Âm điệu của ba Nam Cung cao lên, giống như mỗi khi Nam Cung Thiến làm sai chuyện gì đó, nổi giận với cô.
Mẹ Nam Cung đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, cau mày nhìn hai cha con cô,
trước kia mỗi khi Nam Cung Thiến làm sai chuyện gì, ba Nam Cung đều sẽ
trách mắng cô ở trong thư phòng, mỗi lần mẹ Nam Cung ra mặt khuyên giải, ba Nam Cung đều đuổi bà ra ngoài.
Và mỗi lần mẹ Nam Cung thấy Nam Cung Thiến, cô đều cúi đầu, dáng vẻ sợ hãi đứng ở trước mặt ba Nam Cung.
Nhưng mà lần này, dfienddn lieqiudoon cô ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ba Nam Cung.
"Được rồi, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ, Thiến Thiến vừa mới trở lại, ông không thể chờ qua một khoảng thời gian nữa rồi hãy nói
chuyện này sao?" Mẹ Nam Cung nói xong, đi tới bên cạnh Nam Cung Thiến,
kéo cô ra bên ngoài.
Ba Nam Cung cũng không nói gì, có lẽ là do
ông quá nóng vội, nhưng mà ông nhất định phải nói cho Nam Cung Thiến
biết chuyện này. Nói cho cô biết nên làm cái gì và không nên làm cái gì.
Sau khi mẹ Nam Cung kéo Nam Cung Thiến ra ngoài, ba Nam Cung đặt mông ngồi
xuống, sau khi nha đầu này trở về từ nước Mĩ, đúng là đã thay đổi rất
nhiều.
Mẹ Nam Cung kéo Nam Cung Thiến vào trong phòng của mình, ý tứ sâu xa nói: "Chuyện lúc con ở nước Mĩ, chúng ta đều đã được nghe nói một chút. Thật ra thì chúng ta biết chuyện của con và Ngô Duẫn Kỳ đó
——"
"Mẹ, đừng nói chuyện này nữa." Nam Cung Thiến rất mâu thuẫn
khi nhắc tới Ngô Duẫn Kỳ ở đây, vì cô đã quyết tâm muốn quên cái tên
này.
"Cha con ông ấy chính là người như vậy đó, làm việc đứng lên đều rất nghiêm túc, mười đầu trâu cũng không kéo lại được. Nhưng mà con cũng phải hiểu cho cha con một chút, ông ấy có cái bất đắc dĩ của ông
ấy, người nào sống trên thế giới này mà chẳng có lúc bất đắc dĩ."
Dieenndkdan leeequhydonnn
Đối mặt với người mẹ dịu dàng này, lòng Nam Cung Thiến lập tức mềm nhũn ra: "Con biết rõ mà mẹ, con biết rõ nên làm như thế nào, chỉ là hãy cho con một chút thời gian. Con sẽ làm đúng chức vụ của một vị quân nhân, và làm một cô con gái tốt."
Mẹ Nam Cung khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt ve đầu của Nam Cung Thiến, cô thuận
theo tiến vào trong ngực của mẹ, nhắm mắt lại cố gắng không nghĩ gì hết.
Một tháng sau
Nam Cung Thiến vẫn ở trong nhà như cũ, cô đã từng do dự không biết có nên
trở lại nước Mĩ lần nữa hay không, nhưng khi nhìn thấy người nhà của
mình, hơn nữa sau khi trở về, cô thật sự không biết nên đối mặt với Ngô
Duẫn Kỳ và Sophie như thế nào, nghĩ tới bộ dạng kia của Sophie, cô rất
bài xích chuyện mình ở bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ.
Cô ấy biến thành cái bộ dạng kia, cô cũng có một phần trách nhiệm rất lớn trong đó, nếu cô ở bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, sẽ chỉ làm cho Sophie mất hứng mà thôi, hơn nữa
cũng sẽ mang lại thêm khó khăn cho Ngô Duẫn Kỳ. Mà cô cũng không muốn
chính mình lâm vào trạng thái bất đắc dĩ và đau lòng.
"Chị, chị phải đi quân đội sao?" Nam Cung Minh mang theo Năm Ngàn Vạn đi vào từ bên ngoài. dieendaanleequuydonn
Nam Cung Thiến đang thu dọn đồ đạc, khi thấy Năm Ngàn Vạn thì hơi ngẩn ra,
quay mặt ra chỗ khác, Năm Ngàn Vạn ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới bên người cô, cọ tới cọ lui ở bên chân cô, muốn Nam Cung Thiến sờ đầu của nó,
nhưng mà Nam Cung Thiến chỉ cúi đầu sửa sang lại đồ đạc của mình, không
để ý tới nó.
Cũng không phải là cô không muốn, chỉ là mỗi lần
nhìn thấy Năm Ngàn Vạn ngửa đầu lên nhìn cô chằm chằm, Nam Cung Thiến sẽ nghĩ đến Ngô Duẫn Kỳ, dù không thấy nó, chỉ cần nó đụng vào
phía sau cô, cô cũng sẽ nhớ tới người đàn ông kia. Cô biết anh vẫn còn ở trong lòng cô, hơn nữa còn biết trong cuộc đời này, cô không thể nào
quên được anh.
Cho nên khi mà trong lòng cô bình tĩnh, sẽ tìm một nơi sâu nhất và đẹp nhất, cất giấu toàn bộ kí ức khi cô ở bên cạnh anh. Đôi lúc cô có thể nhớ lại, nhưng không thể chạm tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT