"Tiểu thư xinh đẹp, hoan nghênh quang lâm bổn điếm! Hàng mỹ nghệ ở đây bán ra đều là chất lượng nhất Triêu Hoa, tuyệt đối không mua được ở chỗ khác." Thấy khách hàng lại là tiểu thư xinh đẹp như thế, thần kinh chủ quán
run lên, thái độ tốt hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.
"Ừ, ta xem trước một chút." Phượng Vũ nói xong, ánh mắt quét qua hàng loạt hàng hóa bày tràn đầy trên giá hàng.
Đồ được bán trong tiệm này, búp bê bằng tượng gỗ được tô màu cực kỳ đáng
yêu. Đề tài của tác phẩm chạm khắc chẳng những có loài người, còn có các loại ma thú. Chỉ là, ở trong tay của thợ thủ công, những ma thú này
cũng ít đi vẻ dữ tợn, nhiều hơn mấy phần đáng yêu.
Trong đó thậm
chí còn có cả pho tượng Độc Giác Thú, nhìn qua cái đầu ngây ngô khờ
khạo, so với Vân Thâm Lam ưu nhã thì không biết kém hơn bao nhiêu lần.
Vẻ tương phản to lớn làm cho Phượng Vũ cảm thấy rất thú vị.
Đang
lúc nàng lựa chọn tìm kiếm, chọn mấy thứ vật nhỏ cầm ở trong tay muốn
trả tiền thì một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi tay cầm túi vải vội vã đi vào trong cửa hàng, xông về phía Phượng Vũ ra vẻ lấy lòng chủ quán nói: "Lão bản, đồ làm xong rồi."
"Là ngươi hả." Khi chủ quán quay sang thiếu nữ thì thái độ lập tức lạnh nhạt ngạo mạn: "Lấy ra ta xem một chút."
Mở túi vải ra, đổ ra ở trên bàn mười cái búp bê tượng gỗ tô màu hoa văn.
Sắc thái diễm lệ hấp dẫn tầm mắt Phượng Vũ, nàng xem kỹ mấy lần, chỉ cảm thấy mấy con búp bê tượng gỗ này vô luận từ chạm trổ hay là sắc thái mà nói, cũng tinh xảo hơn rất nhiều so với những cái nàng đang cầm trên
tay. Lúc này nàng thả trở về thứ cầm trên tay, chuẩn bị lại lựa chọn mấy cái khác trong mấy món hàng này lần nữa.
Chủ quán cầm tượng gỗ lên xem xét từng cái, gật gù đắc ý, hiển nhiên hết sức hài lòng đối với phẩm chất của hàng hóa.
Nhưng trong miệng hắn nói ra lại hoàn toàn là một việc không giống vậy: "Lần
đầu tiên ngươi làm ra vật phẩm này, còn có rất nhiều chỗ hoàn toàn không phù hợp, chỉ là nể tình chúng ta là hàng xóm cũ, ta cũng miễn cưỡng
nhận lấy. Cứ theo giá cả ngày hôm qua đã nói rồi đấy, ba đồng tiền một
cái."
Ở Tát Lan Ca giá trị tiền tệ cao nhất là linh tinh, thấp
nhất chính là tiền đồng. Một linh tinh lại bằng một ngàn tiền đồng, tiệm này cho ra giá thu mua, không thể nghi ngờ là cực kì thấp.
Nữ tử kia vừa nghe liền nóng nảy: "Lão bản, không phải ngày hôm qua đã nói
xong ư, hai mươi đồng tiền làm một con búp bê, làm sao ngươi có thể
xuống giá rồi."
Lão bản chủ quán trừng con mắt tam giác, nói:
"Hai mươi đồng? Đó là giá tiền cho người có kinh nghiệm! Ngươi là người
mới, lần đầu tiên làm, chế tác thô ráp như vậy, cũng chỉ có trị giá ba
đồng tiền."
Thiếu nữ cắn môi, không cam lòng nói: "Nhưng ngươi
bán đi giá một trăm đồng tiền một cái, làm sao chỉ cho ta ít như vậy?
Lại nói, mấy con búp bê này có chỗ nào chưa đủ tốt? Chỗ nào thô ráp hả?"
"Lan Tề Nhi, ngươi lại dám mạnh miệng với ta, có còn muốn làm việc này hay
không? Ta nói ba đồng tiền chính là ba đồng tiền, đừng quên, trên con
phố này chỉ có một mình nhà ta bán búp bê tượng gỗ, ta không muốn thu,
xem ngươi bán cho người nào hả!"
"Ngươi —— cái người này, không
phải rõ ràng là ngươi bắt nạt người khác sao? Trước kia khi phụ thân vẫn còn thì không biết tặng ngươi bao nhiêu đan dược, ngươi cũng không niệm một chút tình cũ?"
"Bắt nạt? Hừ! Ta chính là tốt bụng giúp
ngươi! Sau khi con ma bài bạc phụ thân của ngươi thiếu nợ sạch mông phải tự sát, còn có ai trèo lên cửa nhà ngươi? Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu ta không niệm tình cũ, làm sao sẽ tốt bụng tìm ngươi làm việc? Đừng tưởng rằng ngươi chính là nữ nhi Luyện Đan Sư, còn bày dáng vẻ tiểu thư với ta. Ngay cả lò luyện đan của nhà ngươi cũng bị chủ nợ cầm đi, về
sau chỉ biết càng ngày càng xuống dốc! Việc này ngươi có tính làm hay
không, ngươi dài dòng nữa, ta không thu!"
"Ngươi!" Lan Tề Nhi bị
lời nói mang đao lấy thương của chủ quán mà nước mắt ràn rụa. Nàng liều
chết cắn đôi môi quật cường không để cho mình khóc lên, nhưng trong lòng lại bởi vì thói đời nóng lạnh, sinh ra cảm giác vô cùng đau khổ.
Bán, hay là không bán? Trong nhà đã hết lương thực, không bán thì ngay cả ba đồng tiền này cũng không lấy được, vậy thì hôm nay phải bị đói. Nhưng
mà nếu bán giá bán rẻ rồi, lại thật không cam lòng. Mình đau khổ đáng
cay thức đêm để hoàn thành tác phẩm, chẳng lẽ cũng chỉ trị giá ba đồng
tiền cỏn con này sao?
Lan Tề Nhi đang giãy giụa rối rắm, chợt
nghe một giọng nói lạnh nhạt dễ nghe vang lên: "Ta thấy búp bê gỗ này
rất tốt, ta thích. Tiểu muội muội, ngươi liền bán cho ta đi."
Khi mới vừa bước vào cửa hàng thì Lan Tề Nhi cũng thấy được người xinh đẹp
siêu phàm thoát tục này, thiếu nữ có phong cách cao quý bất phàm như
vậy. Mặc dù họ chỉ thua kém nhau một hai tuổi, nhưng vô luận dung mạo
hay là quần áo, cũng đã khác nhau khá xa. Lan Tề Nhi chỉ nhìn nàng một
cái, liền tự ti mà cúi thấp đầu, theo bản năng mà rụt giày vải đã rạn
đường chỉ một cái.
Nhưng bây giờ, thiếu nữ toàn thân quý khí này lại nói chuyện với mình! Lan Tề Nhi nhất thời khó có thể tin mà ngây người.
Lão bản chủ quán lại không nén được tức giận: "Tiểu thư, hàng hóa của tiểu
nha đầu này là bán cho ta, làm sao ngươi có thể mua chứ."
"Hả?
Không phải mới vừa rồi ngươi vẫn còn đang ghét bỏ mấy con búp bê này làm không được tốt sao, khiến vị tiểu muội muội này không có bán được sao?" Phượng Vũ nhẹ nhàng nói một câu, liền ngăn chận miệng gian thương.
"Ta. . . . . ." Chủ quán á khẩu không trả lời được, nín nhịn hồi lâu, thật
vất vả nhảy ra một câu: "Dù sao đồ của nàng chỉ có thể bán cho ta."
"Thấy qua ép bán, còn chưa có thấy qua ép mua. Ta nghĩ đi khắp Tát Lan Ca
cũng không có đạo lý này, lão bản, không bằng chúng ta gọi đội thị vệ Đô thành tới đây phân xử đúng sai thử xem?"
"Chuyện này. . . . . ." Chủ quán nghẹn họng lần nữa. Đội thị vệ là ai? Như sói như hổ, tham lam vô đáy. Mỗi khi xử lý một vụ án đều muốn lường gạt tiền tài.
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Nếu là thật sự gọi đội thị vệ tới, thấy có ép chết nha đầu họ Lan cũng không ra được chút béo bỡ, còn không phải
bọn họ sẽ ép mình vào chỗ chết sao? Không thể thông báo đội thị vệ,
tuyệt đối không thể!
Thấy mặt lão bản đỏ lên, một bộ dáng tham
tiền lại khổ sở, Phượng Vũ không để ý tới hắn nữa, trục tiếp kéo tay Lan Tề Nhi rồi đi ra ngoài. Nhịp tim Lan Tề Nhi chợt gia tốc, trong lòng
cảm thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại suất khí (oai phong mà đẹp trai), lập tức thuận theo đi theo sát ở phía sau nàng.
Sau lưng, lão bản
không có cam lòng kêu lên: "Lan Tề Nhi! Ngươi dám bán cho nàng..., về
sau đừng hy vọng ta lại giao thiệp cùng với ngươi!"
Lan Tề Nhi nghe vậy cả kinh: "Ta. . . . . ."
Nàng vừa định quay đầu lại, lại cảm thấy Phượng Vũ cầm thật chặt bàn tay mình: "Đừng để ý đến hắn, đi theo ta."
"Ừ. . . . . ." Lời nói đơn giản, trong đó bao hàm sự kiên định lại làm cho lòng của Lan Tề Nhi không hiểu sao thì bình tĩnh lại.
Nàng dịu ngoan theo sát Phượng Vũ đi vào quán rượu đối diện, ngồi xuống rồi, mất tự nhiên mà xoắn mấy ngón tay lại, sợ hãi hỏi: "Tiểu thư, ngươi. . . . . . ngươi thật sự sẽ mua búp bê của ta sao?"
"Dĩ nhiên, ta nói rồi bọn nó rất đẹp, ta rất thích."
Phượng Vũ sẽ giúp cô nương này, vốn chỉ là nhất thời nhìn không vừa mắt, nhưng mà nói chuyện với nhau được mấy câu, nàng phát giác tính nhu nhược của
đối phương, bất giác sinh ra mấy phần trìu mến, muốn giúp nàng một tay.
"Ngươi là gọi Lan Tề Nhi chứ gì? Ta tên là Phượng Vũ. Mới vừa rồi ta nghe người kia nói, nhà ngươi có Luyện Đan Sư?"
"Đó cũng là chuyện lúc trước. . . . . . phụ thân của ta là một Luyện Đan Sư cấp thấp, ở Đô thành coi như là có một chút danh tiếng, rất nhiều tiệm
dược đến tìm ông mua thuốc. Sau đó Tật Phong Lang nghe nói phụ thân ta
am hiểu luyện chế thuốc trị thương, thì nói muốn mời phụ thân ta làm
việc cho bọn họ, chuyên chế thuốc cho bọn họ. Nhưng bọn họ trả tiền
lương rất thấp rất thấp, phụ thân không muốn đi. Bọn họ chỉ để lại một
câu nói sẽ cho phụ thân biết tay. Sau đó. . . . . . Sau đó có một lần
phụ thân đồng ý lời mời đi ra ngoài uống rượu, sau khi say không biết
thế nào, lại đột nhiên thiếu một số nợ đánh bạc lớn, còn có ấn dấu tay
lên chứng từ thiếu nợ."
Nói tới chỗ này, Lan Tề Nhi hoang mang mà lắc lắc đầu, vô luận như thế nào nàng cũng nghĩ không ra chuyện này:
"Phụ thân của ta chưa bao giờ đánh bạc, sau khi tỉnh rượu thì ông không
thừa nhận, nói ngày đó chỉ là uống rượu, cũng không có đánh bạc.
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Thế nhưng những người này cầm chứng từ,
yêu cầu phụ thân ta nhất định phải trả tiền lại, còn thường tới cửa đánh đập, mắng phụ thân ta là quỷ cờ bạc chả ra gì. Một lần hai lượt, tất cả mọi người đều cho là phụ thân của ta là ma bài bạc thiếu nợ rất nhiều
tiền, bằng hữu thân thích trước kia đều đoạn tuyệt lui tới với nhà chúng ta. Sau đó có một ngày ta đi mua thức ăn về nhà thì nhìn thấy phụ thân
té ngã ở trong sân. . . . . . Không còn hơi thở. . . . . ."
Bất
tri bất giác, Lan Tề Nhi đã lệ rơi đầy mặt. Phượng Vũ yên lặng vỗ lưng
của nàng, qua một lúc lâu, mới nghe nàng nức nở nói: "Những người khác
nói là phụ thân của ta trả tiền không nổi mà tự sát, những người được
gọi là chủ nợ còn mang những thứ đáng giá của nhà ta đi gán nợ. Mà ta
cảm giác chuyện không phải như vậy, phụ thân chưa bao giờ đánh bạc, làm
sao sẽ thiếu nợ đây? Hơn nữa ông là người rất lạc quan, sau khi mẫu thân chết đi ông từng nói sẽ không tái giá, muốn một lòng nuôi lớn ta, nhìn
ta tìm được nơi chốn gửi thân tốt. . . . . . Ngày ông đi ông còn nói với ta muốn ăn canh nấm uống sữa. . . . . . Làm sao ông sẽ tự sát đây? Ta
không tin! Ta không tin!"
Lan Tề Nhi tuổi còn quá nhỏ, đơn thuần
không hiểu việc đời, theo bản năng nàng chỉ biết rằng chuyện không đúng, rồi lại nói không ra là có chỗ nào không đúng.
Phượng Vũ thì có
kiến thức rộng rãi, suy nghĩ bén nhạy, lại nghĩ tới ngày đó Mạnh Nguyên
Phủ nói qua cảnh ngộ của Luyện Đan Sư tự do, hơn nữa nghe Lan Tề Nhi kể, thì cũng đại khái đoán được mấy phần: chuyện này hơn phân nửa là Tật
Phong Lang giở trò quỷ, nếu không làm sao sẽ xảy ra chuyện kỳ hoặc như
vậy? Người chưa bao giờ đánh bạc lại thiếu một khoản nợ đánh bạc kếch
xù, lại đột nhiên bỏ lại nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau mà đi "tự sát"?
Tật Phong Lang, quả nhiên thực như danh xưng, tham lam hung ác như sói. Phụ thân của Lan Tề Nhi cũng chỉ là cự tuyệt một công việc mà thôi, lại bị
trả thù ác độc như thế!
Đột nhiên Phượng Vũ hối hận, ngày đó ở Ngải Lợi sao không có lấy tánh mạng đám bại hoại đó.
Nàng không phải là loại người tốt gì, nhưng nếu gặp phải chuyện này, lại nổi lên tâm đồng tình, thì chuyện này không thể không can thiệp!
Đợi Lan Tề Nhi hơi bình tĩnh một chút, Phượng Vũ hỏi: "Những điểm đáng nghi ngờ này ngươi có nói qua với những người khác không?"
"Kể từ sau khi phụ thân xảy ra chuyện, bằng hữu thân thích trước kia đều đoạn
tuyệt lui tới với chúng ta. Sau khi phụ thân đi, ta đã từng đi tìm bọn
họ, nhưng bọn họ đều trốn tránh ta, có lẽ là sợ bị chủ nợ liên lụy tới
thôi." Lan Tề Nhi khổ sở nói.
Lòng người dễ thay đổi, đại khái
như thế đi. Phượng Vũ lắc đầu một cái, suy tư trong chốc lát rồi hỏi:
"Bây giờ ngươi dựa vào cái gì mà sống?"
"Ta ...ta … buổi tối làm
người giúp việc vặt rửa rau ở quán rượu cho người khác, tiền không đủ
dùng, cho nên còn muốn tìm thêm phần việc khác nữa. Đáng lẽ là nói làm
búp bê, nhưng hôm nay. . . . . ." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Nhớ tới lão bản vong ân phụ nghĩa cắt xén tiền công, Lan Tề Nhi lại khổ
sở cúi đầu lần nữa.
"Cuối cùng ngươi làm những công việc này cũng không phải là biện pháp, khổ cực bị người bắt nạt không nói, tiền kiếm
được lại ít. Phụ thân ngươi là Luyện Đan Sư, ngươi là nữ nhi duy nhất
của ông ấy, chắc hẳn cũng học được thuật luyện đan chứ?"
"Đúng
vậy." Nói đến đây đề tài, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lan Tề Nhi đổi thành tự tin sáng rỡ: "Phụ thân từng nói ta rất có thiên phú,
tương lai nhất định có thể vượt qua ông ấy, nắm giữ. . . . . . Nhưng bây giờ lò Luyện Đan Dược bị cướp đi, ta cũng không mua nổi dược liệu luyện tập. . . . . ."
"Ngươi đã có kỹ năng thành thạo, như vậy cũng tốt." Phượng Vũ kéo tay của nàng: "Đi thôi, chúng ta đi về trước."
Sau một canh giờ.
Trong một căn tiểu viện cũng không rộng, lại bởi vì không có vật gì mà có vẻ
hết sức trống trải, Lan Tề Nhi ngơ ngác nhìn đồ vật mới vừa đặt tới
trong phòng, cho là mình vẫn còn đang nằm mơ.
"Phượng tiểu thư,
Lò Luyện Đan quý trọng như thế, ngươi...ngươi thật muốn đưa cho ta? Còn
có nhiều dược liệu như vậy. . . . . . Trời ạ, những thứ này phải tốn bao nhiêu Linh Tinh chứ!"
Từ trong vòng tai trữ vật lấy ra một bọc
dược liệu cuối cùng cất xong, Phượng Vũ vỗ vỗ bụi trên tay, nói: "Không
phải ngươi rất có thiên phú ư, nếu bị mai một, không phải rất đáng tiếc
à. Hay là nói, ngươi không muốn hi vọng làm vinh dự con đường luyện đan
của phụ thân ngươi, hăng hái tranh giành cho Lan gia của ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải!" Lan Tề Nhi vội vàng nói: "Thế nhưng những thứ này
thật sự rất quý giá, quá quý trọng, vô công bất thụ lộc, ta không thể
nhận được!"
Ngược lại tiểu nha đầu này rất có cốt khí. Bất giác
Phượng Vũ càng thêm thương tiếc nàng, liền nói ra: "Không muốn uổng phí
nhận ân huệ của người, coi như là ta cho ngươi mượn là được rồi. Chờ cái ngày ngươi trở thành đại Luyện Đan Sư, ngươi sẽ trả lại cho ta những
thứ đồ này."
"Nhưng. . . . . ."
"Thế nào, ngươi không có lòng tin trở thành Luyện Đan Sư sao?"
"Không, ta có lòng tin! Nhưng ——"
Phượng Vũ sờ sờ đầu của nàng: "Vậy không phải đã xong rồi sao. Chỉ là trước
nhất ngươi phải cẩn thận, không để cho người khác phát hiện ngươi ở đây
học tập luyện đan, nếu không nói không chừng lại rước lấy phiền toái."
Chờ sau khi Luật Cung Thương rửa sạch tội danh, nhờ hắn chăm sóc cho tiểu
cô nương này thôi. Đến lúc đó Nhị nguyên lão che chở, chắc hẳn sẽ không
có người còn dám có ý đồ với nàng.
Nhìn vẻ mặt nhu hòa của Phượng Vũ, nước mắt Lan Tề Nhi lại lần nữa tràn mi, lần này cũng không phải
bởi vì lòng chua xót, mà là vì cảm kích: "Cám ơn. . . . . . Phượng tiểu
thư, cám ơn ngươi. . . . . ."
Trong nhà đột nhiên gặp biến cố
lớn, bằng hữu thân thích thường ngày cũng e sợ mà tránh không kịp, cuối
cùng cũng là Phượng Vũ vốn không quen biết mà giúp nàng một tay, bảo
nàng làm sao mà không cảm kích?
Nhớ tới phụ thân từng liên tục
dạy nàng rằng làm người phải biết báo ân, Lan Tề Nhi do dự một chút, lập tức nói: "Phượng tiểu thư, mời ngươi chờ ta một chút."
Nói xong, nàng chạy vào trong nhà lật tới lật lui tìm một hồi. Chỉ chốc lát sau,
Lan Tề Nhi đầy mặt bụi bậm cầm một hộp gỗ nho nhỏ tràn đầy bụi đất đứng ở trước mặt Phượng Vũ: "Phượng tiểu thư, ngươi giúp ta nhiều như vậy, ta
thật sự không có gì để báo đáp. Ta thấy ngươi là người tu luyện, đây là
Đan phương Thông Mạch Thần Đan có trợ giúp rất lớn đối với tấn cấp, hi
vọng ngươi không cần từ chối." (Đan phương: phương pháp luyện chế, giống như là toa thốc)
Thấy nàng trịnh trọng nâng hộp gỗ ra ngoài,
Phượng Vũ biết đây nhất định là đồ tốt tiểu nha đầu cất giấu. Vừa muốn
cự tuyệt, lại nghe được hai chữ tấn cấp thì ngừng lại một chút: "Thông
Mạch Thần Đan?"
"Đúng vậy. Đây là phương pháp luyện đan tổ truyền nhà ta, có thể giúp người tu luyện mở rộng kinh mạch, gia tăng tốc độ
tu hành, cho nên gọi là Thông Mạch Thần Đan. Đây là đan dược trung cấp,
với cấp bậc của phụ thân còn chưa thể luyện chế. Cho nên đám người kia
cũng không biết sự tồn tại của nó, nên khi bị xét nhà thì mới có thể bảo vệ được." Lan Tề Nhi thành khẩn nói: "Đây là một chút lòng nho nhỏ của
ta, ta hi vọng Phượng tiểu thư có thể nhận lấy."
Bởi vì Luyện Đan Sư coi trọng đồ của mình, từ trước đến giờ những thế lực lớn luôn nắm
giữ toa thuốc trân quý ở trong tay, Luyện Đan Sư tầm thường khó mà gặp.
Mà Đan phương Thông Mạch Thần Đan này là trung cấp, nếu như Lan Tề Nhi
bán nó ra ngoài, lấy được một khoản Linh Tinh đủ để cả đời không lo ăn
mặc. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng cho dù nàng đã luân lạc
vất vả đến tận bước này, lại vẫn không có bán ra, như vậy có thể thấy
được phương pháp luyện đơn này đối với nàng mà nói là trân quý đến cỡ
nào.
Nếu như là những vật khác, khẳng định Phượng Vũ không chút
nghĩ ngợi liền từ chối. Dù sao, nàng thi ân không phải là vì muốn được
hồi báo. Nhưng hiện nay đúng lúc nàng tu luyện đến bình cảnh, nếu như có đan dược tấn cấp tương trợ, khẳng định thu được ích lợi rất lớn.
Suy nghĩ trong chốc lát, Phượng Vũ nói: "Đan phương này quả thật đối với ta mà nói thì có trợ giúp vô cùng lớn, ta cũng không giả bộ khách khí. Cám ơn ngươi, Tiểu Lan."
Thấy ân nhân nhận lấy Đan phương, Lan Tề Nhi vô cùng vui vẻ: "Là ta nên cám ơn ngươi mới đúng."
Tự cảm thấy hơi có chút báo đáp ân tình, Lan Tề Nhi thật vui mừng, nàng
chuẩn bị muốn làm cơm mời Phượng Vũ, lại bị Phượng Vũ uyển chuyển từ
chối: "Ta còn có chuyện cần làm, lần sau đi. Ta sẽ ở Đô thành ở một thời gian, về sau có rãnh rỗi sẽ trở lại thăm ngươi."
"Được."
Lan Tề Nhi lưu luyến không rời đưa Phượng Vũ đi ra cửa, trở về nhà nhìn
dược liệu chất đầy đất, nghĩ đến về sau lại có thể lấy ra luyện tập
luyện đan, trong lòng vui mừng đến tim đập bình bịch. Nàng lấy lại bình
tĩnh, vừa định cất hết dược liệu, ánh mắt đột nhiên dừng lại: "Đây, đây
không phải là Đan phương Thông Mạch Thần Đan sao?"
Mới vừa rồi rõ ràng đã đưa hộp gỗ đi, lúc này lại lẳng lặng đặt ở lên bàn, bên cạnh
còn nhiều thêm một cái túi căng phồng. Lan Tề Nhi mở ra xem, cũng là một túi chứa Linh Tinh đầy ấp, bên trong còn có một tờ giấy ghi chép, chữ
viết mạnh mẽ: "Luyện thật giỏi tập, nhất định phải trở thành Luyện Đan
Sư nha. Phượng Vũ."
Cầm tờ giấy khích lệ, Lan Tề Nhi rơi nước mắt như mưa lần nữa.
Lúc này, Phượng Vũ đã đi trở về tiệm thuốc mới vừa rồi chọn mua dược liệu và lò luyện đan, mượn bút mực của bọn họ.
Mải miết viết một hồi, mới để bút lông ngỗng xuống, Phượng Vũ nhẹ nhàng
thổi khô mực trên giấy, hài lòng cười: trí nhớ của mình cũng không tệ
nha, cũng không có nhớ sai một chuỗi dài tên dược liệu khó đọc.
Phương thuốc là bảo vật gia truyền của Lan Tề Nhi, dĩ nhiên nàng sẽ không lấy
đi, sau khi ghi nhớ cách điều chế rồi lại trả trở về.
ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Lúc nàng ra tay trợ giúp Lan Tề Nhi không hề hy vọng xa vời có thể lấy được báo đáp, kết quả lại ở trong
lúc lơ đãng mà lấy được đan phương có trợ giúp rất lớn đối với việc lên
cấp của mình, quả nhiên là ý trời.
Vì phòng ngừa để lộ toa thuốc, Phượng Vũ chia ra mua dược liệu ở mấy tiệm thuốc.
Trở lại dịch quán, nàng lại không có lập tức bắt đầu luyện đan. Hấp dẫn tấn cấp tuy lớn, nhưng an toàn quan trọng hơn, nàng còn cần một thời cơ.
Trăng lên đỉnh đầu, Ngôn Ca Hành mang theo mùi rượu sắc mặt đỏ gay được người hầu quay quần hầu hạ đi về, ngoài ý muốn thấy Phượng Vũ chờ ở trước cửa phòng mình.
Nghĩ tới thái độ e sợ tránh mình còn không kịp của
cô gái này mấy ngày qua, sóng mắt Ngôn Ca Hành lưu chuyển, mỉm cười nói: "Phượng Vũ tiểu thư, đêm khuya viếng thăm có gì chỉ giáo hả?"
Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt quanh người hắn bay tới, lại nhìn gò má tuấn mỹ ửng đỏ của hắn đang tắm ở trong ánh trăng, cái loại phong tình say
chuếnh choáng này quả thật còn mê hoặc lòng người hơn mỹ nữ diễm lệ.
Trong lòng Phượng Vũ thầm nói, một người đàn ông có thể yêu nghiệt đến mức này, cũng xem như là đóa hoa tuyệt thế rồi.
Nghĩ thì nghĩ vậy, trên mặt Phượng Vũ cũng không có lộ ra nửa điểm gì mà chỉ nói: "Ngôn tiên sinh, ngày mai ngài có rãnh rỗi không, không bằng bắt
đầu luyện chế hương hoàn thôi."
"Ha ha, chỉ cần Phượng Vũ tiểu thư mở miệng, bất cứa lúc nào ta cũng vui lòng phụng bồi."
Phượng Vũ vẫn không quá thích phương thức nói chuyện cợt nhã mập mờ của người
này. Lập tức nhíu nhíu mày, nói: "Đã như vậy, sáng mai ta liền tới tìm
tiên sinh thương lượng cách điều chế. Hiện tại đêm đã khuya rồi, mời
tiên sinh nghỉ ngơi trước thôi."
Không đợi Ngôn Ca Hành trả lời, nàng liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ngôn Ca Hành vẫn nở nụ cười tràn đầy như cũ,
người hầu của hắn lại không nhịn được nói: "Vị tiểu thư này xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng quá kiêu ngạo lên mặt. Nàng ta xem ngài giống như thành người gì rồi?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT