Bữa
tiệc tổ chức tại khách sạn của Thi gia. Du Nguyệt Như nhìn vào những vị
khách nổi tiếng tai tiếng ra ra vào vào qua cửa xe, hứng thú nghĩ, có
gặp những người đàn ông cô đã từng qua lại không, nếu có thì náo nhiệt
rồi. Thi Dạ Diễm bước xuống xe trước cô một bước, rất lịch sự đưa tay
cho cô. Đây là lần đầu tiên cô theo Thi Dạ Diễm tham dự bữa tiệc như
vậy, cô đặt tay lên ngực, miệng hít sâu, sau đó cái cằm nhỏ nhắn nâng
lên, khom người bước ra khỏi xe.
Ánh mắt của mọi người liền sáng lên, không phải vì vóc dáng cà sự xinh đẹp của cô, mà vì cô đi cùng Thi Dạ Diễm.
Tinh thần của Thi Dạ Triêu cũng không tệ lắm, ít nhất cô không nhìn ra bất
cứ điều gì không ổn, bộ dạng không hề giống như vừa khỏi bệnh. Thi Dạ
Triêu vẫn nâng chén lên chào cô, nụ cười trên gương mặt giống như mấy
tháng trước ở thành phố T thái tử giới thiệu hai người với nhau.
Thật là không biết xấu hổ!
Nhớ tới lúc trước Thi Dạ Triêu từng thả những thứ động vật máu lạnh kia ở
nhà cô, giờ phút này lại nở nụ cười như không liên quan đến mình, Du
Nguyệt Như thật muốn cầm ly sâm banh trong tay dội lên đầu hắn!
“Lại gặp Du tiểu thư rồi, ở đây chơi vui vẻ không?” Thi Dạ Triêu lấy một ly
rượu mạnh từ khay của người bồi bàn đổi cho cô, ý muốn cô uống cạn, liền bị Thi Dạ Diễm ngăn lại. Ngay lập tức nhận được sự bất mãn của cô và
cái nhíu mày dò hỏi của Thi Dạ Triêu.
“Em không được uống lung tung.” Thi Dạ Diễm cầm ly rượu mạnh, đưa lại cho cô ly sâm banh.
Du Nguyệt Như cười tươi. “Anh trai anh đưa ma, chẳng lẽ anh ấy lại hại em?”
Thi Dạ Diễm nhếch môi, gương mặt trầm xuống. “Sẽ không hại em, nhưng mà hại anh.”
Thi Dạ Triêu không nhịn được khẽ cười một tiếng, “Nhiều nhất anh chỉ bỏ
thuốc để buổi tối em phải mệt mỏi một chút thôi.” Nói rồi Thi Dạ Triêu
vỗ vỗ vai Thi Dạ Diễm, nghiêng đầu qua mập mờ hạ giọng nói. “Bỏ thuốc
thôi mà, không phải hạ độc, không cần đề phòng như vậy đâu.”
Thi
Dạ Diễm ngửa đầu một hơi uống cạn ly rượu vừa được đổi, “Em đưa người
tới thì phải phụ trách tới cùng, anh thấy có đúng không?”
Thi Dạ
Triêu chỉ cười không nói, vừa nghiêng đầu cảm xúc trong ánh mắt liền
biến mất. Trong một khắc kia anh phải khâm phục Thi Dạ Diễm.
Người của Thi gia đúng là diễn viên, cách thức ở cùng nhau khiến cô nhớ tới
hai người em trai ở nhà, đem ra so sánh thì vẫn hòa bình hơn nhiều. Cô
cong môi lên giễu cợt, cô không có hứng thú với chuyện nhà của người
khác. Đến phần sau của bữa tiệc chỉ còn lại những người trẻ tuổi. Du
Nguyệt Như có chút mệt mỏi, vừa định đi tìm nơi vắng người tránh nơi ồn
ào này, lại bị Thi Dạ Diễm kéo đến sàn nhảy.
Trên mặt cô vẫn duy
trì nụ cười tự nhiên, nhưng thân thể đã cứng ngắc. Chung quanh đều là
những ánh mắt tò mò về cô, bao gồm cả Thi Thác Thần ở phía xa cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú. Cô không biết rằng Thi Dạ Diễm rất ít khi công khai lộ diện cùng phụ nữ, khi cần thiết thì bạn gái bên cạnh cũng chỉ là để
trang trí.
Du nguyệt như cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thái độ
của những người khác cũng có thể đoán ra vài phần, cho nên lại càng
không thoải mái.
“Tôi có thể xem phản ứng của em là khẩn trương
không?” Từ trước đến giờ Thi Dạ Diễm không hề quan tâm những ánh mắt
xung quanh mình, từ hai người tao nhã khiêu vũ biến thành thân mật áp
sát vào nhau, đôi tay vuốt ve hông của cô, quyến luyến không rời. Du
Nguyệt Như mím môi trừng mắt nhìn anh, xem ra dưới con mắt của người
khác thì chính là phong tình vô hạn.
“Cảm ơn anh biến tôi thành tiêu điểm.”
“Không thích cảm giác được nhiều người chú ý sao?”
“Thích? Anh nhiều kẻ thù như vậy, ai mà biết được có lấy tôi ra khai đao hay không.”
Thi Dạ Diễm nghiêng đầu, môi ấn lên trán cô, cười như có như không. “Thi Dạ Triêu không đụng vào em thì sẽ không có ai dám xuống tay với em, tôi đã nói sẽ phụ trách em tới cùng, Tiểu Như, không cần lo lắng, có tôi ở
đây.” Hiện tại tất cả mọi người đều biết cô là người của anh, người có
gan xuống tay với cô cũng chỉ có Thi Dạ Triêu.
Du Nguyệt Như chợt đẩy anh ra một chút, ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh, không buông tha bất
kì nét mặt nhỏ bé nào, bao gồm cả mỗi lần anh chớp mắt. Thi Dạ Diễm nhíu mày, “Sao? Không tin thực lực của tôi?”
Cô không nói, yên lặng
khép hờ đôi mắt, ngoan ngoãn ôm cổ anh tiếp tục khiêu vũ, làm bộ thân
mật. Ai mà không biết làm bộ? Đừng quên cô cũng là một diễn viên kì cựu.
Cô không cách nào lừa gạt mình, vừa rồi trong câu nói của Thi Dạ Diễm có
một từ, một từ chạm đến nơi sâu kín trong lòng cô. Không phải là cô
không tin thực lực của anh, cô không thể nào tin nổi, anh là người có
trái tim.
Trước đây cũng có người từng nói với cô như vậy. Cô cho rằng đó là câu êm ái nhất trên đời. “Có anh ở đây.”
Cảnh còn người mất, cô vẫn còn đây, người hứa hẹn những lời này lúc trước giờ ở đâu?
“Không cần, tôi không sợ, anh đừng trêu chọc tôi là được.” Cô nhàn nhạt nói,
tận lực để người ta không nghe ra sự bi thương trong giọng nói. Con
ngươi Thi Dạ Diễm dần tối lại, nhẹ nhàng nâng cằm cô. “Bây giờ còn nói
những lời này, vấn đề giữa chúng ta không phải là ai trêu chọc ai.”
Đôi mắt Du Nguyệt Như cong cong, khóe mắt thoáng hiện lên nét mê hoặc, “Anh thích tôi vì lý do ấy à? Hay là hứng thú nhất thời?”
Thi Dạ Diễm vô cùng ghét nụ cười lúc này của cô, đôi tay vừa dùng sức, ngay lập tức cô nhíu mày đau đớn. “Không cần giả bộ trưng ra cái bộ dạng dâm phụ trước mặt tôi.”
“Tôi đâu có giả bộ!” Cô xoa cằm, giọng nói
mang một tia nũng nịu, khiến Thi Dạ Diễm không khỏi mềm lòng, đầu ngón
tay khẽ vuốt mặt cô. “Ở bên cạnh tôi không cần ra vẻ, tôi hi vọng người
tôi nhìn thấy tám năm trước chính là em.”
Du Nguyệt Như đẩy tay anh ra, “Anh hi vọng? Tôi còn hi vọng anh mau trả lại tự do cho tôi đấy.”
Anh chế giễu nói, không cần ra vẻ? Thực sự ngay cả cô cũng quên mất bộ dạng của chính mình tám năm trước thì làm sao anh tìm lại được?
Ánh
đèn bên trong đại sảnh chợt tắt, trước mắt liền tối đen như mực. Lòng cô liền căng thẳng, không tự chủ tựa vào lòng anh. Bốn phía chợt vang lên
tiếng huýt sáo và hoan hô, tiết tấu âm nhạc trở nên dồn dập, không khí
nóng bỏng dâng cao.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Thi Thác Thần cảnh giác quét nhìn chung quanh, cau mày đặt câu hỏi. Bộ dạng Thi Dạ
Triêu vẫn ung dung. “Tám phần là Eric giở trò quỷ, kệ nó đi.”
Thi Thác Thần lập tức hiểu ý anh, yên lặng nở nụ cười trong bóng tối. “Vậy
ta không tham gia, mấy đứa chơi vui vẻ, đừng phụ ý tốt của nó.”
Những bữa tiệc của xã hội thượng lưu thường thêm một chút trò vui, càng gần
nửa đêm càng to gan, Thi Thác Thần rất thức thời rời đi, nhường lại
không gian cho đám trẻ. Ông vừa bước chân trước đi, chân sau liền có một cô gái từ phía sau tiến lại gần Thi Dạ Triêu.
Anh chưa quay đầu
lại đã nghe một hương thơm thoang thoảng, trong phòng đầy mùi son phấn,
nước hoa khác thường làm người ta ưa thích. Cô đặt tay lên vai anh, sức
lực vừa phải xoa nắn bắp thịt của anh.
Thi Dạ Triêu nhắm mắt hưởng thụ, “Eric gọi cô tới?”
“Ừ.” Cô gái nhẹ nhàng đáp lời, không ngờ giọng nói của cô khiến chân mày Thi Dạ Triêu chợt nhảy lên.
Là quá nhung nhớ một người nên sinh ra ảo giác ư? Bóng hình một người con gái nào đó trong lòng khiến nỗi đau của anh thức dậy.
Đôi tay cô từ phía sau vòng qua trước mặt, chần chừ mở rộng cổ áo của anh,
đầu ngón tay cố ý chạm vào da thịt anh. Thấy anh không cự tuyệt, động
tác của cô từ từ lớn mật, đi tới trước người anh chậm rãi quỳ xuống, tư
thế khiêm tốn từ từ cởi từng cúc áo của anh.
Lòng bàn tay chuyển
động lên bộ ngực rắn chắc của anh, ngón tay cơ hồ chạm được nơi bị
thương trên ngực liền bị anh nắm lấy cổ tay. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đáy
mắt có chút lo sợ. Con ngươi Thi Dạ Triêu trong bóng tối dần sáng lên,
giọng nói ẩn giấu một tia nguy hiểm.
“Nơi ấy, không được phép chạm vào.”
“. . . . . . Dạ, em nhớ rõ rồi.”
Thi Dạ Triêu buông tay cô ra, đứng dậy cài lại cúc áo, “Cút đi.”
Cô thấy anh muốn bỏ đi, cuống quít kéo lấy vạt áo anh. Vỗ vỗ lên bàn tay
cô, tỏ vẻ trấn an, nhưng cô vẫn không buông tay, lông mày không vui liền nhíu lại, “Eric gọi cô tới quấy rầy tôi à?”
Cô gái đứng dậy
theo, đáy mắt Thi Dạ Diễm thoáng qua nét kinh ngạc, vì ánh trăng mờ nhạt chiếu lên gương mặt cô, khuôn mặt trẻ tuổi lại có mấy phần bóng dáng
của Chử Dư Tịch. Da đầu cô đau nhức, bị anh nắm tóc kéo vào lòng, nắm
cằm cô thô bạo nâng lên, cẩn thận nhìn kĩ lại.
Ngay cả lúc đau đớn cũng có mấy phần giống. Lực nắm của anh không tự chủ gia tăng thêm, giọng nói nhanh hơn. “Tên là gì?”
“A.”
. . . . . . .
Thi Dạ Triêu bỗng dưng cong môi cười cười, một cái tên thật đơn giản. Nếu
Thi Dạ Diễm có lòng tìm cô bé này kích thích anh, vậy mình không nên làm nó thất vọng mới phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT