lại đi điều tra một chuyện khác Thánh Tế tư đại nhân yêu cầu."
Phượng Vũ hoàn toàn không biết có người âm thầm theo dõi mình, chỉ chuyên tâm luyện thuốc.
Sau ba ngày phi hành, rốt cuộc đến thủ đô đế quốc thành.
Dưới chân là thành thị rộng lớn nguy nga khí thế huy hoàng, muôn hình vạn
trạng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Kiến trúc lại là một loại
phong cách khác với Tu Tháp đế đô. Nhưng phồn hoa thịnh vượng, sóng
người như dệt cửi, thì cũng giống nhau như đúc. Hơn nữa lại càng thêm
phồn vinh gấp mấy lần Tu Tháp đế đô. Trên phố rộng rãi chỉnh tề, có thể
thấy được người tu luyện mang binh khí bên người ở khắp nơi.
Ngồi ở trên lưng Sư Thứu, Luật Cung Thương ngạc nhiên nói: "Làm Sao Đô thành lại đột nhiên trở nên náo nhiệt như thế? Bình thường cũng không nhiều
người như vậy."
Sợ ở đây nhiều người hỗn tạp, có người nhận ra
Chu Tước và Vân Thâm Lam, Phượng Vũ liền để cho bọn họ tạm lánh đến
trong không gian ma thú. Sau đó nói: "Là bởi vì thi đấu tuyển chọn thị
vệ sắp bắt đầu đi, người khắp nơi đều muốn xông tới, khó trách sẽ náo
nhiệt như vậy."
Khi đang nói chuyện, tọa kỵ của mọi người đã bay gần cửa chính Đô thành.
Theo quy định, người vào thành đều phải xuống tọa kỵ, đám người Phượng Vũ
đang chuẩn bị xuống khỏi Sư Thứu thì đột nhiên phát hiện, đám người ở
cửa thành cũng đều ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt khiếp sợ. Nam
tử nhìn đến rớt mũ đội đầu, nữ tử nhìn đến rớt trâm hoa gắn trên tóc,
vậy mà những người này lại giống như là toàn không có cảm giác, chỉ
chuyên chú mà nhìn chằm chằm lên bầu trời không rời mắt, giống như là
chỉ sợ chớp mắt một cái thì để vuột mất cái gì đó.
Thuận theo
phương hướng tầm mắt của mọi người, Phượng Vũ bừng tỉnh hiểu ra: "Nhất
định là đang nhìn nam nhân áo lót, thì ra là hắn thật sự rất được hoan
nghênh."
Người bị Phượng Vũ đặt cho một cái tước hiệu không hay
ho như vậy, dĩ nhiên là Ngôn Ca Hành. Liên Dực phi điểu mang dấu hiệu
đặc trưng của hắn vừa lộ mặt, mọi người đều biết là hắn tới. Sau khoảnh
khắc khiếp sợ, trong đám người lập tức bộc phát ra tiếng hét kinh thiên
động địa.
Phượng Vũ ngưng thần lắng nghe, tuy âm thanh ngoài kia
hỗn tạp vô cùng, nhưng cũng không ở ngoài mấy lời tỏ tình: "Ngôn các hạ
ta yêu chàng!" "Ca Hành là giỏi nhất!" "Đại nhân nhất định phải mở buổi
biểu diễn ở Đô thành!" ....
—— xem ra, vô luận là ở thế giới nào, người ái mộ đều cuồng nhiệt giống nhau.
Khi Ngôn Ca Hành mặc áo choàng màu tím, tóc bạch kim đứng ra thì tiếng hoan hô nhất thời đạt tới đỉnh điểm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Mọi người giống như là đánh máu gà mà trào lên như ong vỡ tổ, mặc dù
biết rõ cự ly, vẫn nhảy chân lên muốn với tới phi điểu của Ngôn Ca Hành
như trước.
Thấy thế, mấy người Phượng Vũ đều cười khổ: trong mắt
những người ái mộ cuồng nhiệt chỉ có thần tượng, lại mang đến phiền toái cho bọn họ. Địa phương vốn cung cấp cho ma thú phi hành hạ xuống giờ đã đầy ấp đám người, bên cạnh lại đều là cây cối, Sư Thứu nên đáp xuống ở
đâu đây?
Mà Ngôn Ca Hành giống như là sớm quen với tràng diện như vậy, thuần thục làm vài cái thủ thế trấn an với đám người, ngay sau đó
mỉm cười nói: "Đa tạ mọi người ưu ái đối với ta. Lần này ta nhận lời mời của Hội Nguyên Lão quý quốc, mấy ngày sau sẽ hiến ca ở trên dạ tiệc,
đến lúc đó kính xin mọi người cổ động nhiều hơn. Hôm nay ta đường xa mà
đến, long đong mệt mỏi, xin mời mọi người trước hết để cho ta vào thành, nghỉ ngơi thật tốt, để chuẩn bị sẵn sàng hiến ca, như thế nào?"
Giọng nói của hắn cũng không lớn bao nhiêu, nhưng tất cả người ở đây đều nghe được rất rõ ràng. Vừa dứt lời, người chiếm đất trống của ma thú hạ
xuống liền lập tức tránh ra, còn có mấy nữ nhân ái mộ khác thì lau nước
mắt hô to: "Ca Hành ngươi cực khổ".
Thấy bộ dáng của hắn như vậy, Phượng Vũ không khỏi ngoài ý muốn nhíu mày: đây là vẻ nghiêm chỉnh của
gia hỏa này, có đúng thật là cái tên yêu nghiệt lại vô lại Ngôn Ca Hành
sao?
Đồng hành trong hai ngày nay, nàng từng bị đối phương tìm đủ loại mượn cớ đi nói chuyện phiếm, sớm lãnh giáo đầy đủ cái người dưới
vẻ ngoài hoàn mỹ là cá tính vô lại đáng đánh đòn. Dien*dan*le*quy*don
ChieuNinh Vào lúc này thấy hắn triển khai toàn bộ khí thế, dụ dỗ được
những người ái mộ cuồng nhiệt an tĩnh lại, không khỏi cảm thấy ngoài ý
muốn.
Đang lúc mất hồn, chợt Ngôn Ca Hành hơi quay đầu lại, thừa
dịp không người nào chú ý thì phóng một ánh mắt quyến rũ cho nàng, ý bảo nàng nhanh chóng nhân cơ hội hạ xuống.
Thấy nam nhân này ngay cả đưa ánh mắt cũng phải làm ra vẻ bảnh bao như vậy, bỗng nhiên Phượng Vũ thấy thật vô lực.
Khi xếp hàng vào thành thì thấy trên tường thành dán Lệnh Truy Nã của mình, Luật Cung Thương chột dạ rụt cổ một cái. Cũng may vết sẹo đậu mùa trên
mặt của hắn vô cùng có tính mê hoặc và lực sát thương, vệ binh giữ cửa
chỉ nhìn hắn một cái, liền phất tay ý bảo hắn nhanh chóng đi vào. Ngược
lại hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Vũ mấy lần.
Đi vào trong thành, Phượng Vũ dò hỏi: "Vẫn làm theo kế hoạch, trước tiên tìm một chỗ ở lại, lại đi dò la tin tức?"
Mặc dù vết sẹo đậu mùa trên mặt của Luật Cung Thương giấu giếm được người
xa lạ, nhưng thân hình của hắn chưa thay đổi, hình dáng ngũ quan cũng là của ngày trước, nếu như gặp phải người quen, khó bảo đảm sẽ không bị
nhận ra. Cho nên trước đó bọn họ cũng đã thương nghị xong, phàm là
chuyện xuất đầu lộ diện hỏi thăm tin tức, Luật Cung Thương đều không
nhúng tay.
Hai người Mạnh, Luật đều gật đầu nói được. Phượng Vũ
vừa muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt khẽ nhíu, nghiêng người tránh qua móng vuốt đột nhiên duỗi đến ở phía sau lưng, không khách khí nói:
"Ngôn Ca Hành các hạ, ngươi có chuyện gì sao?"
Tiếc nuối thu hồi cánh tay bị thất bại, Ngôn Ca Hành cười híp mắt nói: "Mấy vị tìm được chỗ nghỉ tạm chưa?"
"Chúng ta chuẩn bị tìm quán trọ ở lại."
"Ai nha, thật sự là quá tốt."
"?"
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của ba người, mặt Ngôn Ca Hành đầy thành khẩn
nói: "Lần này được mời đến đây, ta được an bài ở tạm trong trạm dịch
phía chính phủ. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Chỉ là nghe nói nơi đó gần vùng ngoại ô, có chút hoang vu. Cho nên ta muốn mời các vị đến đó ở
cùng với ta, vừa có thể giải quyết việc khẩn cấp của các vị, lại có
người có thể làm bạn với ta. Các vị cảm thấy thế nào?"
Mặc dù
luôn miệng nói các vị, nhưng ánh mắt Ngôn Ca Hành lại thủy chung đều rơi trên người Phượng Vũ. Thấy thế, làm sao Phượng Vũ còn không hiểu ý tứ
của hắn hay sao?
—— hắn muốn thúc giục mình đi chế thuốc cho hắn chứ gì?
Phượng Vũ vừa muốn cự tuyệt, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, lời đến khóe
miệng liền đổi chủ ý: "Như vậy có được hay không? Hội Nguyên Lão ở bên
kia sẽ có ý kiến gì hay không?"
"Phượng tiểu thư không cần lo ngại, tự ta sẽ nói rõ với bọn hắn, các ngươi là bằng hữu của ta."
"Như thế rất tốt, vậy chúng ta liền nhờ vả, quấy rầy ngươi."
Đạt được mục đích, hai mắt Ngôn Ca Hành cong cong, cười như bị điện giật
mười phần: "Nói hay lắm. Nhưng thật ra là ta nên cảm tạ các vị nguyện ý
theo ta mới đúng."
"Phượng Vũ?" Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung
Thương không hiểu hỏi. Nếu như đến ở trạm dịch, làm việc khẳng định sẽ
bị bó tay bó chân, rất là bất tiện, không biết vì sao Phượng Vũ phải
đồng ý?
Chờ Ngôn Ca Hành đi qua sai khiến tùy tùng thì Phượng Vũ
nhỏ giọng giải thích với hai người: "Tiểu Thương không tiện ra mặt, nhân mạch trước kia ở trong thành của hắn cũng không dùng được rồi. Chúng ta lại là người từ bên ngoài đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, không có
phương tiện hỏi thăm tin tức. Nếu người này có giao tình với Hội Nguyên
Lão, vậy sao chúng ta không lợi dụng?"
Ngay sau đó hai người bừng tỉnh hiểu ra, bội phục nói: "Không tệ, cũng là ngươi phản ứng nhanh hơn."
"Nhưng cũng không thể không đề phòng người này." Phượng Vũ nhắc nhở, nói ra
mấy phần nghi ngờ của mình: "Cuối cùng chúng ta sống nhờ vào hắn, hắn
mời chúng ta đi qua ở cùng, cũng không đơn giản chỉ là vì để cho ta
luyện chế hương hoàn cho hắn như vậy."
"Vậy hắn còn có mục đích
gì? Nhưng hắn là người ngâm thơ hát rong nổi danh nhất Tát Lan Ca, hắn
lại muốn có được cái gì từ trên người chúng ta đây?"
"Đây cũng chính là nghi vấn của ta."
Trong đoàn người, trừ Mạnh Nguyên Phủ thần thần bí bí, thân phận hiển hách
nhất nên thuộc về Luật Cung Thương rồi. Nhưng thân phận con trai của
nguyên lão đế quốc, nhưng vẫn kém hơn người ngâm thơ hát rong danh vang
thiên hạ.
Huống chi Luật Cung Thương lại vừa xảy ra chuyện liền
hoảng hốt chạy trốn, hoàn toàn không phải là cái loại thiếu gia nhàn tản có thế lực đó. Nếu Ngôn Ca Hành muốn đánh chủ ý dựa thế, chắc hẳn cũng
sẽ không đánh tới trên đầu Luật Cung Thương, trực tiếp tìm nguyên lão
mời hắn tới đây hiến ca chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Bài trừ hết các loại khả năng có
thể, nếu như nói là hắn là hướng về phía Phượng Vũ, vậy càng không thể
nào. Lúc Luci lộ diện với người ở bên ngoài đều là mượn thân phận Đồng
Trì, nàng lại càng không hề tiết lộ qua với bất luận kẻ nào quan hệ giữa mình và Ma Quân.
Cho nên, Phượng Vũ mới không chắc ý đồ của Ngôn Ca Hành. Mặc dù lời mới của hắn đối với bọn họ có ích không có hại,
nhưng mà ngược lại Phượng Vũ nghi ngờ càng thêm sâu hơn.
Hiện
tại, cũng chỉ có đi một bước thì nhìn một bước. Cũng may mình còn có Độc Giác ma thú Vân Thâm Lam, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, dựa vào sức lực của chân hắn trong nháy mắt cũng có thể nhanh chóng rời đi. Phượng Vũ
thầm nghĩ.
Trong lúc Phượng Vũ đang âm thầm trầm ngâm, quan sự vụ Hội Nguyên Lão phái ra đã mang theo xe ngựa tới đón tiếp Ngôn Ca Hành
trước.
Nhóm quan sự vụ cũng cực kỳ kính cẩn đối với Ngôn Ca Hành, cho thấy Hội Nguyên Lão rất là hoan nghênh hắn. Khi Ngôn Ca Hành nói
muốn dẫn mấy bằng hữu vào ở cùng thì lông mày của bọn họ cũng không nhíu một cái liền đồng ý ngay. Thậm chí còn phái người giúp mấy người Phượng Vũ họ đi trả lại Sư Thứu thuê mướn.
Nhìn thấy trận thế này, ánh
mắt Mạnh Nguyên Phủ cũng lóe lên, làm như đang suy tư điều gì. Trong
đoàn người, cũng chỉ có Luật Cung Thương không có tâm cơ gì là chân
chính cảm thấy vui vẻ vì Ngôn Ca Hành muốn mời.
Mỗi người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình, xe ngựa tinh sảo đã chạy nhanh đến dịch phủ.
Dịch phủ giống như dinh thự Phú Hộ bình thường, trong cao lớn lộng lẫy, lại
mơ hồ có chứa mấy phần uy nghi của quan quyền. Đoàn người an bài gian
phòng ở của mình, sau khi dùng qua loa bữa cơm chiều, Phượng Vũ liền tìm cớ mệt mỏi phải nghỉ ngơi sớm, kiên quyết cự tuyệt Ngôn Ca Hành mời
nàng đánh giá danh hương mà hắn thu gom được.
Nhưng sau khi trở
lại trong phòng, nàng lại không giống với bình thường là lấy cái giường
Thanh Lam Hồi Xuân Ngọc ra tu luyện, mà là lẳng lặng ngồi ở trước bàn,
giống như đang đợi gì đó.
Không lâu sau, liền nghe được có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng của nàng.
"Mời vào."
Theo tiếng mà vào, rõ ràng chính là Mạnh Nguyên Phủ và Luật Cung Thương. Vẻ
mặt bọn họ cũng rất cẩn thận, hiển nhiên không muốn bị những người khác
thấy chuyện tìm Phượng Vũ bí mật bàn bạc.
Đóng cửa phòng, không
có nhiều khách sáo, Phượng Vũ trực tiếp nói thẳng vào chính đề: "Tiểu
Thương, ta muốn hay là trước tiên đi đến nhà của ngươi một chuyến đi,
nếu như có thể tìm được phụ thân ngươi thì tốt nhất. Nếu như không được, khẳng định còn có những người khác ở đây, cũng có thể nói cho chúng ta
biết tình trạng hiện nay. Chỉ là, hiện tại nhà của ngươi hơn phân nửa là đã bị người giám thị. Ngươi quen thuộc nhà ngươi nhất, ngươi nói một
chút có địa phương bí mật nào nhanh và có thể thuận tiện bí ẩn ra vào?"
"Đi tới nhà ta sao. . . . . ." Luật Cung Thương ngừng lại một chút, gương
mặt anh tuấn ửng đỏ, nói: "Thật ra là có một bí đạo. Ngay phía sau
tường, một mặt tường bị dây thường xuân che phủ xuống, có mấy cục gạch
đá bị lỏng, mở ra thì có cửa động có thể vừa vặn để cho một người ra
vào."
"Thật tốt quá!" Nói xong, Phượng Vũ không nhịn được nói:
"Lệnh tôn thật là có dự kiến trước, như vậy, chúng ta cũng tiết kiệm
được rất nhiều phiền toái."
Nghe vậy, mặt Luật Cung Thương càng
đỏ hơn: "Chuyện không liên quan tới phụ thân ta, đó, đó là trước kia ta
làm. . . . . . Khi còn bé ta không thích đi học, phụ thân liền nhốt ta ở trong nhà không cho phép ra cửa. Ta liền lặng lẽ nghĩ cách làm lỏng
gạch nơi đó, thỉnh thoảng trộm chuồn đi."
Đoạn hồi tưởng nho nhỏ
này làm cho Phượng Vũ và Mạnh Nguyên Phủ cũng không khỏi nở nụ cười,
không khí trong gian phòng vốn có chút nặng nề, vì vậy mà mang theo mấy
phần nhẹ nhõm. Diendanlequydon~ChieuNinh Phượng Vũ trêu ghẹo nói: "Ha,
không nhìn ra, ngươi nhìn cũng là người khéo léo, thì ra cũng có thời
điểm nghịch ngợm."
Nói đùa mấy câu, Mạnh Nguyên Phủ nói: "Tiểu
Thương không tiện ra mặt, ngươi lại phải ở lại chỗ này ứng phó Ngôn Ca
Hành, vậy thì để ta đi dò xem đi. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi
ngay bây giờ."
"Ừ, vậy ngươi cẩn thận chút."
Mặc dù Mạnh
Nguyên Phủ có điều giấu giếm đối với thân thế lai lịch của mình, nhưng
nhìn vào giao tình của hắn và Luật Cung Thương, Phượng Vũ tin tưởng hắn
sẽ không lừa gạt mình.
Sau khi bàn bạc xong, Mạnh Nguyên Phủ và
Luật Cung Thương trước sau rời khỏi. Phượng Vũ lấy ra đan dược luyện
thành trong ba ngày nay ở trên lưng Sư Thứu, chiếu theo phân lượng mà ăn vào hai viên, rồi khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bắt đầu luyện hóa hiệu lực của thuốc.
So với trực tiếp hấp thu linh khí thiên địa vào trong cơ thể, lực lượng của đan dược có vẻ bá đạo hơn rất nhiều, không chút
kiêng kỵ xông mạnh xông thẳng ở trong cơ thể Phượng Vũ. Cũng may linh
lực Phượng Vũ dư thừa, rất nhanh liền khắc chế lực lượng này, cũng đổi
khách làm chủ, nhẫn nại áp chế đưa lực lượng chúng nó đến phạm vi có
thể, dẫn đường cho nó không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch.
Muốn
tấn cấp, sẽ phải không ngừng mở rộng kinh mạch, đề cao năng lực tích tụ
linh lực, cũng tăng cường độ thuần thục điều khiển linh lực. Phượng Vũ
tự nghĩ cái sau không có vấn đề, hiện tại nếu chậm chạp không có cảm
giác tấn cấp, cũng chỉ có thể xuống tay với cái trước (tích tụ linh
lực).
Ước chừng tốn hai canh giờ, sau khi luyện hóa hết đan
dược, Phượng Vũ từ từ mở mắt, lau mồ hôi hột nhỏ xuống trên trán, cảm
nhận biến hóa trong cơ thể.
Lợi dụng đan dược phụ trợ, quả nhiên
so với chỉ hấp thu linh lực thì tiến triển nhanh hơn một chút, nhưng mà
không thấy có biến hóa gì quá lớn, kinh mạch cũng nới rộng một chút nhỏ
so với trước khi luyện hóa. Xem ra muốn tấn cấp, còn phải cần thêm một
khoảng thời gian nữa.
Phượng Vũ cũng không gấp gáp, đứng dậy múc
nước lau sơ qua, lại bỏ đan dược vào linh khí sinh sản đã lâu không
dùng, tăng thêm mười mấy viên đan dược cũng đủ cho mình ăn trong nửa
tháng mới thu lại.
Nàng ở giữa không trung luyện đan thì đưa tới
Ngôn Ca Hành, nếu như ở Đô thành lại mở lò luyện đan, còn không biết lại đưa tới cái gì nữa. Đại sự trước mắt, vẫn là không nên làm cho người
khác chú ý thì tốt hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Phượng Vũ
còn tưởng rằng hôm nay Ngôn Ca Hành sẽ dây dưa nàng luyện chế hương hoàn lần nữa, nhưng nghe người hầu trong dịch quán nói, buổi sáng tinh mơ
Ngôn Ca Hành phải đến phủ bái phỏng một vị nguyên lão, có lẽ phải đợi
đến buổi tối mới có thể trở lại.
Ít đi người này, vừa đúng cho
mấy người Phượng Vũ dễ dàng bàn bạc. Lập tức, Phượng Vũ liền đi tìm Mạnh Nguyên Phủ hỏi thăm chuyện đêm hôm qua dọ thám Luật phủ.
Mạnh
Nguyên Phủ cũng không có ở trong phòng của hắn. Cuối cùng Phượng Vũ tìm
được hắn ở trong phòng Luật Cung Thương thì thấy hắn đang an ủi Luật
Cung Thương, thấy Phượng Vũ tới đây, vội vàng kể lại tình huống.
Quả như Phượng Vũ đoán, phụ thân của Luật Cung Thương cũng không có bị nhốt lại. Dù sao thân phận Nhị nguyên lão của hắn không phải làm không, mặc
dù bất đồng chính kiến với Đại nguyên lão, nhưng đối phương cũng không
thể vì vậy mà bắt hắn giam cầm được. Diendanlequydon~ChieuNinh Trước
mắt, Luật gia phụ vẫn tham dự công việc Hội Nguyên Lão như thường, chỉ
là nhà cả trên dưới Luật gia đều bị giám thị.
"Ta gặp được Luật
nguyên lão, nói cho ông biết ta là bằng hữu của tiểu Thương, nhưng làm
thế nào ông cũng không tin tưởng ta, nói chỉ có chừng nào nhìn thấy tiểu Thương rồi lại nói tiếp." Mạnh Nguyên Phủ nhún vai một cái: "Đại khái
ông coi ta là người do Đại nguyên lão phái tới thử thôi."
Mặc dù
không hề xảy ra tình huống xấu nhất, nhưng Luật Cung Thương còn đang cho là mình làm liên lụy tới phụ thân, rất là tự trách, có chút chán nản
nói: "Mạnh đại ca, ngươi là bạn tốt ta tình cờ kết giao, mấy năm trước
lúc ta mới quen ngươi thì đúng lúc ngươi gấp rút rời khỏi Đô thành, ta
chưa kịp giới thiệu ngươi cho phụ thân. Từ trước đến giờ phụ thân rất
cẩn thận, đối với người chưa từng gặp mặt sẽ không tin tưởng là chuyện
đương nhiên. Ta thấy, tối hôm nay ta tự mình đi một chuyến là được."
Phượng Vũ cũng an ủi hắn nói: "Như vậy cũng tốt. Tiểu Thương, phụ thân ngươi
không có chuyện gì không phải sao, mau giữ vững tinh thần. Hay là nói
ngươi sợ tối nay gặp mặt thì bị ông ấy trách phạt? Vậy còn không phải
đơn giản sao, ông ấy muốn đánh ngươi, ngươi nhanh chóng chạy trở về là
được rồi."
Rốt cuộc Luật Cung Thương bị lời nói của Phượng Vũ
chọc cho bật cười, giảm bớt không ít lo lắng: "Gây ra họa lớn như vậy,
coi như bị phụ thân đánh cũng là ta đáng đời."
Chuyện viếng thăm
Luật phủ, dĩ nhiên chỉ có thể tiến hành vào buổi tối. Phượng Vũ thấy ban ngày không có việc gì làm, liền dự định ra cửa đi dạo một chút. Lập tức liền đi ra khỏi dịch quán, cô đơn đi trên phố Đô thành.
Đường
phố chỉnh tề sạch sẽ, rộng rãi thẳng tắp, cũng đủ để cho bốn năm chiếc
xe ngựa đi song song. Hàng hóa trong cửa hàng hai bên đường rực rỡ muôn
màu, có đủ mọi thứ, làm cho người ta không kịp nhìn hết.
Mà phong cách ăm mặc quần áo của người dân, giống như kiến trúc của bọn họ, đều
có đặc sắc riêng. Chẳng những các cô gái ăn mặc quần áo sắc thái tươi
sáng, lớn mật phơi bày, mà ngay cả nam nhân ăn mặc cũng sặc sỡ nổi bậc
hơn so với Tu Tháp. Phượng Vũ mặc một thân trường bào màu đen hoa văn đỏ đi ở giữa bọn họ, có vẻ hết sức khác người.
Nàng vừa đi vừa quan sát. Chỉ riêng nội thành thôi thì cũng nhìn ra được, Triêu Hoa đế quốc
thật phồn hoa hơn Tu Tháp đế quốc không ít. Mà người đang lui tới trên
đường, cũng không thiếu tu sĩ (người tu luyện). Phượng Vũ lặng lẽ dò xem tu vi của bọn họ, phát hiện căn bản đều từ trung cấp trở lên, tài nghệ
trung bình này cũng cao hơn Tu Tháp đế quốc một tầng.
—— xem ra,
Lăng Tử Minh muốn làm một hoàng tử hợp cách thống trị tốt Tu Tháp mà
nói, còn có rất nhiều chỗ cần phải cố gắng. Vô luận là dân sinh, hay là
thực lực quốc gia.
Nghĩ đến Lăng Tử Minh, tự nhiên Phượng Vũ sẽ
nghĩ tới Tiếu Ôi Ôi, Phó Tư Đường và mấy bằng hữu, không khỏi âm thầm
xuất thần: bây giờ bọn họ đang làm gì? Đúng rồi, trước khi đi Ôi Ôi nói
muốn có đặc sản đặc biệt của các nơi, không bằng hiện tại ta đi liền mua cho nàng một chút đi.
Nghĩ như vậy, Phượng Vũ càng lúc càng chú ý cửa hàng hai bên đường. Rốt cuộc, nàng nhìn đúng một cửa hàng bán đồ
thủ công mỹ nghệ nên đi vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT