An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo về phòng của họ, gặp phải Mặc Đằng Phi, anh cảm thấy sắp tức điên lên rồi !
Một chuyến du lịch đang tốt đẹp, cứ như vậy bị anh ta chen vào một chân.
Anh ta cho rằng anh ta có thể chen vào dễ dàng như vậy? Làm sao có thể!
Lúc trước, bởi vì chỉ chú tâm đến Bảo Bảo và công ty, cho nên mới tạm
thời tha cho anh ta, bây giờ còn không biết điều như vậy, lại còn chen
vào phá. Vậy thì trước hết phải nghĩ biện pháp giải quyết anh ta thật
tốt mới được. Nghĩ vậy, An Tịnh bèn gọi một cuộc điện thoại.
Bên này, Bảo Bảo lại bắt đầu nhốn nháo khó chịu với anh.
"An Tịnh, mới vừa rồi anh làm cái gì vậy, sao không cho em nói chuyện với
Mặc Mặc, không cho em nói chuyện với anh ấy cũng được đi, đã vậy còn
trực tiếp kéo em về đây nữa, em vẫn chưa no mà ! >_ An Tịnh sờ đầu Bảo
Bảo: “Không phải em đã đồng ý với anh không qua lại với Mặc Đằng Phi nữa rồi sao, hơn nữa, buổi tối không nên ăn mấy món đó quá nhiều."
Bảo Bảo nổi giận: "An Tịnh! Anh đây là đang trốn tránh trách nhiệm!
>_ An Tịnh bất đắc dĩ vuốt trán, anh
biết đối với vấn đề ăn uống, anh tuyệt đối không lay chuyển được Bảo
Bảo. Hơn nữa anh cũng không muốn hạn chế cô về vấn đề này, nếu như hạn
chế cô về phương diện này..., khó tránh Bảo Bảo sẽ cãi nhau với anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói: "Được, anh biết rồi. Em muốn ăn,
anh dẫn em đi."
Hết cách rồi, An Tịnh không thể làm gì khác hơn
là mang Bảo Bảo ra ngoài một lần nữa. Nhưng mà lần này đi ra ngoài anh
rất cẩn thận, đặc biệt nhìn ngó xung quanh, xác định không có Mặc Đằng
Phi, hơn nữa luôn luôn canh giữ bên cạnh Bảo Bảo. Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút nữa là tốt rồi, An Tịnh không ngừng động viên chính bản thân
mình.
Cứ giằng co như vậy một đêm, thật vất vả tiệc tối mới kết
thúc, mà bụng Bảo Bảo lớn gấp đôi so với lúc trước, cuối cùng còn ăn
không ít quả Sơn Tra mà cô mang đến. . . Bởi vậy có thể thấy, hiệu quả
trái lại còn tăng gấp đôi.
Vì vậy lại không thể thiếu được một phen dày vò. . .
Ngày hôm sau…
Mới sáng tinh mơ Bảo Bảo đã bị An Tịnh lôi dậy, nói cái gì mà phải đi xem
mặt trời mọc. Thật ra thì đến cuối cùng Bảo Bảo cũng không biết là muốn
làm gì, dù sao thì cứ mơ mơ màng màng. Mơ màng rời giường, đánh răng,
thay quần áo, sau đó liền bị An Tịnh dắt lên đỉnh núi. Mà trong lúc mơ
màng làm những việc đó, An Tịnh vẫn luôn ở bên cạnh giúp một tay. . .
Cho nên Bảo Bảo hoàn toàn không biết, bản thân cứ như vậy bị chiếm tiện
nghi. Thật ra thì An Tịnh hoàn toàn không cho là mình chiếm tiện nghi
của Bảo Bảo, đối với anh mà nói, Bảo Bảo sớm muộn gì cũng là của anh,
cho nên những cái kia chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Dù sao vẫn sẽ
nhìn, sớm hay trễ hơn một ngày thì có gì khác biệt?
Từ nhà Tác
Tác Tháp đến đỉnh núi thực ra cũng không phải chuyện khó khăn gì, hơn
nữa như ngại phiền toái, họ có thể ngồi cáp treo. Nếu ngồi cáp treo, chỉ mất vài phút là có thể đến đỉnh núi rồi. Mà cảnh mặt trời mọc ở đây
luôn là cảnh đẹp nổi tiếng, nên rất nhiều người nhân cơ hội đi du lịch
đến đây để ngắm cảnh. Hơn nữa vào buổi tối có thể thấy rất nhiều sao, vì vậy, để thỏa mãn nhu cầu của khách du lịch, cáp treo nơi này thường
phục vụ hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.
An Tịnh nhìn thấy Bảo
Bảo như vậy cũng biết cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mà bản thân anh
cũng muốn nhanh chóng ngắm mặt trời mọc với cô nên anh và Bảo Bảo ngồi
cáp treo lên.
Ban đầu An Tịnh tưởng tượng anh và Bảo Bảo ngồi ở
chỗ đó, Bảo Bảo tựa đầu trên vai của anh, sau đó hai người yên lặng ngồi ở đây ngắm mặt trời mọc. . .
Nhưng mà, ảo tưởng cũng chỉ có thể
là ảo tưởng mà thôi. Khi bọn họ đến đỉnh núi, điều đầu tiên mà An Tịnh
thấy không phải là mặt trời sớm mai, không phải là những khách du lịch
khác, cũng không phải là thắng cảnh nổi danh gì đó, mà là – Mặc Đằng
Phi.
Âm! Hồn! Không! Tan!
Trong đầu An Tịnh trực tiếp xuất hiện bốn chữ này, sao đến đây rồi mà vẫn nhìn thấy anh ta! Nhất định là cố ý, mặc kệ nói thế nào, nơi ngắm cảnh cũng đủ lớn, bỏ đi chỗ khác
cũng rất dễ dàng, nhưng bây giờ, đi đến đâu cũng vẫn nhìn thấy anh ta!
Nhất định là anh ta cố ý đi theo bọn họ! Hừm, nhất định là như vậy.
Thật ra lần này An Tịnh đổ oan cho Mặc Đằng Phi rồi, anh ta chỉ đơn thuần
đến đây ngắm cảnh một chút mà thôi. Nhưng sau đó có đi theo bọn họ hay
không…Vậy còn chưa chắc.
Cho dù nói như thế nào, lúc này gặp bọn
họ, tâm trạng anh không tệ. Có hai người bọn họ ở đây, Mặc Đằng Phi anh
liền có niềm vui!
Sau khi Mực Đằng Phi thấy bọn họ, đi thẳng đến
trước mặt Bảo Bảo. Nhìn một cái cũng biết Bảo Bảo vốn chưa tỉnh ngủ, vẫn tựa vào người An Tịnh, mắt vẫn nhắm một nửa.
"Bảo Bảo, còn đang
ngủ à, nhanh tỉnh lại đi, nếu không sẽ không ngắm được cảnh mặt trời mọc đâu." Mực Đằng Phi dùng giọng nói mê chết người không đền mạng của anh
gọi Bảo Bảo.
Sau khi thấy Mặc Đằng Phi đến bên cạnh thì An Tịnh
càng ôm chặt Bảo Bảo." Không cần sự quan tâm của anh, chúng tôi tự mình
ngắm."
Thật ra bây giờ Bảo Bảo tỉnh táo hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn không muốn tỉnh. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của Mặc Đằng Phi,
vốn cho rằng sau này sẽ không gặp được anh ta nữa, không nghĩ tới hôm
nay lại gặp nhau.
Lần này Bảo Bảo đã tỉnh táo lại rồi: "Mặc Đằng
Phi! Là anh thật à, hôm qua em còn tưởng không gặp được anh, không nghĩ
tới hôm nay lại gặp được \(^o^)/."
"Đúng vậy, chúng ta thật có duyên." Mặc Đằng Phi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ sau.
Mà bên này An Tịnh thấy Mặc Đằng Phi chỉ gọi một tiếng là Bảo Bảo liền
tỉnh, lại càng ghen ghét dữ dội. Trên đường anh gọi không biết bao nhiêu lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, bây giờ Mặc Đằng Phi chỉ gọi một lần, cô
lại tỉnh ngay!
Bảo Bảo và Mặc Đằng Phi tiếp tục không nhìn An Tịnh nữa, biểu hiện của Bảo Bảo rất kích động.
"Em cũng thấy như vậy o(∩_∩)o "
Lần này thì An Tịnh nổi giận thật, không ngờ lại không nhìn anh!
An Tịnh hít vào một hơi thật sâu, sau đó thân mật đến gần bên tai Bảo Bảo
nói nhỏ: "Bảo Bảo, nếu như tối nay em còn muốn ăn cơm, thì khiêm tốn một chút cho anh."
Vẻ mặt rất thích hợp, giọng nói cũng rất hợp lí.
Trái lại Bảo Bảo bỗng thấy lạnh run. Bảo Bảo trực tiếp nói với mình, An
Tịnh tức giận, loại rất tức giận này.... Cô hoàn toàn có lý do tin tưởng những gì An Tịnh vừa nói, anh tuyệt đối sẽ không cho cô ăn cơm (┬_┬).
Bảo Bảo cảm thấy, nếu mang Mặc Đằng Phi ra so với đồ ăn, Mặc Đằng Phi
hoàn toàn bị vứt bỏ .
Vì vậy, Bảo Bảo rất chân chó chạy tới sau lưng An Tịnh. . .
Mực Đằng Phi biết chắc chắn là An Tịnh vừa nói cái gì đó. Chậc chậc, không
nghĩ đến, lời nói của An Tịnh đối với Bảo Bảo mà nói vẫn rất hữu dụng.
Thời gian kế đó, An Tịnh cũng không có tâm tình ngắm mặt trời mọc. Vì vậy
chờ sau khi mặt trời mọc, bọn họ liền vội vã xuống núi, vì trừng phạt
Bảo Bảo. An Tịnh nói rất tự nhiên là rèn luyện thân thể, sau đó buộc Bảo Bảo cùng đi bộ xuống núi với anh. . . (┬_┬)
Thật vất vả mới xuống núi, ăn điểm tâm. An Tịnh lại lôi kéo cô đi dạo khắp nơi.
Nhưng chuyến đi dạo này, trái lại dạo ra một niềm vui mới! Bảo Bảo gặp được Lâm Hân!
Khi Bảo Bảo thấy Lâm Hân thì rất vui, cảm thấy ở chỗ du lịch gặp được người quen là chuyện khiến cho người ta rất kích động. Nhưng tiếc là, Bảo Bảo cũng thấy sau khi cô và Lâm Hân nói chuyện một hồi, cô ấy nói chuyện
riêng với An Tịnh.
Bảo Bảo không biết hai người bọn họ đã nói điều gì, dù sao cô biết sau khi hai người quay lại đều có vẻ mặt vui vẻ.
Nhưng cô không biết, từ đó, cô khó mà gặp được Lâm Hân, cũng không gặp Mặc Đằng Phi được nữa rồi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT