"Xin
chào, mình là Chu Bảo Bảo." Bảo Bảo cười rực rỡ đưa tay ra, chuẩn bị chào
hỏi hữu nghị với An Tịnh.
Kết quả chính là An Tịnh đến liếc mắt cũng không
thèm. Bảo Bảo không khỏi nói thầm ở trong lòng, chẳng lẽ trai đẹp này có bệnh về
mắt? Cô đưa tay ra như vậy mà không nhìn rõ. Nghĩ vậy, Bảo Bảo trực tiếp đưa
tay tới trước mặt An Tịnh, còn quơ quơ.
An Tịnh liếc xéo nhìn cô, lại tiếp tục làm chuyện
của mình. Lần này Bảo Bảo đã hiểu, không phải là mắt có bệnh, mà là người có bệnh.
Không để ý tới cái tay đang đưa lên của cô! Bảo Bảo thở phì phì thu tay về, người
này thật không lễ phép. Cậu không để ý tới cô, cô cũng không thèm để ý đến cậu!
Chuyện đầu tiên khi Bảo Bảo đến nơi này là vì một
đạo quán Taekwondo, chuyện học tập Bảo Bảo chỉ có thể coi là hạng trung, nhưng
thể dục thể thao lại tốt, có thể là bởi vì trước kia ở quê nhà thường xuyên
chơi trò đánh dã chiến với bọn trẻ ở đó.
Vì vậy ba cô thường nói, nếu đầu óc của cô có thể
bằng một nửa thể lực thì thật là tốt.
Vì vậy mới nói, Thượng Đế đóng cửa cuộc đời bạn, đều
lưu lại cánh cửa sổ, coi như không có cửa sổ cũng sẽ trừ lại cái lỗ chó, cho dù
không có lỗ chó, cùng lắm thì tự mình đào!
***
Ban
đâu gặp nhau một cách tình cờ nhưng về sau, tình cảm nảy sinh theo chiều hướng
khá thú vị, mời bạn đọc cùng theo dõi truyện để biết về cái kết của cuộc tình
này nhé.