Điều lệ Bảo Bảo phải tuân theo:

1. Tuyệt đối không được mang phái nam trên 10 tuổi và dưới 40 tuổi về nhà, nhất là họ Mặc.

2. Tất cả việc nhà đều phải hoàn thành đúng hạn.

3. Mỗi tuần phải có hai ngày ở nhà ăn cơm. Nếu như chủ nhân có yêu cầu, 24 giờ tùy thời nhận lệnh.

4. Nhưng tuyệt đối không được tranh luận với chủ nhân. Chủ nhân vĩnh viễn đúng, nếu như sai, mời chỉ được nói một câu.

5. Nếu như xuất hiện trường hợp hai người đều ngủ ở nhà, hai người phải ngủ ở trên một cái giường.

6. Nhưng tuyệt đối không được cáu kỉnh bỏ lại chủ nhân bỏ nhà ra đi.

7. Buổi tối trước 10:30 phải về nhà, nếu không đúng giờ, phải ọi điện thoại xin phép chủ nhân.

Những điều trên, tuyệt đối không được phép không tuân theo. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.

Bảo Bảo nhìn tờ giấy này, toàn thân mông muội. "An Tịnh, mình có thể cự tuyệt không?”

“Em cảm thấy thế nào?” An Tịnh cười rực rỡ.

Bảo Bảo: “…Không thể.”

An Tịnh sờ đầu Bảo Bảo: “Lúc này mới ngoan...”

Bảo Bảo: “…”

“Nhưng, cái điều thứ nhất có ý gì? Không thể mang phái nam lớn hơn 10 tuổi và ít hơn 40 tuổi về nhà, còn nhất là họ Mặc nữa chứ!” Họ Mặc, đó không phải là Mặc Đằng Phi ư, tại sao lại muốn như vậy, Bảo Bảo rất nghi ngờ.

“Khụ khụ, Mặc Đằng Phi chỉ là một trường hợp đặc biệt, không xem à, nghĩa trên mặt chữ đó!”

“Còn nữa, tại sao tất cả việc nhà đều là mình làm!” Bảo Bảo cảm thấy rất không công bằng.

“Em ở nhà của anh, ăn của anh, dùng của anh, ngủ của anh đấy, làm một chút việc nhà mà thôi, tương lai em lập gia đình còn không phải làm ư, anh đang giúp em luyện tập trước, đừng không phân biệt tốt xấu như thế.” An Tịnh giải thích quả quyết.

“Mình ngủ của cậu lúc nào?! >_
“Chẳng lẽ em lại quên chúng ta qua lại với nhau à? Tất nhiên ở chung một phòng, vậy đương nhiên phải ngủ chung giường rồi. Chỉ cần có người là được, bình thường thì không cần…” Vừa nói như thế, An Tịnh đã cảm thấy mình rất khoan dung rồi.

Bảo Bảo đen mặt lại: “Tóm lại chính là không công bằng! ! >_
An Tịnh : “Lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.”

Bảo Bảo: “…”

Một lần nữa cô hối hận vì háo sắc mà đồng ý với yêu cẩu của An Tịnh! Lỡ một bước hối hận vô cùng… Bảo Bảo nghĩ, nếu như trên thế giới thật sự có bán thuốc hối hận, cô tuyệt đối sẽ mua mấy tấn như vậy!

Được rồi được rồi, dù sao căn hộ này cũng rất hợp tâm ý cô, Chu Bảo Bảo cô một đời làm nữ hiệp, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận được chứ.

“Được rồi, mình biết rồi, trưa nay còn chưa ăn cơm đâu, mình còn phải đi làm đây.”

Đi làm? Hừ, nếu cô đi làm chính là cả ngày ngồi trong phòng làm việc nhìn Mặc Đằng Phi mà nói, còn không bằng kéo cô sang bên này, như vậy mới yên tâm được.

“Không phải em muốn làm phóng viên ư, còn nói làm nghề này có thể săn tin về minh tinh. Bây giờ thì sao, cả ngày ở trong phòng làm việc làm trọ lý cho người ta?”

“Không, không phải! ! >_
“Mình… mình cũng không biết, bọn họ vốn không phân công việc đó cho mình, cậu nói xem mình phải làm gì bây giờ?”

“Vậy anh giới thiệu cho em một công việc tương đối giống công việc của phóng viên, như thế nào?”

Bảo Bảo nghe vậy hai mắt sáng lên: “Cậu nói thật sao? Làm cái gì thế?”

“Vẫn là trợ lý, nhưng có thể cho em đi ra ngoài phỏng vấn, hơn nữa tiền lương cao hơn bên này nhiều lắm, có đồng ý hay không?”

Điều kiện này đối với Bảo Bảo mà nói thật ra rất có tính hấp dẫn, bây giở cả ngày Bảo Bảo ngây ngô trong phòng làm việc cũng chán, còn phải không ngừng ứng phó với mấy ong bướm có ý với Mặc Đằng Phi. Bây giờ An Tịnh nhắc đến công việc này, tiền lương cao, còn có thể thỏa mãn nguyện vọng đi ra ngoài phỏng vấn, thật sự quá tốt!

Nhưng mà…

“Mình lỡ ký hợp đồng với họ rồi, nếu phá vỡ hợp đồng, không chừng phải bồi thường rất nhiều tiền, hay là thôi đi.” Bảo Bảo thất vọng nói.

“Không sao, anh cam đoan em có thể toàn thân mà lui. Vậy nên, cuối cùng có đồng ý hay không?”

“Cậu nói là thật sao? Được, mình đồng ý!” Bảo Bảo nghĩ, 'qua thôn có thể sẽ không có tiệm này'. (*)

(*) Thành ngữ: 过了这个村, 没这个店儿 : Chỉ cơ hội khó có được, phải tận dụng thời cơ.

“Nhưng cậu muốn mình làm việc ở đâu?”

“Trước tiên ở nhà đợi hai ngày đi, sau đó anh dẫn em đi là được rồi.” An Tịnh thầm cười mờ ám, cuối cùng lần này cũng phủi sạch quan hệ với Mặc Đằng Phi được rồi.

“Tốt lắm, bây giờ chúng ta đi siêu thị đi, rất nhiều đồ cần phải mua.”

Vì vậy, hai người đều vui vẻ đi siêu thị.

Khi Bảo Bảo đi dạo siêu thị luôn có một thói quen, cô rất thích ngồi ở trong shopping cart. Cô luôn là cảm thấy như vậy đặc biệt có ý cảnh, trong phim truyền hình đều diễn như vậy.

Trước kia cô cũng nhiều lần đi siêu thị với An Tịnh, nếu như tâm tình An Tịnh tốt, mới có thể để cô ngồi bên trong, sau đó tự mình đẩy, dĩ nhiên, số lần ít đến không thể ít hơn.

Hôm nay, dường như tâm tình An Tịnh không tồi, không ngờ chủ động yêu cầu Bảo Bảo ngồi vào. Bảo Bảo nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Cảm giác kia tựa như Cướp biển Caribbean không chỉ không có trộm đồ của bạn mà còn đi theo hộ tống cả quá trình, còn toàn bộ hành trình hộ tống. Cảm giác kia, thật quá kỳ diệu! o(≧v≦)o~~

“An Tịnh, chúng ta nhất định phải mua mỳ ăn liền và xúc xích nha.”

“Những thứ đó cũng đều là đồ bỏ đi, tất cả đều không dinh dưỡng.”

“Nhưng mình chỉ biết nấu mỳ ăn liền thôi.”

An Tịnh : “…”

Ai, coi như qua ba năm, tài nấu nướng của cô lại vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn chỉ có thể nấu mỳ ăn liền…

“Vậy cũng không được! Tuyệt đối sau này không được ăn mấy thứ loại này nữa.” An Tịnh rất kiên quyết bác bỏ, từ trước tới giờ anh chưa từng ăn qua mấy thứ này.

“Đừng! >_
“Được.”

“Vạn tuế! \(^o^)/ cậu nói đó nhé, tuyệt đối không được đổi ý.” Bảo Bảo vui vẻ, cô nhớ đến thức ăn trước kia An Tịnh từng làm qua, mùi vị đó, tuyệt đối không thua đầu bếp nhà hàng!

Bên này, hai người vì mua gì mà còn tranh cãi không ngừng.

“Chồng yêu, anh xem, em đoán bọn họ cũng là vợ chồng nha.” Gần đó là một đôi vợ chồng, người phụ nữ chỉ vào Bảo Bảo và An Tịnh nói với chồng mình.

“Sao em lại khẳng định như vậy?” Chồng cô không để cô thất vọng, vì vậy đưa mắt nhìn sang, hỏi một câu

“Anh không cảm thấy bọn họ rất có tướng vợ chồng sao? Hơn nữa cho dù bây giờ không phải, tương lai nhất định sẽ vậy.” Người phụ nữ kia lời thề son sắt nói.

“Được rồi, đừng làm rộn.” Nói xong, đôi vợ chồng đã đi xa.

Đứng một bên, An Tịnh và Bảo Bảo nghe thấy đoạn đối thoại này không sót một chữ. An Tịnh cảm thấy trong lòng nở hoa, người đó thật có mắt nhìn! Mà trái lại Bảo Bảo đỏ bừng mặt, sao cô lại không nhìn ra mình và An Tịnh lại có tướng vợ chồng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play