Nàng muốn chạy trốn, thế nhưng thằng ngốc Lạc Hi này lại đánh bạc
tính mạng tới bảo vệ mình. Đơn giản bởi vì, bản thân mình đối xử tử tế
với hắn.
Thời điểm bản thân nàng tứ cố vô thân, tánh mạng bị uy hiếp, người duy nhất bảo vệ nàng lại là Lạc Hi!
Trong lòng dâng lên một hồi cảm động, đứa bé này còn không biết táng
mạng bản thân hắn cũng như đèn cầy trong gió, không biết bản thân đang
gặp tuyệt cảnh bực nào. Hắn chỉ nhớ kỹ Chính Phong tỷ tỷ, chỉ nhớ kỹ
không thể để người khác tổn thương tỷ tỷ.
"Lạc Hi, ngươi không cần bảo hộ ta đâu " để 1 thanh niên đầu óc tối
dạ bảo vệ mình, Lạc Chính Phong tự cho bản thân mình làm không được.
"Bạch Văn Khanh, là ngươi động thủ trước , vậy thì đừng trách ta!"
trong mắt Chính Phong lúc này tuôn ra 1 cỗ lửa giận! Một tia hảo cảm xưa kia với Bạch Văn Khanh biến mất sạch không còn chút gì!
Sau đó nàng cũng không nói nhảm, cầm lấy dao găm phóng về phía Bạch Văn Khanh! Lạc Hi kêu to: "Tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi!"
Nhưng lúc này 1 âm thanh vang lên làm nội tâm Chính Phong hoàn toàn trầm xuống: "Rốt cục... Đã tìm được."
Nàng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Hoán Chi đứng phía sau cách đó không xa!
Lâm Hoán Chi, Bạch Văn Khanh! Hai người kia cùng tiến lên, tình cảnh
của nàng sẽ như thế nào, nàng tự nhiên hiểu rõ! Chắc chắn bọn hắn sẽ
không bỏ qua cho mình!
"Ta giúp ngươi chế trụ Lạc Hi " Lâm Hoán Chi lúc này biểu lộ rất lạnh nhạt, "Bạch Văn Khanh, trong 4 phút, ngươi giết chết Lạc Chính Phong!"
Bạch Văn Khanh thấy thế. Tức khắc đại hỉ! Vốn hắn cũng đang đau đầu
về Lạc Hi không thôi, hiện tại Lâm Hoán Chi gia nhập liền hoàn hảo rồi!
Hơn nữa, hắn còn chặn đường lui của Lạc Chính Phong, nói cách khác, bây
giờ nàng ta có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát! Chính mình liều
mạng, cho dù chỉ dùng tay trái cũng chưa hẳn không thể trong 4 phút giết chết Lạc Chính Phong!
Lúc này hắn cũng không muốn lãng phí thời gian. Hiện tại từng phút
từng giây đều phi thường quý giá! Cho nên hắn hét lớn một tiếng, thẳng
hướng Lạc Chính Phong vọt tới! Mà Lạc Hi lập tức muốn chạy lên bảo hộ,
thế nhưng Lâm Hoán Chi nhanh chóng chạy tới, một phát bắt được cánh tay
Lạc Hi, kéo hắn về phía mình. Sau đó một tay đè đầu hắn xuống, hung hăng áp cả người hắn trên mặt đất!
"Buông tay! Bại hoại, bại hoại, thả ta ra! Ta phải cứu tỷ tỷ!" Lạc Hi liều mạng giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Lâm Hoán Chi lại rất nhẹ nhàng
chế trụ hắn, giương mắt nhìn Lạc Chính Phong và Bạch Văn Khanh chiến
thành 1 đoàn.
"Bốn phút... có thể nghiệm chứng được giả thiết này sao?" Lâm Hoán
Chi thì thào. Đồng thời đè khí lực đè lên Lạc Hi lại càng lớn, không
chút cho hắn bất cứ cơ hội đào thoát.
Bạch Văn Khanh tuy tay phải bị thương, nhưng ưu thế về tốc độ và sức
bật của nam nhân bày ra kia, không phải Lạc Chính Phong nhu nhược có thể địch nổi. Tuy nàng nhanh chóng trốn về phía sau, nhưng cánh tay trái
vẫn bị tổn thương! Nàng lập tức lui về, muốn dùng dao găm đối dao găm,
thế nhưng lại làm mu bàn tay bị tổn thương! Tiếp theo, Bạch Văn Khanh đè Lạc Chính Phong ngã trên mặt đất, giơ dao găm lên muốn đâm xuống cổ
họng nàng! Chính Phong cũng lập tức dùng hai tay đỡ lấy cánh tay cầm dao của Bạch Văn Khanh, nhưng dao găm vẫn không ngừng hạ xuống.
Khí lực Bạch Văn Khanh rất lớn, Chính Phong dùng cả khí lực bú sữa mẹ mới có thể chống đỡ được. Trước mắt còn khoảng 3 phút. Tuy ngắn ngủi,
nhưng đối với Chính Phong mà nói lại dài dằng dặc!
Một bên Lâm Hoán Chi cảm giác khí lực giãy dụa của Lạc Hi càng lúc
càng lớn, hắn không thể không dùng toàn lực ứng phó, đã không còn lạnh
nhạt như trước nữa.
"Bạch Văn Khanh! Ngươi nhanh một chút động thủ cho ta!" Lâm Hoán Chi
chế trụ 2 tay Lạc Hi, hai chân cũng đè nặng lên chân Lạc Hi, dùng sức cả người ép xuống mới có thể ngăn chặn. Lâm Hoán Chi không khỏi cảm giác
mình đã xem thường tên ngốc này, nhưng hắn có tự tin, Bạch Văn Khanh có
thể giết chết Lạc Chính Phong! Đối với Lâm Hoán Chi mà nói, hắn nhất
định phải tận mắt xem xét, hộ gia đình bị giết sớm hơn, phương thức tử
vong cũng khác biệt có thể giải trừ nguyền rủa hay không!
Hắn sẽ không nói cái gì mà xin lỗi. Đã làm thì không cần xin lỗi, còn cảm thấy thực có lỗi thì đừng làm. Xin lỗi, bất quá chỉ để làm giảm cảm giác tội lỗi mà thôi.
Lâm Hoán Chi hắn khinh thường như thế.
Mũi đao càng ngày càng tới gần cổ họng Chính Phong, chỉ cần đâm xuống mấy thốn nữa là có thể lấy mạng nàng rồi! Nhưng Chính Phong lúc ấy lại
lộ ra 1 tia cười lạnh, tiếp theo một tay nàng đang bắt lấy cánh tay Bạch Văn Khanh bỗng nhiên lộ ra 1 tiểu đao, trực tiếp đâm vào ngực Bạch Văn
Khanh!
Điều này hoàn toàn ngoài tưởng tượng của Bạch Văn Khanh, sau đó Chính Phong hung hăng đá 1 cái làm thân thể Bạch Văn Khanh văng ra. Thanh
tiểu đao này có thể nắm trong tay mà không bị phát hiện, đương nhiên
nàng cũng cần 1 cơ hội xuất kỳ bất ý động thủ đâm chết Bạch Văn Khanh!
Mà Lạc Hi thấy vậy cũng rất vui sướng, còn Lâm Hoán Chi lại vì vậy mà
hơi thất thần, để Lạc Hi giãy ra được! Sau đó Lạc Hi liền chạy tới bắt
lấy tay Chính Phong chạy đi! Lâm Hoán Chi lập tức phản ứng, đứng lên
truy đuổi!
Thời điểm Lâm Hoán Chi muốn rời khỏi, Bạch Văn Khanh lập tức chồm lên ôm lấy đùi hắn! Thanh tiểu đao kia đâm trúng ngực nhưng chưa đủ để lấy
mạng Bạch Văn Khanh. Thế nhưng chỉ trong vài phút nữa thôi hắn sẽ chết!
Như vậy, hắn nhất định phải giết chết một người! Lạc Chính Phong đã rời
đi như vậy chỉ còn lại Lâm Hoán Chi rồi!
Nhưng trạng thái của hắn bây giờ làm sao có thể giết chết Lâm Hoán
Chi? Ngực đau đớn kịch liệt làm hắn rên xiết mà vẫn liều mạng ôm lấy đùi Lâm Hoán Chi.
"Ah... Ah ah ah ah... Ngươi, ngươi không thể đi..."
Lâm Hoán Chi lạnh lùng nhìn về phía Bạch Văn Khanh, hắn lập tức ngồi xổm xuống, nói: "Cũng đúng. Ta không cần phải đi."
Nói đến đây, hắn đem thanh tiểu đao kia rút ra, sau đó hung hăng xẹt
qua yết hầu Bạch Văn Khanh! Tiếp theo liền đứng dậy nhanh chóng rời đi!
Bạch Văn Khanh đối với Lâm Hoán Chi mà nói chính là vật thí nghiệm
tuyệt hảo! Một đao kia, đủ để lấy mạng hắn rồi. Mà tượng sáp của Bạch
Văn Khanh trên cổ không hề có vết thương!
Thân thể Bạch Văn Khanh giờ phút này giãy dụa kịch liệt, khoảng cách
tới thời gian hắn tử vong chỉ còn khoảng 2 phút. Hắn dùng ánh mắt oán
độc nhìn về phía Lâm Hoán Chi đi xa, tiếp sau đó, chờ đợi hắn chính là
tử vong.
Hắn sẽ chết sớm hơn thời gian tử vong của tượng sáp, trở thành đạo cụ giải trừ nguyền rủa cho người khác?
Trong lòng hắn không cam lòng, tuy đã sớm có dự liệu sẽ xảy ra, nhưng khi nó biến thành sự thật hắn vẫn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Mà yết
hầu bị cắt đứt làm hắn không nói nên lời.
Nhưng thời điểm hắn cho rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vết
thương trên cổ đột nhiên quỷ dị khép lại. Không đơn thuần là ở cổ mà tất cả vết thương trên người hắn đều nhanh chóng khép lại.
Không tới 1 hồi sau, cả người hắn trên dưới cao thấp đã không còn vết thương nào cả. Hơn nữa, đồng hồ cũng lần nữa xuất hiện trên cổ tay.
Nhưng hắn khẽ động cũng không thể động.
Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, hắn cái gì cũng không thể làm được nữa.
Không lâu sau hắn thấy mình xuất hiện trong 1 căn phòng. Đó là căn
phòng hắn phát hiện tượng sáp của mình. Giờ phút này thân thể hắn giống
như búp bê, tùy ý bày đặt giống hệt tư thế của tượng sáp.
Thế nhưng trước mắt hắn xuất hiện 1 thứ không thể tưởng được.
Ở trước mặt hắn, xuất hiện một cái tượng sáp!
Hiển nhiên, cái tượng này về sau mới có. Nếu là tượng sáp thứ bảy,
như vậy không cần hỏi, tự nhiên là tượng sáp của Lạc Hi rồi. Trước khi
tử vong, Bạch Văn Khanh muốn nhìn rõ bức tượng sáp kia. Nhưng ánh sáng
trong phòng quá mờ, trong khoảng thời gian ngắn nhìn không được rõ lắm.
Dù sao cuối cùng cũng chết, trong nội tâm hắn đối với Lạc Hi vẫn là
căm hận không thôi. Hắn muốn nhìn đến tột cùng tử tướng của Lạc Hi là
như thế nào!
Dường như ông trời muốn đáp ứng hắn, một tia ánh trăng cực kỳ yếu ớt chiếu vào, bày ra chân diện mục tượng sáp trước mặt hắn.
Lạc Hi đến tột cùng chết như thế nào? Cái thằng ngốc kia khi chết
cũng có thể phát ra vẻ mặt sợ hãi sao? Còn có, hắn có cơ hội toàn thây
hay không? Thời gian tử vong của hắn là lúc nào?
Nhưng một chớp mắt khi nhìn thấy rõ tượng sáp, trong ý nghĩ của hắn như có 1 tia sét đánh trúng!
Không... Không có khả năng!
Điều này sao có thể!
Bạch Văn Khanh cơ hồ hoài nghi bản thân mình hoa mắt. Thế nhưng nhìn
kỹ lại tượng sáp, hắn cơ hồ quên mất kết quả bản thân mình đang gặp
phải, nội tâm hoàn toàn bị kinh hãi tràn ngập.
Mà rất nhanh, tử vong đã đến giờ. Trong bóng tối trước mắt hắn hiện ra chính là...
Lúc này những hộ gia đình khác không biết đã xuất hiện tượng sáp thứ
7. Bởi vì Bạch Văn Khanh ngăn cản, Chính Phong và Lạc Hi rốt cuộc tránh
được 1 kiếp.
Đương nhiên, Chính Phong cũng bởi vậy mà bị thương.
Hiện tại là chín giờ đúng. Khoảng cách tới tử kỳ của Chính Phong còn
nửa giờ thời gian. Đồng thời, tại một khắc đó, huyết tự cũng tuyên cáo
kết thúc.
Nhưng vì sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được tượng sáp của Lạc Hi? Điểm này làm Chính Phong trăm mối không có cách giải. Nếu như nhà trọ tận
lực để hộ gia đình phát hiện ra tượng sáp thì đáng lẽ phải tìm thấy rồi
chứ.
Nàng ẩn ẩn cảm giác, cái này có phải liên quan tới sinh lộ hay không? Chẳng lẽ trên người Lạc Hi có cất dấu 1 thứ mấu chốt trong huyết tự?
Vì thế, nàng quyết định gọi điện thoại hỏi lại Ngân Dạ.
Còn đối với Lâm Hoán Chi mà nói, hiện tại tình huống của hắn đang dần trở nên nguy hiểm. Thời gian tử vong của hắn là 9 giờ 25', 25 phút sau, hắn sẽ gặp phải tử cục. Mà hắn đã gọi điện thoại cho Bạch Văn Khanh thế nhưng đối phương không tiếp nhận. Điều này nói rõ cái gì? Bạch Văn
Khanh vẫn là chết rồi!
Cái này làm Lâm Hoán Chi có chút kinh ngạc. Một đao kia hắn xác định
có thể làm cho Bạch Văn Khanh nhanh chóng tắt thở, thế nhưng...
Chẳng lẽ giết chết hộ gia đình căn bản cũng không có tác dụng?
Nội tâm hắn lúc này hoàn toàn trầm xuống. Nếu thật như thế, 25 phút
sau hắn phải đối mặt với tuyệt cảnh rồi. Vậy bây giờ hắn phải làm thế
nào đây?
Thời gian không đợi người, cũng sẽ không cho bọn hắn thời gian suy nghĩ. Huyết tự này đã gần tới kết thúc rồi.
Chín giờ 10 phút. Lâm Hoán Chi gọi điện thoại hỏi vài trí giả khác
trong nhà trọ, vẫn không thu hoạch được gì. Nhưng có 1 điểm rất quỷ dị,
đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tìm ra tượng sáp của Lạc Hi.
Điều này làm nội tâm hắn sinh ra hoài nghi: Lạc Hi... Có thể cái tên ngốc kia đối với huyệt tự này có tính đặc thù nào đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT