Khoảng cách tới lúc huyết tự chấm dứt còn mười lăm
phút thời gian. Khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể nói là trôi qua tức
thì. Nhưng đối với Lâm Hoán Chi và Lạc Chính Phong, lại quá mức trường
cửu.
Lúc này, Lâm Hoán Chi hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho Lạc Hi.
Hắn vốn định như nếu như đối phương không nghe thì sẽ nhắn tin , thật không ngờ điện thoại rất nhanh liền nối thông.
"Lâm Hoán Chi, Bạch Văn Khanh đã chết. Ngươi vẫn còn chưa buông tha
cho ta sao?" Đầu bên kia điện thoại là âm thanh băng lãnh của Chính
Phong, đồng thời nó cũng mang theo vài phần tuyệt vọng.
Lâm Hoán Chi đi thẳng vào vấn đề: "Gặp mặt đi. Dù sao chúng ta đều
muốn giết chết đối phương, đã như vầy, gặp mặt không phải càng tốt hơn
sao? Địa điểm ngươi có thể định, như thế nào?"
Lâm Hoán Chi vẫn không buông tha cho ý nghĩ này. Tuy rằng khả năng
rất thấp, nhưng vạn nhất 1 đao lúc ấy của hắn có biến thì sao... lỡ chưa đủ sâu thì sao? Dù sao ánh sáng lờ mờ như vậy, nếu rạch chưa đủ sâu,
có lẽ Bạch Văn Khanh vẫn còn sống được 1 hồi nữa, lúc ấy hắn cũng không
tự mình kiểm chứng Bạch Văn Khanh đã đình chỉ hô hấp hay chưa. Mà bây
giờ, trừ điều đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra được biện pháp khác.
Trong biệt thự lớn như vậy, làm sao có thể dễ dàng tìm ra 2 người kia?
Lúc trước hắn có thể tìm được, nguyên nhân là tiếng 3 người đánh nhau
quá kịch liệt. Hơn nữa, Lạc Hi nếu như là mấu chốt, vậy thì hạn độ thấp
nhất phải tìm ra hắn mới được.
"Ngươi chắc đã suy nghĩ? Lạc Hi, người này rất có thể không đơn giản. Chúng ta đã tìm khắp trong biệt thự này, nhưng vẫn không tìm được tượng sáp của hắn. Điều này nói lên cái gì, trong nội tâm ngươi chắc đã nghĩ
qua?"
Chính Phong thoáng trầm mặc một hồi, nhìn Lạc Hi bên cạnh, giờ phút
này hắn vẫn như cũ 1 bộ dạng ngốc nghếch, thế nhưng nàng nhưng không thể nào quên được, ánh mắt lúc Lạc Hi liều chết bảo vệ mình.
"Được rồi, chúng ta gặp mặt." Chính Phong cũng hiểu, thời gian đã
không còn nhiều nữa. Bản thân nàng và Lâm Hoán Chi đồng dạng đều sẽ gặp
phải tử cục. Nhưng đến bây giờ, tượng sáp của Lạc Hi vẫn chưa xuất hiện.
Cái này nhất định có tồn tại 1 ý nghĩa đặc biệt nào đó. Thậm chí có
thể là sinh lộ nhà trọ an bài. Vì sao từ đầu cho tới giờ vẫn chưa xuất
hiện tượng sáp của Lạc Hi, hay là nói trên người hắn... có 1 nhân tố nào đó làm tượng sáp không cách nào xuất hiện?
Nếu như có thể tra ra điểm này, bọn hắn mới có thể còn sống! Nhưng
hiện tại nghĩ tới những thứ này cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, manh
mối quá ít.
Mà đồng ý gặp mặt Lâm Hoán Chi cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu như
cái gì cũng không làm, đợi tới thời gian chắc chắn sẽ chết. Như vậy, chỉ còn 1 hy vọng, chính là năng lực của Lâm Hoán Chi.
Hai người ước định, gặp mặt tại đại sảnh nào đó ở tầng 1. Mà ước
chừng năm phút đồng hồ Chính Phong mới chạy tới nơi. Đương nhiên, lúc
này nàng đem tất cả dao găm trên ngươi lấy ra, cũng đưa cho Lạc Hi một
cái, đồng thời đem tất cả ghế trong đại sảnh sắp xếp chắn trước người
mình, đối diện với cửa lớn. Một khi Lâm Hoán Chi vừa đến, nếu động thủ,
nàng cũng chiếm được tiên cơ, trái lại có thể hạ hắn không chừng!
Thời điểm chín giờ 22 phút, rốt cục Lâm Hoán Chi đến. Vừa nhìn thấy hai người trước mắt. Lâm Hoán Chi giơ đao lên, cười lạnh:
"Bây giờ cách tử kỳ của ta chỉ còn có ba phút. Tốc chiến tốc thắng đi. Ai sống sót, chính là kẻ thắng."
Chính Phong nắm lấy một cái ghế, nói với Lạc Hi: "Ngươi canh chừng
hắn, đừng để hắn tới gần ta, ta sẽ trợ giúp ngươi! Lạc hi, giết hắn đi.
Ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này. Về sau, Lạc gia chúng ta sẽ thu dưỡng ngươi. Chiếu cố ngươi."
Lúc này đây trong nội tâm Chính Phong đã coi Lạc Hi như người trong
nhà. Tuy hắn là 1 người ngốc, nhưng trên thế giới này, có ít người còn
không bằng kẻ ngốc.
Đương nhiên, nàng còn một cách nghĩ, chính là lợi dụng khoảng thời
gian không nhiều này quan sát Lạc Hi, hy vọng có thể phát hiện một ít bí mật, nhìn xem có thể cởi bỏ huyết tự này hay không.
Tóm lại, phải đánh cuộc một keo rồi.
Lạc Hi đối với Lạc Chính Phong tự nhiên nói gì nghe nấy, không chút
do dự giơ lên 1 cái ghế xông về phía Lâm Hoán Chi! Nhưng bọn hắn có
chuẩn bị, Lâm Hoán Chi há lại không? Tốt xấu hắn cũng là 1 trong 7 nhân
vật trí giá mới, chẳng lẽ lại ngốc nghếch cứ như vậy tới dự Hồng Môn
Yến?
Chỉ thấy sắc mặt hắn không thay đổi, đơn giản né cái ghế Lạc Hi ném
tới, sau đó lách qua người Lạc Hi, bay thẳng về phía Lạc Chính Phong,
cũng đồng thời rút ra 1 con dao găm phóng về Lạc Hi phía sau!
Mặc kệ một dao kia có ném trúng hay không, cũng có thể tranh thủ ít
thời gian! Hắn chỉ có ba phút, quả quyết không thể lãng phí! Mà Chính
Phong lúc này mới túm được 1 cái ghế, nhìn thấy Lâm Hoán Chi bay người
tới, nhảy dựng lên, động tác có điểm hỗn loạn!
Hắn bổ nhào về phía Lạc Chính Phong, nhưng chỉ chế trụ hai tay của
nàng. Ngay sau đó, thân thể đột nhiên quay lại, cầm dao hung hăng bổ về
phía Lạc Hi!
Hắn sớm đã biết 1 dao kia khẳng định sẽ không trúng, cho dù ném trúng Lạc Hi cũng nhất định chạy qua đây cứu Lạc Chính Phong, mà hắn không
thể trong khoảng thời gian mấu chốt này hạ thủ! Biên độ động tác của
thằng đần này lớn như vậy, không quay đầu lại cũng có thể nắm giữ hướng
đi của hắn. Một khi hắn cúi người xuống, dao găm có thể lập tức nhắm
thẳng tới trái tim!
Từ đầu tới đuôi, tất cả động tác của Lâm Hoán Chi hành vân lưu thủy
không chút ngắt quãng, cho tới giờ khắc này Chính Phong mới kịp phản
ứng, mục tiêu ngay từ ban đầu của hắn đã là Lạc Hi!
"Ngươi..." Lạc Hi kinh hãi nhìn con dao nơi trái tim, mà Lâm Hoán Chi biểu lộ không hề có chút đắc ý, rất bình thản nói: "Tượng sáp của hắn
từ đầu đến giờ vẫn chưa xuất hiện, từ lúc mới bắt đầu đã không có, là vì hắn có điểm đặc biệt sao? Nếu như 1 người không xuất hiện tượng sáp
chết đi, sẽ như thế nào? Vô luận như thế nào, đáng giá nếm thử một
chút."
"Ngươi..." Chính Phong lúc này cơ hồ không tin vào hai mắt mình, chỉ thấy thân thể Lạc Hi chậm rãi ngã xuống.
"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..." Lạc Hi té trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, một đao kia đâm cực chuẩn, không ngờ chỉ chút thời gian đó mà Lâm Hoán Chi
có thể phán đoán chính xác, hơn nữa động tác không hề do dự, tính toán
quá tỉ mỉ. Trong bảy trí giả, hắn mới là nhân tài kiệt xuất nhất!
Nhưng Lâm Hoán Chi lúc này không có chút nào buông lỏng. Hắn còn đang chờ đợi thời cơ, nhìn gương mặt Chính Phong bối rối, hắn biết mình đã
chiếm được tiên cơ! Đã như vầy, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Hắn trong lúc Chính Phong nhìn chăm chú lên Lạc Hi, lại một đao chém
ra. Nhắm ngay cái cổ non mịn của nàng mà ra tay! Nhưng phản ứng của
Chính Phong nhanh hơn hắn dự tính, lập tức tránh đi, đem cái ghế xô về
phía hắn, làm Lâm Hoán Chi nhất thời đứng không vững, nàng nhanh chóng
xông cả người lên, lấy dao găm đâm về phía hắn!
Chỉ có điều dao găm lại cắm vào phía bên phải, không phải trái tim.
Nhưng cho dù thế cũng làm hắn bị thương nặng. Dao găm trên tay hộ gia
đình không cái nào không sắc bén, mà Chính Phong vì quá phẫn nộ, mũi dao chui ngập vào trong thân thể chỉ để lại chuôi dao. Sau đó, nàng chạy
đến bên người Lạc Hi. Xem xét thương thế của hắn.
Trên thực tế, Chính Phong phạm phải 1 sai lầm, nàng không lập tức rút dao găm ra khỏi cơ thể Lâm Hoán Chi, nếu không có thể làm hắn mất máu
nguy hiểm tới tính mạng. Mà bây giờ. Bởi vì dao găm chặn lại miệng vết
thương, hơn nữa còn không phải vết thương trí mạng, Lâm Hoán Chi tạm
thời vẫn chưa chết.
Ngược lại Lạc Hi có thể nói cực kỳ nguy hiểm. Một đao kia đâm rất
chuẩn trúng trái tim. Lạc Hi lúc này đã mất đi thần trí, bất tỉnh nhân
sự. Mà Chính Phong lòng nóng như lửa đốt. cho dù huyết tự có thể bình
yên chấm dứt, thì bệnh viện gần nơi này nhất cũng 2 cây số, huống chi
thương thế của hắn cực kỳ nguy hiểm.
"Thực xin lỗi..." Chính Phong lúc này cảm giác nội tâm phi thường
thống khổ, Lạc Hi liều chết bảo vệ mình, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể nhìn hắn hấp hối trước mặt mình thúc thủ vô sách.
Bất tri bất giác, giờ phút này đã là chín giờ 25' rồi. Nàng quay đầu xem xét, nhưng phát hiện thi thể Lâm Hoán Chi không thấy đâu!
Cái này ý vị như thế nào, tự nhiên không cần nói cũng biết...
Lâm Hoán Chi... đã chết. Nhưng không phải do bản thân nàng giết, mà là bị nguyền rủa giết chết đấy!
Lúc này Lạc Hi vẫn còn 1 tia khí tức, nhưng cũng chỉ là thoi thóp.
Chính Phong chậm rãi đặt thi thể hắn nằm trên mặt đất. Năm phút đồng hồ
nữa, chính là tử kỳ của nàng.
Như vậy, hết thảy đến khi đó sẽ triệt để quyết định.
Nàng không muốn làm gì nữa, cứ bình yên chờ đợi tử vong tới.
Theo thời gian từng phút từng giây trôi qua, Lạc Hi một bên đã đình
chỉ hô hấp. Cái chết của hắn, có thể mang lại cho nàng 1 con đường sống
hay không?
Chính Phong không biết. Nàng chỉ bình tĩnh chờ đợi kết quả cuối cùng.
Theo đồng hồ kim phút triệt để dừng lại ở con số "6", Lạc Chính Phong nhắm hai mắt lại. Nhưng mà, kế tiếp... chuyện gì cũng không phát sinh.
Thời điểm nàng mở mắt ra sớm đã hơn 9 giờ 30’, thế nhưng nàng vẫn còn hoàn hảo ngồi đây. Đứng dậy, nhìn bản thân không chút tổn hao gì, nàng
quả thực không thể tin được.
Nhìn thi thể Lạc Hi trước mắt, nàng đi tới, nhẹ nói: "Là... Ngươi sao? Là ngươi đã cứu ta?"
Bị chết trước thời gian tử vong 1 quãng ngắn mới có thể phá giải lời nguyền? Giống như như Lâm Hoán Chi là không được sao?
Nhưng vô luận như thế nào, huyết tự lúc này đã kết thúc.
Chính Phong tràn ngập thất lạc rời khỏi tử đản chi quán.
Mà lúc này, trong nhà trọ. Từng đợt gió lớn không ngừng thổi. Trên
mặt đất, đại lượng tro bụi tung lên, chung quanh bao trùm bởi 1 mảnh đen tối, vô luận đường nhỏ hay đường lớn đều không có bất kỳ bóng người.
Bồ Liền Sinh đang bước chậm dãi bên trong khu không người. Hắn biết rõ, khoảng cách tới chung kết, đã không còn xa.
Năm mươi năm trước, Bồ Mỹ Linh nói "Nhiều hơn một thứ", là có ý gì? Lúc ấy, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Còn có...
Nguyền rủa tựa như là ác ma, đang thao túng tất cả hộ gia đình đến
tột cùng là gì? Còn bao nhiêu bí mật về nhà trọ mà chưa bị phát hiện?
Thời khắc chung kết đã sắp đến.
Sinh tử của tất cả mọi người sắp có 1 kết quả cuối cùng.
"Gió đang lớn, ngươi ra đây làm gì?"
Thanh âm Cách Tùng vang lên sau lưng Liền Sinh. Hắn quay đầu lại chỉ thấy Cách Tùng đang bước đến.
"Nên kết thúc rồi." Thanh âm Liền Sinh không nhanh không chậm nói:
"Ta, ngươi, Thủy Đồng còn có những hộ gia đình 50 năm sau, hết thảy đều
nên kết thúc."
"Liền Sinh... nơi này rất nguy hiểm. Hiện tại không có bao nhiêu người dám tiến vào nhà trọ đâu."
"Không ngại. Dù sao thân nhân của ta cơ bản đều chết hết rồi. Nhưng ít nhất lúc ta còn sống nhất định phải..."
" Bí ẩn về 'Nhiều hơn một thứ' sao?" Cách Tùng hiểu rất rõ tâm bệnh
của Liền Sinh. Hơn nữa, nhân vật Bồ Mỹ Linh đảm nhiệm cho tới nay đến
tột cùng là gì, một mực làm người khác trăm mối không có cách giải.
Đến tột cùng, nhiều hơn một thứ là cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT