“Phì!” Thuý Hoa nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt Đồng Hề. Từ nhỏ tới lớn, chưa
bao giờ Đồng Hề phải chịu nhục nhã tới nhường ấy. Không đợi nàng phản
ứng, Tề Vân đã mắng mỏ:
“Đồ đàn bà chanh chua, ngươi có biết ai đang đứng trước mặt ngươi không?”
Tề Vân cũng sửng sốt và hoảng sợ, nào ngờ một dân phụ thôn quê lại dám nhổ nước bọt vào mặt quý phi.
Đồng Hề ghê tởm lấy khăn tay ra lau mặt rồi ném đi luôn.
“Tề Vân!” Nàng lạnh lùng ngăn cản, dù thế nào cũng không được hạ thấp phẩm giá, cãi nhau với người đàn bà nanh nọc này.
“Lạc phu nhân đang làm gì vậy? Ta có lòng tốt đưa người tới giúp người làm
việc nhà mà!” Giọng Đồng Hề lạnh tanh, tuy nàng có ý đồ riêng nhưng phần lớn là vì cảm thấy nhà họ chẳng ra dáng một ngôi nhà. Nhà cửa có thể
mộc mạc nhưng tuyệt đối không thể đơn sơ, huống chi nơi này chỗ nào cũng vương đầy bụi, chưa nói đến tài nấu ăn “phi thường” của Thuý Hoa. Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, đâu phải dễ dàng tìm được một người phụ nữ vừa
xinh đẹp vừa giỏi nấu nướng, đã vạy tính tình còn dịu dàng để có thể ở
cùng Thuý Hoa chứ!
“Nhà các ngươi thích năm thê bảy thiếp, giấu
bao chuyện xấu, nhưng đừng có làm vấy bẩn nhà ta. Phu nhân thích làm tú
bà, nhưng Lạc gia nhà ta không phải hạng khách làng chơi hèn hạ đâu!”
Thuý Hoa chống nạnh, giẫm một chân lên ngưỡng cửa, tỏ vẻ bà đây giữ ải
đố kẻ nào qua được.
“Ngươi...” Đồng Hề tức tới nỗi mặt mũi tái
mét, hai chữ “tú bà” khiến mắt nàng đỏ ngầu, bỗng nhớ tới việc trước kia Thiên Chính Đế cũng từng mắng mình như thế. Nhưng nàng sai ở đâu? Tuy
người đàn ông kia không háo sắc nhưng nàng chỉ muốn tốt bụng giúp họ nạp thiếp cho đông con đông cháu, có gì sai nào?
Dù sao từ nhỏ Đồng Hề đã được dạy bảo không được thể hiện thái độ ra mặt, bởi vậy nàng hít một hơi thật sâu.
“Lạc phu nhân, Huệ Nương chỉ là đầu bếp ta mời tới giúp hai vị thôi, sao phu nhân có thể nói những lời như thế được?”
“Đừng có giả bộ với bà, ngươi tưởng lão nương không biết ngươi đang nghĩ gì
ư? Ngươi muốn lấy lòng tên kia chứ gì? Đừng mơ lấy chúng ta làm bàn đạp! Ngươi nhìn cái vẻ hồ ly tinh của ả di! Làm cơm cái con khỉ! Chỉ e vừa
vào cửa đã muốn cướp chồng người ta rồi. Ngươi muốn ả giúp ngươi “thổi
gió bên gối” đúng không? Đừng hòng! Một ngày lão nương còn sống, thử
xem có ả đàn bà nào dám bước chân vào đây không”! Thuý Hoa càng nói càng hăng, gần như bắn hết nước bọt vào mặt Đồng Hề, nhưng nàng không hề
phản bác. Quả thật Thuý Hoa đã nhận ra ý đồ của nàng.
“Hừ, có tài nghĩ ra cái biện pháp điên rồ này, chi bằng về quản chặt người bên cạnh ngươi còn hơn.” Dường như Thuý Hoa có phần đắc ý.
Người phụ nữ
này khiến nàng ngày càng không muốn chiu thua. Hơn nữa, dù nàng làm sai
hay đúng, đã bao giờ bị sỉ nhục tới nhường này. Một người con gái huệ
chất lang tâm như Huệ Nương nào có thua kém người đàn bà chanh chua kia. Huống chi Thuý Hoa còn chọc đúng chỗ đau của nàng, đúng là nàng không
quản lí nổi người đàn ông của mình.
Đồng Hề sửng sốt, sao nàng có thể nghĩ tới người đàn ông nọ, đàn ông kia theo Thuý Hoa chứ?
“Lạc phu nhân, thánh hiền nói trên đời này có ba chuyện bất hiếu, không có
người nối dõi là điều nặng nhất, ngươi và Lạc tiên sinh đã thành hôn bao năm nhưng chưa sinh được mụn con nào, hơn nữa, dù Huệ Nương giúp ngươi
quán xuyến việc nhà hay sinh con nối dõi cho nhà họ Lạc thì ngươi cũng
không nên như thế!” Giọng Đồng Hề cao lên một bậc, lời này không chỉ nói với Thuý Hoa mà còn nói cho cả Lạc Thanh Phong nghe nữa.
Nàng
không tin mình không trị được loại đàn bà chanh chua này. Không có con
nối dõi luôn là vướng mắc của mọi đàn ông, nàng không tin Lạc Thanh
Phong không để bụng chuyện ấy. Chỉ cần cho Huệ Nương vào là xong. Một
người dịu dàng, một kẻ đanh đá, nếu so sánh, chẳng cần nghĩ cũng biết ai thua ai thắng.
Ngay lập tức mặt Thuý Hoa trở nên trắng bệch.
Đúng lúc này, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Đồng Hề mừng thầm. Lạc Thanh Phong lạnh lùng bước ra, cung kính hành đại lễ với Đồng Hề, sau đó ôm eo Thuý Hoa.
“Lòng tốt của phu nhân, tiểu nhân xin nhận, tiếc thay không có phúc hưởng. Phu nhân hãy đưa người đó về đi! Nhưng tiểu nhân vẫn
muốn nói thêm một câu, dù sau này không có con nối dõi thì đó là vận
mệnh an bài, là lỗi của tiểu nhân, không thể trách nương tử nhà tiểu
nhân được, cả đời này tiểu nhân chỉ có một người vợ là Thuý Hoa mà
thôi.” Tuy Lạc Thanh Phong không lớn tiếng nhưng từng từ, từng chữ đều
vô cùng vang dội.
Bấy giờ tới lượt nàng tái mặt. Đúng là tự rước lấy nhục! Cánh cửa đã khép chặt từ bên trong mà Đồng Hề vẫn chưa hết sững sờ.
“Phu nhân!” Tề Vân lo lắng muốn đỡ Đồng Hề, nào ngờ lại bị nàng hất ra. Nàng tự bước lên xe. Suốt quãng đường về, Tề Vân không dám nói một lời.
Tuy khinh thường sự thô lỗ của Thuý Hoa nhưng nàng vô cùng khâm phục những
lời Lạc Thanh Phong nói. Nàng hoàn toàn không ngờ một người như hắn lại
si tình với loại phụ nữ đó với vậy. Nàng không tài nào hiểu nổi, nhưng
trong thâm tâm lại có chút rung động kì lạ. Tình cảm “một đời một kiếp
một đôi” ấy nàng vẫn nghĩ chỉ là giấc mơ viển vông của đám thiếu nữ ngu
ngốc mà thôi. Nàng lại nhớ tới tình cảnh của mình, bao nhiêu năm nay
koong một mụn con, đã bao giờ nàng muốn thấy người phụ nữ khác sinh con
đẻ cái cho Thiên Chính Đế chưa? Chẳng hiểu sao giờ Lệnh Hồ Đồng Hề lại
mắc phải lỗi lầm khủng khiếp tới vậy? Nàng càng không ngờ tình cảm Lạc
Thanh Phong dành cho Thuý Hoa lại son sắt đến mức đó. Nghĩ tới đã thấy
đau đầu, không biết thu dọn bãi chiến trường này kiểu gì đây?
Nàng lại nghĩ, sở dĩ Thuý Hoa có thể thô lỗ và thẳng thắn tới vậy là vì ỷ
vào sự yêu thương của phu quân. Nàng cảm thấy ghen tị. Nàng cực kì không muốn thừa nhận mình lại đi ghen tị với một thôn phụ.
Tối đến, khi Thiên Chính Đế quay về nhà khách, Đồng Hề không dám nhìn vào mắt người.
“Huệ Nương, đi lấy nước rửa mặt cho gia đi!” Nàng khẽ dặn dò.
“Sao rồi, người ta không thèm nên muốn nhét cho ta à?” Giọng nói giễu cợt của Thiên Chính Đế vang lên.
Hàng mi của Đồng Hề run run.
“Gia...”
Sau đó, nàng liếc mắt ra hiệu cho Huệ Nương lui xuống. Huệ Nương này đã hết giá trị sử dụng rồi.
Phản ứng của Thiên Chính Đế, nàng đã lường trước, chắc chắn Tề Vân đã bẩm
báo đầu đuôi chuyện này không sót một chữ cho người. Đồng Hề luôn cảm
thấy Tề Vân có gì đó là lạ. Trước đây, khi nàng làm gì, Tề Vân luôn giúp đỡ và bày mưu tính kế, nhưng nay chỉ thấy bó tay bó chân, còn để ý ánh
mắt của Thiên Chính Đế, bởi vậy nàng không thể không hoài nghi Tề Vân đã theo Thiên Chính Đế rồi.
Hôm nay, nàng không nói một lời, chỉ
đưa Tề Vân theo, sao Thiên Chính Đế lại biết được mọi hành tung của
nàng? Tuy Đồng Hề đã sớm lường tới kết quả này nhưng tim vẫn lạnh buốt.
“Lệnh Hồ Đồng Hề, hãy tự thu dọn bãi chiến trường nàng gây ra cho sạch sẽ! Tề Vân, trông coi chủ tử của ngươi cho cẩn thận, đừng để nàng lặp lại
những chuyện ngu xuẩn này nữa! Nếu Lệnh Hồ Tiến biết con gái mình làm
chuyện này, chắc hẳn sẽ mất mặt lắm đây!” Thiên Chính Đế buông lời tàn
nhẫn xong bèn bỏ đi, đêm nay không nghỉ lại bên Đồng Hề.
Mấy hôm
đã quen có người ngủ cùng, đêm nay nàng có chút trống vắng. Nàng ngầm
lại mọi hành động của mình, lẽ nào đúng như lời Thiên Chính Đế và Thuý
Hoa đã nói, nàng đã làm những chuyện đê tiện chỉ có tú bà mới làm ư?
Đồng Hề thở dài, ngồi dậy, không sao chợp mắt nổi.
Thấy thái độ
của Thiên Chính Đế như vậy, có lẽ nàng đã chạm phải vẩy ngược của người
rồi, nếu không nghĩ cách chuộc lỗi, chỉ e Lệnh Hồ Đồng hề này không còn
ngày lành nữa.
Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Đồng Hề mượn có
không khoẻ để nằm ườn trên giường, không cho Tề Vân hầu hạ, còn mình thì lén bảo phu xe đưa tới thôn Hà Tâm.
“Ngươi lại tới làm gì?” Thuý Hoa vẫn rất giận, chắn đường không cho Đồng Hề vào nhà.
Đồng Hề cắn môi. Nàng trốn Tề Vân cũng chỉ bởi không muốn để Tề Vân thấy
dáng vẻ này của mình. Nàng là đích nữ trong gia tộc, lại được Lệnh Hồ
Tiến nuông chiều, nào có ai không nịnh nọt, dỗ dành? Dù nàng có mắc lỗi
thì người khác cũng nẻ mặt bỏ qua, đã bao giờ phải hạ giọng xin lỗi
người khác? Ngay cả với Thiên Chính Đế, nàng cũng chưa bao giờ nịnh nọt.
Hôm nay, nàng tới xin lỗi người từng nhổ nước bọt vào mặt nàng, đó là điều
nàng có mơ cũng không ngờ tới. Có điều, sai thì đã sai rồi, tuy không
thích Thuý Hoa nhưng sau một đêm suy nghĩ, nàng không thể không thừa
nhận mình làm vậy là quá thiếu suy nghĩ, chẳng khác nào phá nát hạnh
phúc của một người phụ nữ.
Vì Thiên Chính Đế, vì để người có thể
thuyết phục được Lạc Thanh Phong, Đồng Hề đành tới xin lỗi, nhưng không
muốn bị ai nhìn thấy, nàng luôn cảm thấy thật khó mở miệng.
“Ta... ta tới để xin lỗi.” Cuối cùng Đồng Hề vẫn nói ra lời. “Lạc phu nhân, hôm qua Đồng Hề sai rồi, mong phu nhân tha thứ!”
“Hừ, ta thấy ngươi cáo chúc tết gà, chẳng tốt đẹp gì hết. Đám đại gia khuê
nữ các ngươi ngoài mặt thanh cao thục khiết, ai biết sau lưng đã làm bao chuyện trái với lương tâm? Thuý Hoa vẫn chưa hết giận, vung tay toan
đóng sầm cửa lại.
Đồng Hề vội vàng tiến lên hai bước, tay trái
vung lên chắn cửa theo phản xạ, nào ngờ cánh cửa bị đẩy quá mạnh, kẹp
phải tay. Nàng rụt tay về như bị sét đánh, không kìm nổi nước mắt, trông nhếch nhác vô cùng. Cả một đời mẫu thân đều dạy nàng, tuyệt đối không
được khóc trước mặt ngườ khác, chỉ có loại phụ nữ cực kỳ vô dụng mới
khóc như thế. Nhưng lần này nàng thực sự không sao kìm nén nổi. Mười đầu ngón tay nối liền với trái tim. Tay đau là một chuyện, vừa nghĩ tới
việc phải xin lỗi người phụ nữ này, nàng lại thấy uất ức, đồng thời cảm
thấy lời Thuý Hoa nói như đâm thẳng vào tim, tự thấy hổ thẹn nên không
cầm được nước mắt. Nàng thâm chí còn quên cả dùng khăn tay, vội vàng đưa tay áo lên quệt mặt, vờ như không hề khóc.
Thuý Hoa thấy vậy, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
“Vào đi! Ngón tay không sao chứ?”
Đồng Hề nhìn ngón tay sưng đỏ, bất giác bàn tay run bần bật. Nàng cắn môi, không đáp lời.
Thuý Hoa lại gần xem.
“Cô ngồi đi, ta đi lấy ít thuốc cho!”
Sau khi Thuý Hoa đi rồi, Đồng Hề mới thấy Lạc Thanh Phong không có ở nhà,
bèn thở phào nhẹ nhõm. Vẻ nhếch nhác đáng xấu hổ này càng ít người thấy
càng tốt. Nàng tò mò hỏi:
“Hôm nay, Lạc tiên sinh không ở nhà ư?”
“Lên thị trấn mua đồ rồi.” Thuý Hoa kéo tay Đồng Hề lại bôi thuốc cho nàng.
“Bàn tay vừa trắng vừa mềm, quả nhiên là thiên kim quý tộc, thảo nào
suốt ngày rảnh rỗi đi làm chuyện đó.”
Thuý Hoa quyết không buông tha.
Đồng Hề đỏ mặt.
“Lạc phu nhân, tất cả là lỗi của ta, tiên sinh nhà ta không biết gì hết.” Đồng Hề nhất định phải giải thích cho Thiên Chính Đế.
Thuý Hoa bĩu môi.
“Ta nấu ăn tệ đến vậy sao?”
Xem ra dù gì nàng ta cũng để ý. Đồng Hề á khẩu, thực sự không thể nói lời
khen tặng, bởi điều đó quá trái với lương tâm, vậy nên đành cười ngại
ngùng.
“Cô chê ta, vậy cô có nấu ăn ngon hơn ta không? Có khi đến nhóm lửa cũng chẳng biết ấy chứ!” Thuý Hoa cười khúc khích.
Đồng Hề sững sờ, àng chưa từng nghĩ tới chuyện này, bởi vì nàng chưa bao giờ phải động tay, vậy nên đành cười trừ.
“Cô có con chưa, trai hay gái?” Thuý Hoa bôi thuốc cho Đồng Hề, trò chuyện câu được câu chăng.
“Chưa có.” Đồng Hề có chút buồn bã, xem ra Thuý Hoa cũng là kẻ háo thắng, muốn tính sổ từng món một đây.
Quả nhiên Thuý Hoa cười phá lên, có vẻ cực kì kích động.
“Thế mà còn dám nói ta! Xem cái vẻ thành thục của cô kìa, chắc nạp không ít
thiếp cho tướng công rồi đúng không? Sao lại nạp thiếp? Chẳng lẽ cô
không khó chịu khi tướng công ngày đêm lưu luyến bụi hoa? Ta ghét nhất
cái loại danh môn thục nữ các cô, rõ ràng cực kì không muốn nhưng vẫn cứ ra vẻ hiền huệ, đi khắp nơi tìm thiếp cho tướng công mình, đêm đến lại
đóng cửa nuốt nước mắt.”
“Ta cam lòng, bởi vì nhà ta khác nhà cô, lão gia nhà ta bắt buộc phải có con nối dõi.”
“Chính vì thế nên ta mới thích lão Lạc nhà ta. Được sống tự do là hạnh phúc
rồi, cô cũng đừng buồn.” Thuý Hoa thấy tâm trạng Đồng Hề hơi u ám, bèn
an ủi: “Dù hắn có nạp bao nhiêu thiếp, sinh bao nhiêu con thì cô vẫn là
vợ cả, có gì phải tủi! Trông tướng công nhà cô có nhân phẩm, có khí chất tới mức ấy, không nạp thiếp hẳn là chuyện không tưởng, chắc nhiều cô
nương mong ngóng được vào cửa lắm đúng không?”
Thuý Hoa bắt đầu
nhiều chuyện. Thực ra, thấy sự tông quý toả ra từ Thiên Chính Đế, lại
thấy sự cao quý, tao nhã của Đồng Hề, chắc chắn trong lòng nàng ta cũng
có chút ghen tị, nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.
“Ta... ta
cũng chỉ là thiếp mà thôi.” Đồng Hề gượng cười. Sự chua chát ấy dù là
thật hay giả thì nàng đều xấu hổ không muốn nhắc đến, nhưng nay lại
không thể không nói ra. Trông Thuý Hoa có vẻ là người thẳng thắn, khẩu
xà tâm Phật, nhất là rất hay thương người, bởi vậy nàng phải nói để
giành lấy sự đồng cảm của nàng ta, bù đắp cho lỗi lầm của mình, thậm chí từng bước tiếp cận nàng ta. Chắc chắn Thuý Hoa là người có sức ảnh
hưởng lớn nhất tới Lạc Thanh Phong.
Quả nhiên Thuý Hoa sửng sốt tới độ há hốc miệng như nuốt phải trứng gà.
“Cô... cô chỉ là thiếp?”
Trong ánh mắt đo có sự không thể tin nổi, cũng có nỗi thương cảm, trong thoáng chốc còn có một cảm giác ưu việt kì lạ.
Đồng Hề chớp mắt. Nàng không thích nhìn ánh mắt ấy. Dù thân phận của nàng có tôn quý đến đâu nhưng chung quy cũng chỉ là thiếp, còn bị một người phụ nữ thấp hèn nhưng là vợ cả thương cảm, đã vậy lại là sự thương cảm kiểu sung sướng trên nỗi đau của người khác.
Sau khi Đồng Hề nói vậy, quả nhiên Thuý Hoa không giận nàng nữa, vì thương cảm nên hai người hoà hợp hơn rất nhiều. Trời đột nhiên trở gió, mây đen giăng kín, có vẻ sắp mưa to nên nàng ta giữ nàng ở lại ăn cơm trưa. Nào ngờ nàng ta vừa cho
gạo vào rồi đã nghe thấy tiếng mọi người hô hoán, la hét rợp trời. Thuý
Hoa và Đồng Hề thấy lạ, bèn vội vàng chạy ra ngoài thì thấy người trong
thôn đang chạy tán loạn, người già, phụ nữ, trẻ nhỏ nếu không gào thét
thì khóc lóc. Hai người cứ thế chết sững nhìn về phía trước. Một cơn
sóng dữ đang điên cuồng tràn tới, có người cuối cùng đã biết chuyện gì
đang xảy ra.
“Mau chạy đi, lũ bất ngờ tới, lũ tới!”
Thuý
Hoa mặc kệ mọi thứ, chỉ chăm chăm kéo tay Đồng Hề chạy lên vùng đất cao
trong thôn. Từ nhỏ, Đồng Hề được nuôi trong khuê các, chưa bao giờ thấy
cảnh thiên tai đáng sợ như thế này, vậy nên sớm đã hoảng sợ tới ngây
người, để mặc Thuý Hoa lôi đi.
Nàng chỉ thấy trong chớp mắt con
sóng dữ đã cuốn trôi bao người. Biết bao ngồi nhà trong nhát mắt chỉ còn nhìn thấy mái, thậm chí có cả mái nhà bị lũ cuốn trôi, bập bềnh trên
dòng nước.
Nhưng điều tệ nhất chính là thôn Hà Tâm được bao quanh bởi ba còn sống, con sông Nam Hà chạy từ núi quanh co bên trái và sông
Phủ Hà chạy từ dãy núi bên phải cùng tuôn trào ào ạt khiến con người
không biết trốn đâu cho thoát.
Bởi vì chuyện này quá đột ngột,
lại gặp đúng lúc mưa to nên phần lớn mọi người không phản ứng kịp. Trong thôn chỉ có mấy con thuyền đã bị nước cuốn trôi từ lâu, không còn thấy
bóng dáng.
Đồng Hề vẫn còn sững sờ nhìn dòng nước chậm rãi nhuốm ướp mép váy của nàng, Thuý Hoa ra sức hét toáng lên:
“Mau trèo lên đây, mau lên đây!”
Bấy giờ Đồng Hề mới bừng tỉnh, vụng về leo lên, còn Thuý Hoa ở dưới đẩy
mông nàng. DÙ có là người cao quý, trang nhã thế nào thì hiện tại trông
nàng vô cùng buồn cười, chỉ có điều không ai còn tâm trí đâu để ý tới
chuyện đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT