"Em ở nhà phải nghe
lời cha mẹ, ngoan ngoãn đọc sách ——" Tay Nam Cung Thiến đột nhiên ngừng
lại, đã cố hết sức để tránh khỏi, đã nói rằng sẽ không suy nghĩ thêm một lần nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn nhỏ giọng, nhỏ như thể chính cô cũng
không muốn nghe thấy: "Chăm sóc Năm Ngàn Vạn thật tốt!"
Hành lý
Nam Cung Thiến rất đơn giản, giống như y như con người cô, chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất, đơn giản nhất, mặc dù là một người phụ nữ
không có nhiều kinh nghiệm, nhưng trên người cô cũng không có quá nhiều
gánh nặng.
Đeo chiếc ba lô lên lưng, d.đ.l.q.đ lúc xoay người lại, Năm Ngàn Vạn vẫn ở dưới chân của cô như cũ, ngửa đầu lè lưỡi nhìn cô.
Không biết vì sao, Nam Cung Thiến vẫn luôn cho rằng ánh mắt của Năm Ngàn Vạn
rất giống với ánh mắt của Ngô Duẫn Kỳ, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho
nên cô mới đặt tên cho nó là Năm Ngàn Vạn.
Mỗi lần nhìn thấy Năm Ngàn Vạn tựa như nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ vậy.
Nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cầu xin của Năm Ngàn Vạn, giống như nhìn thấy
Ngô Duẫn Kỳ ở nơi nào đó đang chờ đợi cô trở về, chờ đợi tin tức của cô.
Lỗ mũi Nam Cung Thiến đau xót, vươn tay ra, rồi lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn rụt trở về.
"Thời gian không còn sớm, chị muốn bắt xe, đi trước đây."
Năm Ngàn Vạn xoay người muốn đi theo, nhưng lại bị cửa chặn lại ở trong căn nhà, miệng nó hừ hừ, dùng móng trước gãi khe cửa, còn kêu lên vài tiếng về phía bên ngoài.
Nam Cung Minh đi tới, sờ sờ đầu Năm Ngàn
Vạn: "Đừng kêu nữa, qua một thời gian ngắn chị ấy sẽ trở lại thôi, tao
đối xử với mày tốt như vậy, vì sao mày chưa bao giờ đối xử với tao nhiệt tình như thế. Có phải mày là bạch nhãn lang
hay không?"
Nam Cung Minh khẽ mỉm cười, dắt Năm Ngàn Vạn vào căn phòng của mình.
Nam Cung Thiến đứng ở ngoài cửa, tay siết chặt, cô đã đưa ra quyết định, hạ quyết tâm, muốn làm lại tất cả từ đầu, cô muốn tiếp tục sống dựa theo
phương thức sống của riêng mình.
Sau khi trở lại quân đội, Nam Cung Thiến quay lại cuộc sống của mình một lần nữa.
Chỉ là bây giờ cô ít nói hơn, cũng không sáng sủa giống như trước nữa,
thường hay ngồi một mình ở một chỗ nào đó ngẩn người, những người trước
kia cô quen biết, thường sẽ cùng nhau trêu ghẹo cô rằng, cô đã thay đổi, làm anh hùng nên trở nên già dặn hơn, không còn ai nói cô ngây thơ như
học sinh trung học nữa.
Có vài người lại cho rằng vì cô bị bệnh
đúng lúc này, dfienddn lieqiudoon nên khi trở lại quân đội không kịp
thích ứng một chút, nhưng không một ai biết, khi cô một thân một mình
ngồi ở trên quảng trường, lúc ngước lên nhìn bầu trời, trong lòng cô chỉ nghĩ đến một người.
Ba tháng sau, Nam Cung Thiến đang định cùng đồng đội nói chuyện phiếm ở trong ký túc xá, thì đột nhiên có một người đi tới, nói muốn cô đi một chuyến tới chỗ thủ trưởng Mạc.
Từ
sau khi trở về, Nam Cung Thiến vẫn chưa gặp lại thủ trưởng Mạc, hơn nữa
còn thường xuyên cố ý trốn tránh ông, cô không muốn nói bất kỳ cái gì
liên quan đến nhiệm vụ lần đó nữa, muốn quên tất cả mọi thứ về anh.
Thủ trưởng Mạc tựa như cũng để ý tới cảm xúc của Nam Cung Thiến, cho nên nếu không có chuyện gì thì ông cũng không đến tìm cô.
Lần này gọi cô tới, không biết là có chuyện gì.
Trên đường đi tới văn phòng của thủ trưởng Mạc, lòng Nam Cung Thiến không
khỏi có một dự cảm không lành, cảm giác chuyện này có liên quan đến Ngô
Duẫn Kỳ.
Đứng ở trước cửa phòng làm việc của thủ trưởng Mạc, Nam Cung Thiến hít một hơi thật sâu, nhủ thầm, có lẽ không phải! Sau khi gõ cửa, thủ trưởng Mạc đáp lại một tiếng từ bên trong, điedanlequydon ngay sau đó Nam Cung Thiến đẩy cửa đi vào, vậy mà ngay khi nhìn thấy người ở bên trong, lại làm cho cô sửng sốt trong chốc lát.
"Ông nội —— sao ông lại ở đây?" Nam Cung Thiến trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào một ông cụ Ngạo đang ngồi trên ghế.
Vậy mà, khi ông cụ Ngạo nhìn thấy Nam Cung Thiến, lại không có vui vẻ như trong tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT