Type: Dobby

Tề Vân lấy thường phục của Đồng Hề ra, hầu nàng mặc vào.

“Không ngờ bao năm không mặc mà vẫn vừa vặn như vậy, ừm, chỉ có phần ngực hơi căng chút thôi.”

Đồng Hề xoay một vòng, đã lâu không ăn vận giản dị thế này rồi. Nàng hơi xấu hổ kéo vạt áo.

“Cô cô, có phải phần ngực bó quá không?”

“Nương nương vận đồ thuở thiếu nữ rất đẹp, đảm bảo sẽ khiến Hoàng thượng say đắm.”

Sau đó Tề Vần lại than thở.

“Biết búi tóc cho nương nương kiểu gì bây giờ?”

Câu hỏi này của Tề Vân cũng làm khó Đồng Hề. Thiên Chính Đế mặc thường phục, chắc chắn muốn giấu giếm thân phận, chỉ không biết hai người sẽ hoá thân thành quan hệ gì thôi. Khi tổ tiên vi hành, từng có không ích chuyện phong lưu, cũng có những câu chuyện trở thành giai thoại, không biết Thiên Chính Đế có ý định đó không?

Đồng Hề nhìn mình trong gương.

“Đừng búi tóc nữa, chải cho ta kiểu tóc của một cô nương đi!”

Bộ y phục này quá trẻ trung, lại trang điểm theo phong cách thiếu nữ, nếu giờ búi tóc thì chẳng ra đâu vào đâu cả.

Tề Vân rất khéo tay, chẳng mấy chốc đã tạo được một kiểu tóc đơn giản cho nàng. Nàng soi gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Nhìn nương nương chẳng kém gì thiếu nữ mười lăm tuổi.”

Cuối cùng, Tề Vân cài cho nàng một chiếc trâm ngọc trắng đính đá quý.

Đồng Hề cũng cảm thấy ăn vận trẻ trung thế này mang tới cho nàng cảm giác như hồi mới nhập cung. Tề Vân đi theo nàng tới đuôi thuyền. Thiên Chính Đế và một người đàn ông nữa đã đứng đợi ở đấy rồi. Nàng nhận ra người đó hình như là tam phẩm đới đào thị vệ bên cạnh Thiên Chính Đế - Cố Vân Hải.

“Nương nương vạn phúc!” Cố Vân Hải hành lễ, khi ngẩng đầu lên, hai gò má phiếm hồng, không dám nhìn nàng. Hắn từng thấy vị Quý phi này mấy lần, lần nào cũng mang vẻ cao quý tao nhã, nhưng hôm nay lại mang vẻ thanh xuân kiều diễm, rạng rỡ quyến rũ hơn bội phần, như làm loá mắt hắn vậy.

Đôi mắt sương mù của Thiên Chính Đế lướt qua bộ ngực cao ngất của Đồng Hề.

“Ăn mặc kiểu gì thế này?”

Đồng Hề hoảng sợ, vội vang cúi đầu, không biết mình lại làm gì khiến người không vui. Nàng tự thấy từ trên xuống dưới không hề có điểm nào thất lễ, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt của Thiên Chính Đế liên tục đảo qua ngực nàng, chợt nhận ra có lẽ do váy của nàng quá chật.

Vừa vào khoang, người đã thả mành, ngăn Cố Vân Hải và Tế Vân ở đằng sau, còn mình và Đồng Hề ngồi ở mũi thuyền. Nhìn con thuyền này, nàng lại nhớ tới lần gặp gỡ ở hồ Thái Dịch, lập tức mặt đỏ tay hồng, lại thêm ánh mắt bỏng cháy của Thiên Chính Đế chiếu vào ngực nàng, dù có ngốc nàng cũng biết ý định của người này, đành kiếm chuyện nói:

“Hoàng thượng, chúng ta sẽ dùng thân phận gì bây giờ?”

Thiên Chính Đế không trả lời mà hỏi vặn lại:

“Sao nàng lại ăn vận theo lối thiếu nữ?”

“À, do thời gian quá gấp nên thần thiếp không kịp may đồ mới, đành dùng tạm đồ trước khi nhập cung, thế nên...thế nên mới không búi tóc.” Đồng Hề vô cùng biết ơn Thiên Chính Đế vì đã cho nàng cơ hội giải thích.

Người gật đầu, tỏ ý lí do này có thể chấp nhận.

“Trong chuyến đi này, chúng ta sẽ đóng giả làm du khách đang trên đường về kinh sau khi tế tỏ, nàng và trẫm...”

Đồng Hề biết nàng nên đóng vai vợ chồng với Thiên Chính Đế, nhưng giờ nàng lại ăn vận thế này nên người mới ngập ngừng, bởi vậy bèn tiếp lời:

“Hay là thần thiếp và Hoàng thượng giả làm huynh muội đi!”

Đồng Hề tính toán như thần, với thân phận này, Thiên Chính Đế đương nhiên không thể ở chung phòng với nàng. Nàng vốn không thích chuyện đo, huống chi vừa nghĩ tới việc phải làm chuyện đó trong một ngôi nhà bẩn thỉu, nàng đã thấy khổ sở.

“Ừm!” Thiên Chính Đế gật đầu, không nói gì nữa.

Đồng Hề ôm lấy hai cánh tay, tuy đang mùa hè nhưng gió đêm vẫn có chút se lạnh. Thiên Chính Đế kéo nàng vào lòng.

Sống lưng Đồng Hề thẳng đứng, tiếng “Hoàng thượng” nàng thốt ra bất giác mang theo chút run rẩy. Nàng định nhắc Thiên Chính Đế phía sau rèm vẫn còn hai người nữa, nào ngờ vừa lên tiếng đã tiết lộ hoàn cảnh quẫn bách của nàng.

“Nang nên đổi cách xưng hô, tuyệt đối không được để lộ chân tướng trong chuyến đi này, nàng gọi lại đi!”

Nàng cắn môi:

“Ca ca!”

Vốn chỉ là một từ đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh này lại mang vẻ vô cùng mập mờ.

Nàng bỗng nhớ tới sở thích khó nói của Thiên Chính Đế, rồi nhớ tới Thái Hậu, tỷ tỷ Quản Đào và cả Tấn Vương phi nữa, sau đó bèn trở nên cảnh giác khi Thiên Chính Đế siết chặt lấy nàng, may mà người không tiến thêm bước nữa.

Khi thuyền cập bờ, Đồng Hề mới thở phào tạ ơn trời đất.

Nơi họ cập bến là một thị trấn nhỏ tên Quỳnh Lai. Các hộ gia đình đã đóng cửa từ sớm, chỉ là nhà khách Lai Phượng vẫn còn sáng đèn. Cố Vân Hải gọi tiểu nhị ra mở cửa. Tiểu nhị dụi đôi mắt lim dim, ngơ ngẩn nhìn Đồng hề, bị Tề Vân trách mắng mới giật mình tỉnh táo lại.

“Ối giời ơi, không ngờ hôm nay khách quán Lai Phượng của chúng ta lại có rồng phượng tới thật, mấy vị khách quan mời vào trong, mời vào trong!”

Ánh mắt tên tiểu nhị vẫn dán chặt lấy Đồng Hề, tuy vị đại gia đi cùng cũng là bậc tuấn tú, trang nhã hiếm có, nhưng vì tiểu nhị là nam nên đương nhiên chú ý tới nàng nhiều hơn.

“Ta đặt bốn phòng, mau bưng nước nóng lên đây!” Cố Vân Hải thúc giục, biết rằng có lẽ hai vị chủ tử đã thấm mệt rồi.

Đồng Hề bước vào căn phòng đầu tiên bên hướng đông, Tề Vân cùng vào theo, chuẩn bị chăn đệm cho nàng, lấy miếng gấm trắng Đồng Hề đặc biệt dặn mang theo trãi lên giường, rồi lại lấy một mảnh gấm vân mỏng làm chăn. May là đã vào hạ nên đắp mảnh gấm mỏng tang thế này chắc không lạnh, vả lại chồng hai món này lên nhau cũng dễ mang vác.

Đồng Hề im lặng ngồi xuống. Nàng luôn cảm thấy nơi nào trong nhà khách này cũng không sạch sẽ, khiến nàng bắt đầu thấy nhớ Đồng Huy cung. Tiểu nhị bưng nước vào, tới khi Tề Vân phải mắng mấy câu mới chịu đi. Đồng Hề cau mày.

Nàng bỗng cảm thấy nước ấm này là lạ, không có tinh dầu hoa mai nàng yêu thích, rửa mặt hay rửa tay đều không thoải mái. Nàng cảm thấy cả người khó chịu, mong sao Thiên Chính Đế mau làm xong việc rồi trở về cung. Nàng chợt nhớ tới Mộ Chiêu Văn đang nhất quyết muốn xuất cung kia, thật không biết xuất cung rồi nàng ta có thể quen với cuộc sống bình dị này không.

“Tiểu thư, đã xong hết rồi, người đi nghỉ trước đi!” Tề Vân rất nhập vai trong màn kịch này, đổi cách xưng hô vô cùng trôi chảy từ nương nương sang tiểu thư.

Đồng Hề gật đầu, bảo nàng ta lui xuống. Nàng ngả lưng đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Hoàng... ca ca, ca ca vẫn chưa nghỉ sao?” Đồng Hề nhìn Thiên Chính Đế với vẻ nửa kinh ngạc nửa không.

Thiên Chính Đế tự ý bước vào phòng.

“Nàng kĩ tính thật đấy!”

Đồng hề thấy Thiên Chính Đế ngồi bên mép giường, không hề có ý định rời đi, bèn biết chắc chắn người muốn ở lại. Nàng nhủ thầm, Thiên Chính Đế thật chẳng biết xấu hổ, dù sao bây giờ họ cũng đã diễn vai huynh muội cơ mà.

Thiên Chính Đế giơ chân về phía Đồng Hề, ý bảo nàng cởi giày cho người. Nàng vội vàng bước lên.

“Mai lên huyện, nhớ may vài bộ quần áo mới, búi tóc lên, sau này nàng sẽ hầu hạ ta.”

Đồng Hề có chút sửng sốt, nhưng không dám thắc mắc. Nàng đặt đôi giày sáng một bên, lại nghe Thiên Chính Đế nói:

“Còn ngây người ra đó làm gì, rửa chân cho ta đi!”

Bấy giờ nàng mới bừng tỉnh.

Bình thường ở trong cung, những việc này không tới phiên nàng làm, bỗng chốc nàng thực sự không biết phải làm sao, may mà nước nóng vẫn còn, nhiệt độ cũng thích hợp.

“Nàng mang cả chậu đồng cơ à?” Thiên Chính Đế ngạc nhiên. Chiếc chậu đồng rửa chân tinh xảo kia chắc chắn không phải là thứ khách quán bé nhỏ này có được.

“Dạ, thần... muội sợ đồ bên ngoài không sạch, ngộ ngỡ mắc bệnh gì đó...”

Đồng Hề gần như chưa từng qua lại với tầng lớp bình dân, trong ấn tượng của nàng, tất cả bọn họ đều vô cùng nhếch nhác.

Thấy Thiên Chính Đế không nói gì, nàng bèn rút chiếc khăn tay trong nải ra, cẩn thân đặt chân người vào trong chậu nước, rồi nhẹ nhàng chà lau cho người. Nàng bỗng có cảm giác hai người như đôi vợ chồng già vậy.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt nóng hừng hực của Thiên Chính Đế nhìn chằm chằm vào khuôn ngực như ẩn như hiện của nàng, Đồng Hề vội che đi.

“À, ca ca, huynh nghỉ ngơi thôi!”

Nàng lấy chiếc gối mang từ trong cung ra đặt dưới đầu Thiên Chính Đế, hầu hạ người nằm xuống.

Đột nhiên Thiên Chính Đế ôm nàng vào lòng, bàn tay ngang ngược len lỏi vào trong vạt áo nàng. Đồng Hề không kìm được, ra sức giãy giụa. Nàng thực sự không muốn thị tẩm ở nơi bẩn thỉu này đến mức quên cả nỗi kính sợ đối với người.

“Đừng, không được!”

Thiên Chính Đế nhìn nàng hồi lâu, không có thêm hành động gì nữa. Đồng Hề thở phào, nhưng bàn tay kia làm thế nào cũng không chịu rút ra. Nàng cứng người, cuộc tròn trong lồng ngực của Thiên Chính Đế, mãi tới khi trời sáng mới chợp mắt được một lúc. Tuy nhiên, nàng vô cùng biết ơn người vì tối qua đã không cưỡng ép nàng. Trước kia, khi ở thư phòng hay Ngự hoa viên, nàng cũng từng từ chối nhưng người chưa từng dừng lại.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, tiểu nhị đã chủ động bưng nước nóng tới. Thiên Chính Đế ngồi dậy ra mở cửa. Đồng Hề có thể nhìn thấy vẻ trợn mắt há miệng của tên tiểu nhị qua khe cửa. Nàng thầm thở dài.

Thiên Chính Đế dặn tiểu nhịn mang bữa sáng lên phòng rồi lại sai Cố Vân Hải thuê một chiếc xe ngựa, hôm nay họ sẽ tới huyện Thiên Đài.

Đồng Hề vén rèm xe, quan sát vẻ náo nhiệt ngoài phố. Bình thường nàng vốn quen với sự yên tĩnh, chưa từng thấy cảnh tượng ồn ã như vậy. Gánh hàng rong bán đủ thứ đồ, quầy bánh ngọt ra sức chào hàng, còn có cả những người hành tẩu giang hồ bán nghệ, tất cả những điều này nàng mới chỉ được nhìn thấy trong tranh. Tuy cách họ hò hét rất thô lỗ, ăn vận áo vải trông rất nhếch nhác nhưng gương mặt tràn ngập sức sống, hoặc vui vẻ, hoặc giận dữ, mọi cảm xúc đều thể hiện hết trên mặt, không giống như những vẻ mặt cứng ngắc trong cung. Tuy nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc hoà mình với những người đó, chỉ nhìn từ xa thưởng thức cuộc sống của họ như thế này là được rồi. Nàng luôn có cảm giác ưu việt, cao cao tại thượng, và nàng thích cảm giác này.

Xe ngựa rẽ vào một con ngõ, dừng trước một tiệm vải. Thiên Chính Đế ôm nàng xuống xe.

“Vào chọn vài xấp vải may mấy bộ!”

Chủ tiệm vừa nhìn đã biết Thiên Chính Đế và Đồng Hề là người giàu sang phú quý nên vô cùng nhiệt tình.

“Vị cô nương này muốn chọn loại vải nào?”

Ngay từ lúc bước vào, nàng đã bị những xấp vải lấp lánh sắc màu thu hút. Không ngờ ở một huyện thành bé tí thế này lại có được thứ quý giá đến nhường ấy, thậm chí còn có cả loại gấm vân vốn vô cùng đắt đỏ.

Thiên Chính Đế cũng ngắm nhìn từ phía sau nàng, chỉ vào mấy xấp vải trong chiếc tủ bên phải phía sau chủ tiệm.

“Mang ra đây xem!”

Chủ tiệm vội vàng vâng dạ.

“Vị lão gia này thật tinh mắt, đó chính là lụa Băng Nguyệt mới được sáng tạo nên, ngay cả trong cung cũng chưa có đâu.”

Vốn dĩ Đồng hề không định may đồ, nghĩ bụng huyện thành thế này thì sao có vải tốt được, mà nàng lại luôn thích những thứ tinh xảo đắt giá, nhưng bây giờ nàng bỗng dưng thấy hứng thú. Nàng cầm mảnh vải cọ vào má trong cổ tay, thấy trơn mịn mà mát lạnh, quả là không tồi. Mặc loại vải này vào mùa hè có lẽ sẽ rất mát, mặt vải lại vô cùng bắt sáng, trông sẽ rất rực rỡ.

“Bao nhiêu tiền?”

“Không đắt, không đắt, sáu mươi hai lạng một xấp.”

Đồng Hề chỉ biết sáu mươi hai lạng là bổng lộc một năm của quan cửu phẩm dưới triều Thiên Chính, về phần đắt rẻ nàng không rõ lắm, có điều Thiên Chính Đế vốn tiết kiệm, không biết ý người thế nào, nàng bèn lén nhìn người. Ồ, dường như người có ý muốn mua.

Thiên Chính Đế bỗng hỏi:

“Có bớt được không?”

“Loại vải này rất hiếm đó lão gia, cả huyện này chỉ có mình Phúc Trang Bố hành của lão có thôi. Đây là sản phẩm mới, có lẽ năm sau các quý nhân trong cung sẽ rất ưa chuộng.” Chủ tiệm bắt đầu khoe khoang.

Thiên Chính Đế cầm lấy mảnh vải trong tay Đồng Hề.

“Loại vãi này tuy không tồi nhưng chưa đủ độ trang nhã, thiếu sự bay bổng, dệt cũng không quá tỉ mỉ, màu sắc quá sáng sẽ khiến nó trở nên thô tục, bốn mươi hai lạng đã được xem là cái giá quá hời rồi.”

Đồng Hề vô cùng sửng sốt nhìn Thiên Chính Đế ra sức mặt cả với chủ tiệm. Nàng thật sự không dám tin đây chính là vị Thiên Chính Đế kiệm lời, bày mưu tính kế cai trị thiên hạ.

Sau một hồi khẩu chiến, cuối cùng chủ tiệm cũng thoả hiệp.

Khi nàng đang vô cùng phân vân không biết nên chọn màu nào thì Thiên Chính Đế bỗng cất tiếng:

“Nàng mặc màu hồng phấn, vàng tơ, xanh lơ và tím nhạt rất đẹp.”

Đồng Hề sững sờ, bỗng cảm thấy con người trước mắt này vô cùng xa lạ, nhưng trong lòng lại có phần mừng rỡ, không ngờ một người nắm quyền thiên hạ lại có thể nhọc lòng chọn vải cho mình như thế này. Thực ra, chỉ cần Thiên Chính Đế không bắt ép nàng thì nàng rất thích ở bên người, nhìn người, dõi theo người.

Sau khi thanh toán, Tề Vân bảo ông chủ tìm người may ngày may đêm cho kịp.

Khi Thiên Chính Đế đưa mắt nhìn, tình cờ chạm phải ánh mắt của Đồng Hề. Lần này, nàng không còn sợ nữa, bởi vì dường như người đã bước xuống khỏi bậc thánh thần, trở nên sinh động hơn. Nàng mỉm cười ngượng ngùng.

Khi đã sắp xếp xong chuyện này, Thiên Chính Đế mới đưa nàng tới tiệm cơm.

Đồng Hề thấy cửa hàng này rất lịch sự, tao nhã, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Sáng nay, lúc tiểu nhị ở quán trọ mang đồ ăn sáng lên, nàng hầu như không đụng đũa vì thấy ngón tay của tiểu nhị đen sì. Nào ngờ Thiên Chính Đế lại chịu nhấm nháp chút dưa muối không ra hình thù gì ở đó, thậm chí còn ăn cả màn thầu và cháo nữa.

“Tiểu nhị, tiệm các ngươi có món nào nổi tiếng, mang hết lên đây!” Đồng Hề không kìm được, lên tiếng thay Thiên Chính Đế.

Thiên Chính Đế nhìn nàng sửng sốt nhưng không nói gì.

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Tề Vân, Tề Vân vội vàng lấy hai bộ bát đũa làm bằng bạc từ trong tay nải ra, bày trước mặt Thiên Chính Đế và nàng.

“Nàng làm gì vậy?” Thiên Chính Đế nhíu mày.

“Thiếp...thiếp sợ bát bên ngoài không sạch.”

Đồng Hề cảm thấy mình không làm gì, bát đũa ở nơi này đã bị hàng trắm, hàng nghìn người dùng, sao nàng có thể yên tâm được? Huống chi, sống bên ngoài cần vô cùng cẩn thận, vậy nên nàng mới dùng bát bằng bạc.

Thiên Chính Đế đang định nói gì đó thì tiểu nhị vừa hay bưng đồ ăn lên, vì vậy người bèn im lặng.

Đồng Hề nhớ tới lần dùng bữa trong Đồng Huy cung, liền vội vàng gắp một miếng thịt cho Thiên Chính Đế. Bấy giờ sắc mặt của người mới thoáng dịu đi, gắp miếng thịt lên nhai.

Cả một bàn đầy ắp thức ăn mà mỗi món Đồng Hề chỉ thử gắp một ít. Nàng thấy lưỡi vịt xào tương là món ngon nhất. Nàng chỉ cắn miếng thịt bé tí ngay đầu lưỡi, còn lại bỏ hết, sau đó bảo tiểu nhị mang thêm một đĩa nữa lên.

Nàng là người quen sống trong nhung lụa, dù ở nhà hay ở trong cung, muốn ăn thứ gì là có thứ đó, bởi vậy nàng chưa từng để ý tới chuyện lãng phí thức ăn, đương nhiên không ý thức được sự lãng phí của mình. Tuy thấy sắc mặt của Thiên Chính Đế không tốt nhưng nàng chỉ cho rằng xưa nay người vẫn thế, không nghĩ người đang giận vì chuyện cỏn con này.

Thiên Chính Đế đặt bát xuống, nhíu mày.

“Nàng đang làm gì vậy? Nàng có biết bao nhiêu gia đình còn không có thóc mà gieo không? Xem ra nàng thực sự không biết cuộc sống khó khăn của bách tính rồi. Tề Vân, gói hết lưỡi vịt cho phu nhân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play