Trên đường bay tới Đô thành, Phượng Vũ vẫn luôn vùi đầu im lặng chơi đùa
dược liệu ở trong phòng nhỏ. Chu Tước và Vân Thâm Lam thì canh giữ ở bên ngoài phòng nói chuyện phiếm. Có lúc, cũng đến một con Sư Thứu khác
đang bay bên cạnh tìm hai người Mạnh, Luật trò chuyện.
Lên đường
ngày thứ hai, Phượng Vũ liền tuyên bố đan dược bỏ vào lò ngày hôm qua
sắp ra lò. Nghe vậy, Chu Tước và Vân Thâm Lam sợ quấy rầy đến chủ nhân,
liền song song tránh ra, dành ra một nơi thanh tịnh cho nàng.
Dĩ
nhiên, chuyện này đối với Chu Tước mà nói là một công đôi việc, nàng rất có hảo cảm đối với Mạnh Nguyên Phủ, đang vui vẻ đến gần hắn.
Mà
từ trước đến giờ đối với Chu Tước thích đùa giỡn người khác, Mạnh Nguyên Phủ có thể tránh là tránh, hôm nay thì thái độ khác thường, trò chuyện
cùng với nàng thật vui vẻ. Từ thời tiết đến con người đến tâm đắc tu
luyện càng nói thì càng thông thuận, Mạnh Nguyên Phủ không nhịn được mà
hỏi: "Phượng tiểu thư còn nhỏ tuổi mà có bản lĩnh như thế, suy nghĩ lại
kín đáo trầm ổn có hiểu biết, thậm chí còn biết luyện dược. Nàng hẳn là
xuất từ danh môn đi? Bằng không với nhà một người thường, làm sao sẽ bồi dưỡng nàng được giỏi như vậy?"
Nếu như Luci nghe lời nói này,
nhất định là rất vui mừng: đồ đệ được người ta khẳng định, chính là gián tiếp khích lệ sư phụ chứ sao.
Đáng tiếc Chu Tước đã sống mấy
ngàn năm khi nghe nói như vậy, làm sao nàng lại không nghe ra được thực
tế nam nhân này là đang muốn thăm dò lai lịch của Phượng Vũ. Mặc dù đối
phương rất hợp khẩu vị của nàng, nhưng Linh Thú kiêu ngạo, từ trước đến
giờ luôn đặt chủ nhân ở vị thứ nhất.
Chỉ nghe nàng khẽ cười một
tiếng, nói: "Chẳng lẽ các hạ không phải cũng là như thế sao? Bản lĩnh
nhanh nhẹn, tâm trí bất phàm, ngay cả kết giao bằng hữu cũng là người có lai lịch lớn. Lại không biết lệnh tôn là vị cao nhân nào?"
Thấy
lời nói thử thăm dò bị nhẹ nhàng đá trở lại, Mạnh Nguyên Phủ sửng sốt
một chút, vừa muốn nói chuyện, chợt ngửi được một mùi thuốc nồng đậm.
Ngửi được mùi thơm, đám người nói chuyện với nhau nhất thời quên mất vốn là
đang nói cái gì, rối rít quay đầu nhìn về phía Sư Thứu đối diện. Chỉ
nghe ầm một tiếng, cánh cửa căn phòng nhỏ bằng thiết mỏng bị dùng sức
đẩy ra, Phượng Vũ cố sức quạt gió đi ra: "Thật ngột ngạt! Luyện thuốc
không được mở cửa sổ, thật là ngột ngạt chết ta rồi."
Ánh mắt
dừng ở trong lòng bàn tay của Phượng Vũ, gắt gao nhìn chăm chú vào bình
thuốc được nàng tùy ý cầm, Mạnh Nguyên Phủ thất thanh nói: "Mùi thuốc
nồng đậm như thế, nhất định là đan dược tam phẩm trở lên! Phượng tiểu
thư, chẳng lẽ ngươi là trung cấp Luyện Đan Sư?!"
Phượng Vũ ngạc
nhiên nói: "Thế nào, Luyện Đan Sư cũng chia phẩm cấp?" Nàng còn tưởng
rằng trừ Ngự Linh Sư, Ma Pháp Sư, Đấu Sĩ ra, những nghề nghiệp khác cũng không có phân chia cấp bậc. Bây giờ nhìn lại, hình như sai lầm rồi?
"Dĩ nhiên! Căn cứ vào phẩm cấp cao thấp của luyện đan dược, Luyện Đan Sư
chia làm ba cấp hạ, trung, thượng. Liền lấy thuốc trị thương bình thường nhất mà nói đi, Luyện Đan Sư hạ cấp luyện chế ra, thời gian cần một
ngày thậm chí dài hơn mới có thể phát huy tác dụng. Luyện Đan Sư trung
cấp lại chỉ cần một canh giờ, Luyện Đan Sư thượng cấp thì lại lập tức
hoàn thành! Mà phẩm chất đan dược phẩm càng thượng thừa, thì mùi thuốc
tán phát càng nồng đậm, cho nên ta mới phán đoán ngươi là Luyện Đan Sư
trung cấp!"
Nói xong, trong ánh mắt thiết tha của Mạnh Nguyên Phủ xẹt qua một tia giãy giụa, ngay sau đó, hắn giống như hạ quyết định,
nói: "Phượng tiểu thư, thật ra thì ta đến từ ——"
Lời còn chưa
dứt, trong không trung đột nhiên truyền đến một tiếng đàn cực kì véo
von, như nước chảy, giống như tiếng thông reo, trong trẻo động lòng
người, trong nháy mắt liền bao phủ mọi tiếng động.
Nương theo
tiếng đàn mà tới, còn có một mùi thơm kỳ dị. Hương thơm ngọt ngào thanh
nhã, giống như là hỗn hợp giữa mùi hoa thanh nhã nhất cùng với huân
hương thượng đẳng nhất phát tán ra ngoài. Mọi người ngửi vào trong mũi,
đều không kìm hãm được lòng mang rung động.
Nhận thấy được khác
thường, Phượng Vũ lập tức cảnh giác. Vân Thâm Lam lập tức ăn ý nói: "Chủ nhân, ở ngoài năm trăm mét, có một đại đội Liên Dực phi điểu xuất hiện. Phía trên có mười mấy người, phần lớn là không có tu vi, chỉ có một
người, ngay cả ta cũng nhìn không ra mức sâu cạn của hắn."
Liên
Dực phi điểu? Phượng Vũ đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy phía sau là một đoàn
chim khổng lồ bảy màu đang bay lượn tới. Nhìn kỹ, hơn mười con chim ở
giữa hẳn là dùng dây bạc trói chặt móng vuốt, trên không trung nối liền
thành một mảnh.
Đám chim hình như vô cùng thích ứng với những
trói buộc này, xếp thành hàng ngang, hàng dọc liên tục thành một nhóm,
lúc này trên không đều có trình tự quy tắc, cũng không rối loạn. Thoạt
nhìn, giống như trên cùng một thân thể dài có rất nhiều cánh và đầu chim cùng bay, hèn chi gọi là Liên Dực phi điểu (chim bay liền cánh).
Riêng phương thức bay kỳ lạ này đã đầy đủ phong cách, huống chi hơn mười con
chim lớn nhỏ này đều có lông chim sáng rỡ, bảy màu rực rỡ, làm cho người khác rất chú ý.
Phượng Vũ không khỏi tò mò, lại là loại người nào dùng cái loại phong cách con chim bảnh bao này làm công cụ phi hành.
Đang lúc suy đoán, chợt Luật Cung Thương kêu lên một tiếng: "Liên Dực phi
điểu! Hắn là Ngôn Ca Hành đi, người ngâm thơ hát rong ưu tú nhất toàn bộ Tát Lan Ka! Trời ạ, tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Ánh mắt rơi vào Luật Cung Thương bởi vì hưng phấn mà mặt trở nên đỏ bừng lên, Phượng Vũ hỏi: "Tiểu Thương, hắn rất nổi danh?"
"Vô cùng nổi danh! Âm nhạc và chuyện xưa của hắn đều là hay nhất, ở bốn đại lục đều có vô số ca khúc. Phàm là người thích âm nhạc, không khỏi khát
vọng nắm giữ một cái Linh Bối hoặc là Âm Thạch thâu âm giọng của hắn.
Mẫu thân của ta từ lúc tuổi còn trẻ cũng đã rất thích hắn, ngay cả đặt
tên cho ta cũng dùng ca từ trong âm nhạc của hắn." (Linh Bối hoặc là Âm
Thạch: giống máy thu âm)
"Như vậy à." Nghe Luật Cung Thương giới
thiệu, sắc mặt Phượng Vũ lại có chút cổ quái: cái linh bối giả mà Tam
vương tử đưa cho hiệu trưởng ở trên dạ tiệc Linh Chân học viện, vào lúc
giới thiệu có nói ba hoa chích chòe, kết quả khi mở ra xem, trong hộp
lại là nội y. . . . . . Mặc dù là nàng phái Tiểu Đoàn tử đi giở trò quỷ, nhưng mỗi khi nghĩ lại thì vẫn buồn cười như vậy.
Cũng may Luật
Cung Thương hoàn toàn không có lưu ý vẻ mặt Phượng Vũ, chỉ toàn tâm toàn ý bởi vì vô tình gặp gỡ thần tượng mà kích động: "Ta cũng tương đối
thích hắn, nhất là khúc 《khúc Nguyệt Tưởng 》, quả thật ưu mỹ (đẹp, hay)
đến nỗi khiến người ta chảy nước mắt. Từ trước đến giờ hành tung của hắn mơ hồ, lần này ta lại có thể được thấy hắn, coi như là một trong hai
chuyện tốt đẹp trong lúc chạy trốn đi."
"Hả? Một chuyện chuyện tốt khác là cái gì chứ?"
"Đương nhiên là gặp ngươi nha, nhờ phúc của ngươi đã cứu ta một mạng, còn để
cho ta thấy được bản thân trước giờ có nhiều thiếu sót."
Luật
Cung Thương thuận miệng nói xong mới ý thức được thế nhưng cũng đã nói
ra lời nói trong tim mình rồi, không khỏi lại càng đỏ mặt hơn: "Nói, nói chung, Phượng tiểu thư, ta rất cảm ơn ngươi. Trước sau ngươi đã cứu
mệnh của ta và Mạnh đại ca, chúng ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm."
"Cũng không có gì..., chỉ là có chuyện, ta đã sớm muốn nói cùng các ngươi."
Phượng Vũ vẫn là không có thói quen nhìn người khác cảm động đến rơi
nước mắt, nhanh chóng dời đề tài đi: "Các ngươi trực tiếp gọi ta Phượng
Vũ là được, đừng gọi Phượng tiểu thư dài Phượng tiểu thư ngắn nữa, nghe
rất không được tự nhiên."
". . . . . . Ừ, Phượng Vũ."
Trong lúc nói chuyện, Liên Dực phi điểu đã bay qua cự ly năm trăm mét, đuổi
theo Sư Thứu nhóm Phượng Vũ đang ngồi. Bọn họ đã có thể thấy rõ tình
hình trên cánh chim.
Lại thấy trên cái nệm lông nhung màu trắng,
có một nam tử thanh niên đang nghiêng người tựa lên cái gối Lưu Tô hình
bầu dục màu đậm, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng đánh ở trên thanh
Nguyệt Cầm.
Toàn thân ăn mặc trang sức là trường bào tuyết trắng, bên ngoài choàng một cái áo bào màu tím nửa trượt tới dưới vai. Mái tóc dài màu bạc xõa tung trên cái gối dài màu đậm trông có vẻ hết sức hoa
lệ. Vậy mà hoa lệ hơn cũng là khuôn mặt của hắn, mày như lá liễu, mắt
như Đan Phượng, chóp mũi cao, môi đỏ như son. Ánh mắt nhìn quanh đầy sức sống như mặt nước xao động, liền với đó là khóe miệng thâm thúy nhếch
lên cười như không cười, cả người lười biếng hoa lệ, yêu nghiệt đến cực
điểm.
Lúc này năm ngón tay như ngọc được mài giũa của hắn đang
vung qua lại ở trên dây đàn, mang theo một chuỗi âm thanh trơn nhẵn mà
kết thúc.
Tiếng đàn dừng lại, hắn ngước mắt nhìn về phía trước:
"Ta đang thử cầm, đột nhiên ngửi được mùi thuốc, liền thúc đẩy phi điểu
chạy tới. Tên của ta là Ngôn Ca Hành, xin hỏi là vị cao nhân nào đang
chế thuốc ở đây?"
Mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng khi nghe được
chính miệng đối phương tự giới thiệu, tất cả mọi người vẫn ngạc nhiên
một hồi. Cái gọi là nghe danh không bằng gặp mặt, bọn họ vạn lần không
ngờ người ngâm thơ hát rong danh dương thiên hạ, lại là một vị có bề
ngoài yêu nghiệt như vậy.
Chỉ có Phượng Vũ, bởi vì sự kiện áo
lót, sau khi nhìn thấy Ngôn Ca Hành chỉ cảm thấy buồn cười. Nghe được
đối phương đặt câu hỏi, nàng cố nén nụ cười nói: "Là ta luyện thuốc."
"Hả?" Thấy rõ Phượng Vũ còn là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, trong mắt
Ngôn Ca Hành hiếm khi mà lại mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu:
"Không ngờ tiểu thư tuổi còn trẻ, chẳng những tu vi đã đến cảnh giới bậc ba trung giai, lại còn am hiểu thuật luyện đan. Không tệ, thật sự không tệ."
Thấy người này chỉ một câu nói đã nói toạc ra thực lực của
mình, Phượng Vũ không khỏi cả kinh, cảnh giác nói: "Các hạ khen lầm rồi. So với nghe thấy danh vang thiên hạ của các hạ, ta tự thẹn không bằng."
"Tiểu thư cần gì quá mức khiêm tốn? Thật ra thì ta mạo muội tới đây quấy rầy, cũng là có một yêu cầu quá đáng."
"Hả? Không biết các hạ có chuyện gì?"
Trước lúc nói chuyện thì Ngôn Ca Hành vẫn không nhúc nhích, hiện tại nghe
được Phượng Vũ hỏi, hắn chợt đặt đàn xuống, đứng dậy đặt tay phải ở trên vai trái, khẽ khom mình nói: "Ta bình sanh thích nhất cầm luật và hương liệu, những năm gần đây đã góp nhặt không ít hương liệu của các loài
hoa danh tiếng, lại thiếu duy nhất một vị mùi thuốc có thể để cho ta hài lòng. Mới vừa rồi tiểu thư luyện đan dược, mùi hương thơm mát thấm vào
ruột gan, quả thật là tuyệt vời. Ta muốn kính xin tiểu thư luyện chế
hương hoàn cho ta, không biết tiểu thư có thể đồng ý không?" (hương
hoàn: thuốc viên mùi thơm)
Lấy thân phận của hắn, lại lễ độ với
Phượng Vũ như thế, đủ có thể coi là "hạ mình cầu hiền" rồi. Mặc dù lễ
này ra phát không phải là khát cầu người hiền tài, mà là khát cầu xin
hương liệu.
Nếu như đổi là những người khác, may mắn được một vị
mỹ nam tử đại danh đỉnh đỉnh chỉ tay kêu chế thuốc như vậy, nói không
chừng sớm vui mừng đến hôn mê, nhưng Phượng Vũ lại lắc đầu một cái:
"Chúng ta có việc gấp trong người, tạm thời không rãnh."
"Đúng
vậy." Lúc này Luật Cung Thương đã tỉnh táo lại từ trong vui mừng vô tình được gặp gỡ thần tượng, biết bây giờ không phải là thời điểm chơi đùa:
"Chúng ta còn phải chạy tới Đô thành, không có thời gian chậm trễ."
"Hả? Phải đi Đô thành sao? Đúng lúc ta cùng đường." Ngôn Ca Hành lộ ra một
nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh: "Không bằng như vậy, chúng ta tới
Đô thành trước, đợi chư vị giải quyết xong mọi chuyện, ta lại tới cửa
xin tiểu thư luyện hương giúp ta, như thế nào?"
"Được." Trong
lòng Phượng Vũ nói thầm chuyện còn chưa có giải quyết, bình cảnh của ta
cũng còn chưa đột phá, ai có tâm tư luyện hương giúp ngươi? Tuy có tâm
cự tuyệt, nhưng sợ làm cho người khác nghi ngờ, liền thuận miệng đồng ý. Thầm nói đến lúc đó một khi chuyện ở Đô thành kết thúc ta liền tìm địa
phương bí ẩn bế quan, tin rằng ngươi cũng không tìm được.
Chỉ là
đang nghĩ tới đây, lơ đãng chống lại ánh mắt Ngôn Ca Hành nhìn như đang
cười mà không chút tâm cơ nào, kì thực lại làm như có thâm ý dò xét
khác, trong lòng Phượng Vũ không khỏi rung mình, sinh ra một loại cảm
giác không được tự nhiên vì bị người nhìn thấu.
Vì che giấu, nàng tìm cách tránh đi nói: "Chỉ là, thù lao của ta lại rất cao."
Lời nói mê tiền làm mọi người cười lớn. Luật Cung Thương vừa định nói là ta sẽ trả tiền cho thần tượng thì nụ cười cứng đờ lại rất nhanh coi như
không có gì xảy ra, mà Ngôn Ca Hành lại đã giành nói trước: "Chỉ cần có
thể luyện ra hương liệu để cho ta hài lòng, vô luận thù lao bao nhiêu ta đều đồng ý."
"Vậy trước tiên cám ơn các hạ khẳng khái."
"Không, là ta muốn cảm ơn ngươi, tiểu thư xinh đẹp, cảm ơn ngươi đồng ý luyện
hương cho ta, nhưng ngươi tuyệt đối không nên nuốt lời a ~"
Cái
âm cuối nâng cao cùng với lời nói có thâm ý khác, khiến cho Phượng Vũ
suýt chút nữa thì bị sặc nước miếng: "Dĩ nhiên sẽ không." Dù sao chỉ nói chuyện cũng không phải là thề, đồng ý trước thôi.
Lấy được đáp
án hài lòng, Ngôn Ca Hành liền cáo từ, Phượng Vũ không biết có phải mình quá đa nghi hay không, nàng cảm giác trước khi bỏ đi, đối phương nhìn
chằm chằm mình một cái.
Thấy phong thái chập chờn của hắn đi đến
một chỗ khác trên lưng phi điểu, Luật Cung Thương lại thở dài: "Thì ra
là hắn cũng muốn đi Đô thành, ài, nếu không phải là trong nhà xảy ra
chuyện, mẫu thân nhất định sẽ thật vui vẻ, nói gì cũng muốn mời hắn đến
trong nhà trình diễn một khúc."
"Đừng lo lắng, chờ chúng ta chạy
tới Đô thành, nhất định có thể thay đổi cục diện, cứu phụ thân ngươi ra, sẽ giúp ngươi rửa sạch tội danh."
Nói xong, Phượng Vũ mất hồn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Mạnh tiên sinh, mới vừa rồi ngươi muốn nói cái gì với ta?"
"Không có gì, lần sau rồi nói." Mạnh Nguyên Phủ lắc đầu một cái không nói gì.
Ngôn Ca Hành. . . . . . Lai lịch của người này hoàn toàn là một câu đố,
hành tung bất định. Mặc dù cũng không thấy hắn đặc biệt có thân mật lui
tới với quốc gia nào, nhưng nói không chừng đến tột cùng sau lưng lại là thế lực phương nào. Nếu hắn xuất hiện, "thẳng thắn" của bản thân, cũng
tạm thời cứ chờ một chút đi. Đến khi bên cạnh không có đám người hỗn
tạp, lại nói cũng không muộn.
Thấy hắn nói như vậy, Phượng Vũ
liền đi đến trong phòng thiết tiếp tục luyện đan. Các loại dược liệu
chưa bào chế chất đống đầy trên đất, mùi thuốc hoặc đắng hoặc tanh xen
lẫn trong cùng một chỗ, hại nàng nhảy mũi liên tục. Nhưng nghĩ tới còn
phải trông cậy vào những thứ đồ này để đột phá bình cảnh, liền chỉ có
thể chấp nhận tiếp tục pha chế dược liệu.
Nàng thật là không ngờ, đầu sỏ gây nên hại nàng nhảy mũi cũng không phải là những dược liệu
này, mà là một người ở phía xa ngoài ngàn dặm.
Tu Tháp đế đô, một cửa hàng linh thạch nào đó.
Lão bản (ông chủ) nhận lấy túi tiền người khác đưa cho, cúi đầu khom lưng
dẫn người nọ tới một gian tĩnh thất nho nhỏ khác trong kho hàng: "Đại
nhân ngài yên tâm đi, nơi này ngay cả phu nhân của ta cũng không biết,
là ta và người tình lén dùng, bảo đảm an toàn."
"Rất tốt, ngươi
đi xuống đi, nhớ lời nói vừa rồi của ta, không được tiết lộ hành tung
của ta với bất kỳ ai, nếu không. . . . . ." Người nọ vỗ tay một cái, ly
trà trống rỗng trước mặt lập tức hóa thành tro bụi, rơi xuống đầy bàn.
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám."
Lão bản tiệm linh thạch lui ra rồi, người nọ mới lấy ra kính Linh Tinh
truyền âm, rót linh lực vào, đợi nghe được đầu kia có tiếng đáp lại, mới nhỏ giọng mà nói ra: "Tả Trương đại nhân, trải qua điều tra tiểu nhân
đã tra được ngày Cam tế ti bị hại, ngoại trừ Lăng Tử Minh ra, còn có ba
nam hai nữ, cũng đều học cùng một trường với hắn. Trong đó có một nữ
thật sự là đệ tử thứ mười bảy của hiệu trưởng học viện, thiên phú thương đối tốt, nhưng kỳ thật thực lực không đủ để sát hại Cam tế ti. Cho nên
tiểu nhân suy đoán, hơn phân nửa là do Lăng Tử Minh đã xuống tay."
Đầu bên kia của truyền tấn Linh Tinh truyền tới một giọng nói già nua thiếu kiên nhẫn: "Ta đã sớm nói qua, không cần tự cho bản thân mình là thông
minh mà phân tích, trực tiếp nói kết quả điều tra cho ta biết!"
"Dạ, dạ, xin lỗi Tả Trương đại nhân, tiểu nhân vượt quyền rồi. Trong những
người kia, có một nữ sinh và hai nam sinh thì quay lại trường học; một
nam sinh khác đến từ Đồng gia, khi Đồng gia bị lưu đày không lâu thì sau đó không biết tung tích; còn dư lại nữ sinh kia, sau khi sự cố xảy ra
không lâu thì rời khỏi trường học, nói là đi ra ngoài du lịch rồi."
"Trên thân của người mấy người có cái gì khác thường không?"
"Phần lớn cũng không có, chỉ có một người, chính là nữ sinh rời đi kia. Nghe
nói nàng vốn chỉ có mười tuổi, nhưng bởi vì vô ý có được Thiên Tài Địa
Bảo (bảo vật), sau khi ăn đi vào thì cao lớn hơn, lớn lên thành bộ dáng
mười lăm mười sáu tuổi."
"Nàng ta lớn lên lúc nào?"
"Thời gian cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng phỏng đoán là sau khi Cam tế ti bị giết hại."
"Sau đó nàng ta lại đi nơi nào?"
"Không biết. . . . . ."
Sau một lát im lặng, đầu bên kia Linh Tinh đưa tin truyền đến tiếng mắng to cực kỳ tức giận của đối phương: "Ngu ngốc! Ngu xuẩn! Đầu mối rõ ràng
như vậy ngươi lại bỏ qua! Vì cái gì mà khác thường, tiểu nữ oa này đột
nhiên lớn lên, chuyện như vậy mới nghe lần đầu! Ta thấy tám — chín phần
mười nàng thoát không khỏi liên quan với cái chết của đồ đệ ta! Kết quả
ngươi lại không đi điều tra, chỉ muốn đẩy trách nhiệm đến trên người
Hoàng thất Tu Tháp! Ngươi muốn làm hư đại kế báo của ta thù sao? !"
"Không, không dám. . . . . . Tiểu nhân sơ sót." Hắn nén giận giải thích: "Tiểu
nhân sẽ đi điều tra lại, nhất định sẽ tra rõ hướng đi của nữ sinh này."
"Hừ, vậy thì còn được. Đúng rồi, ta hỏi ngươi, mấy ngày nay Quang Minh Chi Tử đang làm gì?"
"Hắn không có động tĩnh gì, những ngày qua hoặc là đi dạo ở đế đô Tu Tháp,
hoặc là tĩnh tọa ở trong dịch quán. Hôm nay lúc tiểu nhân rời khỏi thì
nhìn thấy dáng vẻ của hắn là đang chuẩn bị tu luyện, có lẽ hiện tại đang ở trong phòng đi. Đại nhân ngài yên tâm, tiểu nhân làm việc cực kỳ cẩn
thận, hắn tuyệt đối sẽ không nhận biết được ta đang truyền tin cho
ngài."
Người đang tràn đầy tự tin mà nói chuyện cũng không biết,
hiển nhiên có một bóng dáng thon dài to lớn cao ngạo ẩn núp ở ngoài mật
thất, đang chậm rãi đi đến, quan trọng là cũng sắp đi tới cửa.
"Ha, ta biết ngay! Cái tên không rõ lai lịch này quả nhiên là đầu óc ngu
xuẩn, mặc dù không có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng với đầu ngu xuẩn mà nói, nói cho cùng cũng không đáng giá một đồng. Tại sao hắn lại bò đến trên
đầu ta, ngồi lên vị trí Quang Minh Chi Tử? Còn không phải là bởi vì hắn
được Thánh Tế tư mang về!"
"Đúng vậy, tiểu nhân cũng nghe nói,
sáu năm trước Thánh Tế tư đột nhiên rời Quang Minh thành đi ra ngoài.
Không lâu sau liền dẫn một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mất trí nhớ
trở về. Người này hiển nhiên không có lai lịch rõ ràng, Thánh Tế tư lại
cố ý muốn thu hắn làm đệ tử, mà hai năm trước lại còn phong hắn làm
Quang Minh Chi Tử. Thấy thế nào cũng thật hoang đường! Mọi người bí mật
nói với nhau, hắn nhất định là con riêng của Thánh Tế tư đại nhân, nếu
không thì làm sao lại có vận tốt như vậy."
"Ngay cả các ngươi
cũng thấy như vậy? Hừ, coi như có mấy phần kiến thức, thật là công đạo ở trong lòng người. Coi như tiểu tử này là con riêng Thánh Tế tư, Thánh
Tế tư cũng không nên vì việc riêng mà làm sai luật, làm ra cái chuyện
cha truyền con nối này. Phải biết rằng, Quang Minh Chi Tử chính là Thánh Tế tư kế nhiệm, phải do người có thực lực vượt trội, đầu óc khôn khéo
tới làm. Nếu để cho một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu ỷ vào thân phận mà
thượng vị, làm sao Quang Minh thành còn có tương lai gì đáng nói!"
Tả Trương tích tụ oán khí đã lâu, hôm nay nghe người khác cung phụng nghênh đón, bất tri bất giác nói ra toàn bộ lời trong lòng.
Người trong mật thất thấy gãi đến chỗ ngứa của Tả Trường thì vui vẻ không
dứt. Hắn còn đang muốn nói tiếp mấy câu nịnh hót, lại nghe cửa vang lên
một tiếng cọt kẹt, bị người mở ra từ bên ngoài. Hắn vừa định trách cứ
lão bản, lại đột nhiên nhớ tới sau khi đi vào, cửa đã bị mình tự tay
khóa lại, thì không khỏi ngẩn ngơ —— nếu lão bản không có cách nào mở
cửa, vậy cửa kia vừa bị ai mở ra?
Chờ sau khi nhìn thấy rõ bóng
dáng người tới, hai tay hắn run lên, Linh Tinh đưa tin nhanh chóng rơi
xuống lăn lộn trên mặt đất rồi vỡ nát.
"Quang, Quang Minh Chi Tử đại nhân. . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT