Đồng Hề thực sự không hiểu vì sao Thiên Chính Đế lại nổi giận. Từ nhỏ tới lớn, nàng đều dùng
bữa như vậy, mà món lưỡi vịt kia cũng phải ăn như vậy. Thuở nhỏ, khi học theo mẫu thân, nàng cũng từng tò mò hỏi phần cuống lưỡi có mùi vị gì,
nào ngờ lại bị mẫu thân đánh cho một cái rồi mắng:
“Không được bướng bỉnh như đám nhóc không có kiến thức, không có quy tắc kia!”
Mẫu thân chính là thần tượng của nàng. Bà xuất thân từ tầng lớp hoàng thân
quý tộc, không khi nào đánh mất vẻ tôn quý, tao nhã, khi dùng bữa chưa
bao giờ động đũa quá ba lần lên một món. Đồng Hề là quý phi, số thức ăn
cấp cho nàng mỗi ngày đủ cho cả cung ăn, bởi vậy nàng chưa từng thấy
cách ăn này có vấn đề gì.
Nhưng nàng nào biết, từ nhỏ Thiên Chính Đế đã được rèn luyện trong quân ngũ, phải sống những tháng ngày gian
khổ mộc mạc, đã quen với sự đói khổ của bách tính chứ không phải loại
vua chỉ sống trong thâm cung mà không biết thế giới bên ngoài ra sao. Số ngày nàng và Thiên Chính Đế từng dùng bữa với nhau có thể đếm trên đầu
ngón tay, nếu không phải là yến tiệc quy mô lớn thì chính là gia yến,
thỉnh thoảng mới có ngoại lệ ở trong Ngự hoa viên hoặc ở Đồng Huy cung,
bởi vậy nàng không hề nắm rõ cuộc sống thường ngày của người.
Tuy nhiên Đồng Hề cũng là người nhanh nhẹn, thấy Thiên Chính Đế nói như thế bèn biết là không hay rồi. Nàng lập tức thay đổi, thậm chí còn cố gắng
ăn hết bát cơm khô không khốc dưới ánh mắt lạnh lùng của Thiên Chính Đế.
Sau khi rời khỏi chùa Dao Quang, Đồng Hề từng thề rằng sẽ không bao giờ
sống những ngày tháng như thế nữa. Nàng nhất định phải ăn thứ ngon nhất, dùng thứ tốt nhất, chẳng phải chính vì vinh hoa phú quý mà nàng mới
chịu tranh đấu trong ổ sói đấy sao?
Nàng đã vùi lấp những kí ức
về chùa Dao Quang từ lâu, nhưng khi nuốt những hạt cơm khô khốc này,
nàng vẫn có chút xót xa. Khoảng thời gian đó chính là nỗi ám ảnh của
nàng. Thậm chí khi nghe thấy những từ từa tựa như chữ “Dao”, nàng đều
nghĩ phải chăng đám nữ nhân kia lại nói xấu sau lưng nàng.
Sau
khi dùng bữa xong, Thiên Chính Đế lại thản nhiên chiếm phòng của Đồng
Hề, dặn tiểu nhị đun nước tắm. Nàng nhìn chiếc bồn tắm đã phai màu với
vẻ không thể chịu nổi.
“Tề Vân, ngươi đi mua bồn tắm mới về đây!”
Sau đó, nàng bèn than thở:
“Không biết cái bồn này đã bị gã đàn ông hôi hám nào dùng chưa?”
Nàng nhìn Thiên Chính Đế, không thấy người giận dữ hay ngăn cản mới thở phào yên tâm. Qua những gì quan sát được từ phụ thân và ca ca của nàng,
người đàn ông bình thường không thích người phụ nữ của mình chạm vào đồ
mà gã đàn ông khác từng sử dụng. Trước kia có một vị sủng phi chỉ vì
thổi sáo của vương gia mà chọc giận tiên tổ đấy thôi.
Đồng Hề
thầm đắc ý cho sự tinh ý của mình. Nàng đi tới bên giường, lẳng lặng
chuẩn bị chăn đệm thay Tề Vân. Vốn dĩ nàng đã thò tay vào trong tay nải
để lấy chăn đệm bằng gấm ra, chợt nhớ tới bốn chữ “Dân sinh đói khổ” của Thiên Chính Đế, nàng bèn ngừng lại, cau mày ngửi mùi chăn đệm, đưa tay
miết thử xem có hạt bụi nào không.
Tuy nàng không biết cái gọi là dân sinh đói khổ, nhưng suốt dọc đường thấy dân chúng an cư lạc nghiệp, nơi nơi phồn hoa không thua kinh thành, nàng cũng mừng thay cho thiên
hạ vì có một vị đế vương như thế này. Dẫu vậy, nàng cho rằng không thể
giải quyết vấn đề “Dân sinh đói khổ” chỉ bằng sự tiết kiệm của hậu phi.
Tề Vân rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang về một chiếc bồn tắm bằng gỗ cối mới tinh. Thấy mấy vị khách quan này chi tiêu hào phóng, tiểu nhị
cũng chịu khó mang nước nóng lên nhanh hơn. Đồng Hề lấy những cánh hoa
từ trong chiêc túi hương nàng luôn mang theo người ra rải vào trong bồn
tắm rồi vô cùng cung kính bước tơi trước mặt Thiên Chính Đế.
Tề Vân biết điều lui xuống.
“Gia, thiếp hầu người thay đồ!” Đồng Hề đã đổi cách xưng hô từ lâu, nàng thực sự không quen dùng lối xưng hô ngang hàng mà luôn phải thấp hơn Thiên
Chính Đế một bậc.
“Ừm!” Thiên Chính Đế đứng dậy, phối hợp với động tác của Đồng Hề.
Sau đó, người bỗng ôm chầm lấy nàng từ phía sau, hai tay kéo toạc cổ áo của nàng ra.
“Hoàng...”
Đương lúc hoảng hốt, nàng quên phải xưng hô thế nào, rồi bị Thiên Chính Đế ôm vào trong bồn tắm. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy tiếng người.
“Chiếc bồn này là hàng mới tinh, nàng yên tâm rồi chứ?”
Kế tiếp chính là sự giày vò và đau đớn vô tận.
Vì không gian nhỏ hẹp, bọt nước văng tung toé, tới lúc Thiên Chính Đế dừng lại, nước trong bồn đã chẳng còn bao nhiêu. Đồng Hề run bần bật, đứng
dậy mặc đồ, những giọt nước trên gương mặt nàng không biết là lệ hay là
nước tắm nữa.
“Đồng Hề...” Thiên Chính Đế dịu dàng ôm lấy nàng từ phía sau, nhưng người không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài.
Đồng Hề xoay người lại, tỏ vẻ kháng cự, cố nhịn đau khoác áo cho Thiên Chính Đế, hầu người nằm nghỉ. Nàng mệt mỏi nằm trên giường, không biết nên
thay đổi tình trạng này thế nào. Không phải nàng không hận, không oán
Thiên Chính Đế, nhưng giờ vẫn phải mỉm cười cố chịu đựng.
Nhớ khi chưa xuất giá, dù có nằm trên mấy lớp đệm nàng cũng có thể cảm nhận
được chiếc giường đó có bằng phẳng hay không, nay dù ngủ trên chiếc
giường cứng ngắc này, nàng cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Suốt ba
năm ở chùa Dao Quang, có những thứ làm thế nào cũng không thể xoá mờ.
Đồng Hề nghiêng người, không dám quay lưng lại với Thiên Chính Đế, khoé mắt
ươn ướt. Đang lúc mơ màng, nàng bỗng thấy cơ thể ngứa ngáy vô cùng, vừa
sờ đã thấy cổ bị nổi mẩn. Nàng muốn gãi nhưng lại bị Thiên Chính Đế giữ
chặt tay.
“Đừng gãi, kẻo rách da!”
Trong ánh mắt người đầy ắp vẻ quan tâm, thậm chí nàng còn có cảm giác rằng người đang lo lắng,
xót xa. Đồng Hề có phần không thích ứng nổi. Trước kia, khi nàng ốm,
chưa từng thấy người như thế này.
Thiên Chính Đế khoác áo đứng
dậy, sai Cố Vân hải đi mời thầy thuốc. Tề Vân vội vàng hầu Đồng Hề thay
quần áo sạch. Thầy thuốc đến khá, chỉ nói có thể nàng đã chạm phải vậy
không sạch sẽ nào đó rồi kê một đơn thuốc.
Đồng Hề chột dạ nhìn
Thiên Chính Đế. Gương mặt người lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Người sai Tề Vân
trải chăn gấm đệm lụa cho nàng rồi mới ôm nàng nằm xuống, giữ chặt lấy
tay nàng. BỊ giày vò hơn nửa đem khiến nàng thấm mệt, chẳng mất chốc đã
chìm vào giấc ngủ, tới khi tỉnh giấc mới nhận ra Thiên Chính Đế vẫn còn
thức, bàn tay vẫn nắm chặt tay nàng.
Hôm sau, trông người có vẻ
mệt mỏi, thậm chí Đồng Hề còn nghi ngờ phải chăng người không ngủ cả đêm vì sợ lỡ buông tay nàng ra, nàng sẽ gãi lên vết mẩn? Nhưng nàng lập tức lắc đầu, bỏ ngay suy nghĩ đó, ấy vậy mà trong lòng vẫn có chút ngọt
ngào.
Tới chiều, những vết mẩn trên người nàng cuối cùng cũng
biến mất, bấy giờ Thiên Chính Đế mới ra lệnh khởi hành, rồi thuê riêng
một chiếc xe chỉ chở đống hành lí của nàng và chiếc bồn tắm kia.
Kế hoạch của nàng trên suốt chặng đường chính là không hỏi họ sẽ tới nơi
nào, chỉ cần im lặng nghe lời là được, biết càng ít, càng ít hiềm nghi.
Sau khi băng qua bao gò núi, xe ngựa dừng chân tại một thôn làng trông rất
bình thường, không nằm trong lưu vực Nam Hà hay Cẩm Hà, đó là thôn Hà
Tâm. Đồng Hề hơi thắc mắc. Nơi này quả đúng như tên của nó, được bao
quanh bởi ba con sông, có lẽ là nhánh phụ của Nam Hà và Cẩm Hà. Khi ra
vào thôn đều phải chèo thuyền bởi vì chỉ có một chiếc cầu gỗ trông không chắc chắn ở phần thượng dư nối hai bờ.
“Chính là nơi này ư? Thiên Chính Đế hỏi Cố Vân Hải, sửng sốt nhìn ngôi nhà hơi xập xệ trước mắt.
“Gia, chính là đây, Lạc tiên sinh đang ở đây!” Cố Vân Hải gật đầu, đáp.
Đồng Hề thấy Thiên Chính Đế hơi nhíu mày, có lẽ người không ngờ nhân vật mà
mình muốn tìm lại ở đây. Sau khi xuống xe, nàng quan sát ngôi nhà ấy,
đến cánh cửa cũng lỏng lẻo, gió vừa thổi đã vang lên tiếng cót két, hoàn toàn không có khả năng phòng trộm cướp. Có điều chủ nhà này không đi ăn trộm là may lắm rồi, kẻ trộm vào có khi còn thương cho gia cảnh này
cũng nên.
Thiên Chính Đế bỗng bước tới cửa, gõ chiếc đập cửa đã
sắp hỏng tới nơi. Thấy vậy, Đồng Hề bèn biết bị Lạc tiên sinh kia rất
quan trọng với người, nhưng nàng chưa từng nghe danh người này.
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, một giọng nữ hung hãn bèn gào rít.
“Gõ cái gì mà gõ! Chết rồi! Đàn ông nhà này chết hết rồi! Có chuyện gì thì đi đốt vàng mã đi!”
Đồng Hề vốn đứng sau lưng Thiên Chính Đế, vừa nghe thấy giọng nói gầm thét
như sư tử ấy, nàng bèn hoảng sợ lùi một bước, không hiểu sao trên đời
này lại có người phụ nữ thô lỗ tới vậy.
Nhưng Thiên Chính Đế vẫn vững như núi Thái Sơn. Sau đó, hai người lại nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết vọng từ trong ra.
“Để xem sau này còn dám chơi cờ tới nửa đêm canh ba mới chịu về không!”
Vẫn là giọng của một người đàn ông, nghe như đang khóc.
“Nương tử, nương tử, sau này vi phu không dám nữa, không bao giờ dám nữa!”
Đồng Hề nghe thấy tiếng loảng xoảng như cây mây đập vào chậu, thỉnh thoảng
còn có tiếng vút vút quất vào da thịt. Tuy người bị đánh không phải là
nàng nhưng nàng có cảm giác dường như mình cũng đang bị đánh. Ai bảo
người đàn ông kia la hét quá thảm thiết chứ!
“Trốn à, ông còn dám trốn à? Mới có mấy ngày không cho ông biết mặt, tên khỉ nhà ông đã muốn thoát khỏi Ngũ Hành Sơn rồi hả?” Giọng người phụ nữ ngày càng cao.
Đồng Hề thấy bất ngờ, thôn phụ này cũng biết chuyện Tề Thiên Đại Thánh, đáng lí không thể thô lỗ như thế mới phải.
“Không dám, không dám, nương tử bớt giận, bớt giận, ta bóp tay cho nàng được
không? Nàng đánh ta mà không thấy đau tay ư?” Giọng người đàn ông nghe
có vẻ đùa bỡn.
Đồng Hề thật không dám tin trên đời lại có một
người phụ nữ chanh chua và một người đàn ông mặt dày, thiếu chí khí đến
vậy. Đó là người Thiên Chính Đế tìm thật sao? Nàng buồn bực liếc Thiên
Chính Đế.
Bên trong thoáng ngừng một lát, tiếp đó tiếng quát lại vang lên:
“Quỳ xuống cho bà, đội chậu nước lên đầu, nếu đánh rơi một giọt thì đêm nay đừng mơ được ôm chân bà ngủ!”
Đồng Hề đỏ mặt, cảm thấy họ không nên nghe lén chuyện nhà người ta như thế này, huống chi còn là những lời thô tục nữa.
Thiên Chính Đế nghe xong thì phì cười, ho một tiếng rồi lại gõ cửa, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân lại gần.
“Ai đó?” Vẫn là người phụ nữ kia, nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng ta hùng hổ mở toang cửa, Đồng Hề biết vì sao cánh cửa này lại trở nên ọp ẹp thế rồi!
Khi nghe giọng, Đồng Hề cứ tưởng người phụ nữa này phải lực lưỡng lắm, vòng eo chắc phải to cỡ thùng phuy, nào ngờ đó lại là một nữ nhân có tướng
mạo rất thanh tú.
Dường như người phụ nữ cũng không ngờ ở bên
ngoài lại là hai người tựa như kim đồng ngọc nữ hạ phàm. Nàng ta thoáng
ngây người rồi ngoảnh đầu, nghiêng người nói:
“Đồ chết bầm, có phải nợ tiền ai rồi không?”
Khi người phụ nữ đó nghiêng người, Đồng Hề mới thấy một người đàn ông đang
quỳ trong sân, đầu đội chậu nước. Người đó trạc tuổi Thiên Chính Đế, thư sinh nho nhã, thậm chí có thể nói là khí chất bất phàm. Nếu không phải
được chứng kiến tận mắt, nàng thực sự không dám tin những lời hèn mọn
kia lại thốt ra từ miệng người này. Nàng cũng không hiểu vì sao một
người đàn ông như thế lại cam tâm sống cùng một người phụ nữ chanh chua
đến vậy.
Thiên Chính Đế mỉm cười, bước vào trong sân.
“Lạc huynh, đã lâu không gặp, còn nhớ ta không?”
Người đàn ông đó đang định nhổm dậy thì bị người phụ nữ lừ mắt, bèn sợ hãi rụt chân về, quỳ tiếp.
Đồng Hề không dám tin. Rõ ràng là người đó biết thân phận của Thiên Chính
Đế, vậy mà vẫn còn sợ nương tử của hắn như thế này, không hề nịnh nọt
bước lên. Không sợ Hoàng thượng, chỉ sợ vợ, xem ra rất khác người!
“Nương tử, đó là bạn ta, nàng cho ta đứng lên đi, hôm khác ta quỳ bù được
không?” Lạc tiên sinh cười đùa cợt nhả với phu nhân của hắn.
Người phụ nữ kia có lẽ cũng nhận ra Thiên Chính Đế và Đồng Hề không phải người bình thường, bèn gật đầu.
“Nếu đã là khách quý từ phương Bắc tới thì xin mời vào trong.”
Nàng ta chà tay lên váy, mang mấy cái bát đã ố vàng ra, rót ít nước trắng.
“Uống nước, uống nước đi!”
Đồng Hề thấy người phụ nữ này thật khiếm nhã, tuy thanh tú nhưng nhan sắc
không được chăm sóc tốt, có lẽ do thường dầm mưa dãi nắng, hai bàn tay
còn đầy vết chai. Cảm giác ưu việt tuôn trào một cách mất kiểm soát
trong nàng. Tất nhiên dạng phụ nữ này còn lâu mới lọt được vào mắt nàng. Chỉ có điều, ngoài mặt nàng vẫn thể hiện rất tốt, càng là người nàng
khinh thường thì nàng sẽ càng hạ thấp tư thái.
“Sao phu nhân biết chúng ta từ phương xa tới”?
“Ngọc bội trên người hai vị khách quý là loại điêu khắc theo lối kinh thành,
không giống phương Nam chúng ta.” Người phụ nữ đó cười khì. “Gì mà phu
nhân chứ, gọi Thuý Hoa là được rồi.”
Đồng Hề giật mình, không ngờ thôn phụ này lại tinh mắt đến thế. Thuý Hoa khước từ một lát, nói phải xuống bếp làm cơm mời khách.
Thiên Chính Đế và Lạc tiên sinh đã bắt đầu câu chuyện từ lâu, Đồng hề ngồi
bên cạnh lắng nghe mới biết người này tên Lạc Thanh Phong, có lẽ là một
dạng quân sự bên cạnh Thiên Chính Đế từ thời tòng quân. Hình như lần này Thiên Chính Đế muốn mời hắn xuất núi, chỉ có điều Lạc Thanh Phong vẫn
chưa tỏ rõ thái độ.
Đồng Hề lắng nghe, ghi nhớ.
Khi Thuý
Hoa bưng thức ăn lên bàn, rồi lại mang một bình rượu ấm lên, lần đầu
tiên Đồng Hề chủ động cầm đũa, thử từng món mà không hề chê bai màu đen
kịat của bát đũa, đến Thiên Chính Đế cũng phải ngạc nhiên nhìn nàng.
Thực ra nàng chỉ không muốn làm khó nữ chủ nhân mà thôi, huống chi trong đầu nàng đã có sẵn chủ ý rồi, nhưng không thể nói ra. Nàng cảm thấy tuy
Thuý Hoa rất tinh mắt nhưng lại không đảm việc nhà, nhà cửa lôi thôi
lếch thếch, nấu ăn cũng không ngon. Đồng Hề thầm lắc đầu, không biết Lạc Thanh Phong ưng Thuý Hoa ở điểm gì, bởi vậy nàng ngày càng quyết ý thực hiện kế hoạch trong đầu mình.
Tới khi họ ra về, Lạc Thanh Phong
vẫn chưa tỏ thái độ, Thiên Chính Đế cũng không ép y, nhưng khi tới thị
trấn nhỏ gần đó, người không vội lên đường ngay mà còn nán lại, Đồng Hề
biết người vẫn muốn mời Lạc Thanh Phong. Nay trong triều đình, hai họ
Vạn và Độc Cô nắm nhiều quyền hành, có lẽ người cũng lo lắng. Nàng cũng
không hiểu vì sao một vị vua như Thiên Chính Đế lại để yên cho hai dòng
họ đó lộng hành tới mức này.
Ở trong trấn nhỏ tới ngày thứ ba,
cuối cùng nàng cũng tìm thấy người hợp ý, bèn lén Thiên Chính Đế đưa Tề
Vân và một người khác nữa tới thôn Hà Tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT