"Thiến Thiến, lúc này ông tới là để tìm con." Giọng điệu ông cụ Ngạo trầm xuống nói.

Nam Cung Thiến sửng sốt, quay đầu nhìn lại thủ trưởng Mạc, thấy ông ấy gật gật đầu: "Hai người cứ từ từ nói chuyện đi, tôi có việc đi ra ngoài trước." Thủ trưởng Mạc đứng dậy đi ra ngoài, thật ra nguyên nhân của việc này, thủ trưởng Mạc đã vừa được ông cụ Ngạo nói qua.

"Ông nội, ông làm sao vậy? Tại sao ông lại ở đây?" Nam Cung Thiến thấy thủ trưởng Mạc đi ra ngoài, lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ Ngạo, biết rằng nhất định đã chuyện gì xảy ra.

Lúc này cô bỗng nhiên nghĩ đến Ngạo Dạ Phong.

"Lúc con ở nước Mĩ đã gặp qua Dạ Phong rồi đúng không." Ông cụ Ngạo mở miệng nói, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiến.

Nam Cung Thiến khẳng định gật gật đầu: "Con đã gặp anh ấy, hình như là anh ấy phải đi tham dự một hội nghị nào đó. Làm sao vậy ạ?"

"Đến bây giờ nó vẫn chưa trở về, hơn nữa còn hoàn toàn không có một chút tin tức nào."

Lời của ông cụ Ngạo vừa thốt lên xong, toàn thân Nam Cung Thiến khẽ động một cái: "Làm sao có thể như vậy?"

"Lúc đầu ông tưởng rằng nó ham chơi, ở lại nước Mĩ vài ngày rồi sẽ trở về, lúc ban đầu còn có thể liên lạc với nó, nó nói với ông rằng gặp được con ở Nước Mĩ, sẽ trở về trễ vài ngày. Nhưng mà sau đó lại không liên lạc được, ông đã phái người đi tìm nó, nhưng vẫn không có bất kì tin tức nào, cho nên ông mới đến đây muốn hỏi con một chút là không biết, nó đã xảy ra chuyện gì ở bên kia."

Nam Cung Thiến trợn tròn hai mắt, trong đầu cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc gặp Ngạo Dạ Phong ở nước Mĩ, d.đ.l.q.đ cô đã trở về một thời gian dài như vậy rồi, cho dù Ngạo Dạ Phong có ham chơi đi chăng nữa, ở Nước Mĩ không muốn trở về, nhưng cũng không thể đến tận bây giờ vẫn chưa trở về, hơn nữa còn không gọi điện thoại về nhà.

Nhớ tới lần cuối cùng cô nhìn thấy Ngạo Dạ Phong, rồi lại nhớ tới việc Sophie bắt cóc cô sau khi chuyện này xảy ra.

Một loại dự cảm xấu tập kích toàn thân cô: "Sao, tại sao có thể như vậy!"

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nam Cung Thiến, ông cụ Ngạo mở miệng nói một lần nữa: "Con đã gặp qua nó ở Nước Mĩ, con có phải biết rốt cuộc nó đã xảy ra chuyện gì không? Có thể vào lúc con gặp nó, con có thấy có hành động bất thường nào không? Tuy rằng Dạ Phong ham chơi, nhưng mà chưa bao giờ thái quá như thế này."

"Con nghĩ, chắc là anh ấy không có việc gì đâu, vào lúc con thấy anh ấy, anh ấy rất tốt, không có bất kì hành động bất thường nào cả, ha ha, có thể là ông suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu không thì như thế này đi, d/đ/l/q/đ con sẽ giúp ông tìm cách liên lạc với anh ấy, chỉ cần có một chút tin tức nào của anh ấy, con sẽ lập tức bắt anh ấy gọi điện thoại về cho ông."

Nam Cung Thiến cười trừ một chút, nói với ông cụ Ngạo.

Ẩn ẩn trong lòng cô đã nhận ra điều gì đó.

Sau đó hai người còn nói chuyện với nhau một hồi ở trong văn phòng của thủ trưởng Mạc, rồi mới đứng dậy rời đi, tâm tình lúc ông cụ Ngạo rời đi rất không tốt, ông rất lo lắng cho Ngạo Dạ Phong.

Nhưng mà ngay khi ông cụ Ngạo đang lên xe, ông đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Thiến: "Còn nữa —— cậu ấy thế nào rồi?"

Nam Cung Thiến dừng lại một chút, không kịp phản ứng với lời ông cụ Ngạo nói cậu ấy là ai.

"Chờ con tìm được Ngạo Dạ Phong ——"

"Không phải Dạ Phong, mà là Duẫn Kỳ!" Ông cụ Ngạo nhìn chằm chằm cô: "Lúc con ở nước Mĩ vẫn ở cùng một chỗ với cậu ấy đúng không?"

Nam Cung Thiến gật gật đầu, không nói gì.

"Cậu ấy —— thời gian qua có khỏe không?" Ông cụ Ngạo ý vị xâu xa nói, lập tức cười: "Dù sao cậu ấy cũng là người của nhà họ Ngạo chúng ta, cho dù cậu ấy không tiếp nhận chúng ta, ông cũng hi vọng cậu ấy có thể sống tốt."

Nam Cung Thiến gật gật đầu, cô không biết nên trả lời như thế nào, Ngô Duẫn Kỳ sống cũng không tốt lắm, mặc dù cái gì anh ấy cũng có, nhưng mà anh ấy cũng không vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play