Người xui xẻo nhất mấy ngày này không ai khác, chính là Bách Vĩ. Anh thường
xuyên oán trách Thi Dạ Diễm đối xử ngược đãi bất công với anh, chẳng lẽ
một tháng đàn ông cũng có tâm trạng không trôi chảy như mấy cái ngày
kia?
Thi Dạ Diễm khâm phục người như Bách Vĩ. Anh sinh ra trong
một gia tộc như vậy nhưng thật ra rất bất hạnh, hơn nữa lại là con thứ
của Thi gia, trên đầu còn có một anh trai cực kì ưu tú. Overdose_Diễn
đàn Lê Quý Đôn
Kì thực Thi Thác Thần là một người vô cùng độc ác
cay nghiệt, làm người nối nghiệp của ông càng phải giống như vậy. Thi
gia đứng vững trong Bắc Mĩ cho tới nay đầu tiên phải dựa vào một chữ độc ác. Điểm này từ nhỏ Thi Dạ Triêu và Thi Dạ Diễm đều hiểu được, không
độc ác chỉ có thể bị đánh bại.
So với Thi Dạ Triêu độc ác, Thi Dạ Diễm là một người thẳng thắn rất tàn bạo. Loại tàn bạo không hề có
nguyên tắc, càng làm người ta nhìn không thấu, sinh lòng sợ hãi. Cơ
nghiệp gia tộc vốn là truyền cho trưởng nam, mà Thi Dạ Diễm dựa vào hai
bàn tay mình dốc sức tạo ra giang sơn riêng, khiến Thi Thác Thần không
thể nào không nhìn anh với con mắt khác, tán thưởng rất nhiều. Từ nhỏ
hai anh em đã tranh giành, nhưng nhiều năm qua vẫn duy trì bộ mặt hòa
bình.
Đối với Thi Dạ Triêu mà nói, anh chính là một mối uy hiếp
rất lớn. Còn đối với Thi Dạ Diễm, mặc dù bổn phận của anh là trông coi
giang sơn của mình, cũng không thể bảo đảm ngày nào đó Thi Dạ Triêu bất
ngờ đánh úp nuốt trọn anh, cho nên vẫn không ngừng phát triển thế lực
của mình, khó khăn đó không cần phải nói. Trong đầu óc đầy thủ đoạn của
anh vẫn luôn cảm phục Bách Vĩ sâu sắc.
Dựa vào lương tâm mà nói,
rốt cuộc chọn ai làm người kế nghiệp cuối cùng là một vấn đề khó khăn,
chẳng trách Thi Thác Thần nhiều năm qua vẫn chưa quyết định, nhìn hai
đứa con trai đấu tranh gay gắt cũng ôm nửa phần tâm trạng ngồi xem kịch
vui.
Thi Dạ Triêu độc ác giống ông, Thi Dạ Diễm tàn bạo giống
ông, giữa hai người còn có một loại tình cảm tế nhị rất khó diễn tả bằng lời, rất khó kết luận ai mới là người chiến thắng.
Hiện tại chỉ
có một chuyện từ đầu đến cuối Bách Vĩ không hiểu nổi, chính là thái độ
của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như. Anh không tin Thi Dạ Diễm là kiểu người đàn ông vừa nhìn đã yêu. Huống chi anh đã gặp Du Nguyệt Như từ
tám năm trước, lúc đó hai người mới chỉ là hai đứa nhóc.
Vẫn cho rằng Thi Dạ Diễm đối với cô chỉ là một loại chấp
niệm, càng không tìm được cái gọi là nhung nhớ trong lòng anh. Bản năng
của anh chính là chiếm đoạt và phá hủy, chỉ cần anh muốn thì sẽ làm,
không ai có thể khiến anh đặt một người vào trong mắt. Ngày đó vô tình
biết được Thi Dạ Diễm vẫn chưa chạm vào cô, Bách Vĩ giật mình đến không
ngậm miệng lại được.
Đàn ông có thể dung túng cho một người phụ
nữ đến mức nào. Đối với bất kì ai anh cũng đều chỉ nói một lời không
hai, duy chỉ có cô thì không như vậy. Bách Vĩ cũng không có tình kết với xử nữ, nhưng Du Nguyệt Như tuổi còn trẻ đã có kinh nghiệm tình trường
rất lão luyện, bản thân mình đối mặt với người phụ nữ như vậy cũng đã
thấy chướng mắt, huống chi là Thi Dạ Diễm.
Mà Thi Dạ Diễm cuối cùng đối với cô chỉ có một chữ.
Cưng chiều.
Anh rất keo kiệt nụ cười với người khác, nhất là nụ cười phát ra từ nội
tâm, Bách Vĩ ở bên cạnh anh nhiều năm cũng chưa thấy qua mấy lần. Kể từ
khi có Du Nguyệt Như, Bách Vĩ không chỉ một lần nhìn thấy anh ở nơi
không người rơi vào một trạng thái khác, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi,
khóe miệng không tự chủ cong lên, mặc dù nụ cười không rõ ràng, nhưng
Bách Vĩ biết một khắc anh buông lỏng vui vẻ ấy là vì ai.
Nhất là
đối với phản ứng của anh trong chuyện Đường Lạp An càng làm cho Bách Vĩ
khó hiểu. Nếu cảm thấy anh ta là thứ uy hiếp mình, động thủ tiêu diệt là xong, giả như căn bản không đáng để trong lòng, vậy tại sao lại ở trên
sân thượng chịu gió lạnh cả đêm để nguôi cơn giận trong lòng mình.
“Tôi cho là cậu ngay từ lúc ở San Francisco đã chiếm đoạt cô ấy, giữ lại lâu như vậy thật không phải phong cách của cậu! Cầu xin cậu giải đáp cho
tôi đi!” Bách Vĩ vẫn không thể nào lý giải nổi. Thi Dạ Diễm tự giễu cười khẽ. “Tôi thì có phong cách gì?”
Anh có thể nói gì. Bởi vì một
khi anh tới gần cô ấy sẽ sợ? Bởi vì từ tận đáy lòng cô ấy đã muốn kháng
cự? Vì vậy anh không đành lòng? Nói ra điều mà ngay cả mình cũng không
tin.
Ngón cái của Bách Vĩ dựng thẳng lên. “Cường cô ấy!”
“Tôi không làm loại chuyện như vậy.” Vẻ mặt anh lạnh nhạt nói, khiến một hớp cà phê Bách Vĩ vừa uống liền phun ra, hung hăng liếc mắt khinh thường
anh. “Cậu không cường Du Nguyệt Như, cũng không có nghĩa là không cường
những người phụ nữ khác.”
Thi Dạ Diễm cau mày, giống như đang nhớ lại, “Từng có chuyện như vậy sao? Sao tôi không nhớ rõ.” Overdose-DĐLQĐ
Bách Vĩ lạnh lùng hừ một tiếng. “Năm ngoái, Hi Nhĩ mang phụ nữ tới cho cậu,
cậu và Thi Dạ Triêu cá độ bóng đá tổn thất mấy chục triệu, uống quá
nhiều không đợi về nhà liền phát thú tính ngay trên xe, chơi đùa cô gái
trong xe lăn qua lăn lại đến kêu cha gọi mẹ, tôi mở nhạc âm lượng tối đa cũng không át được tiếng kêu của cô ấy, chậc chậc, thảm quá.”
“Cậu chắc chắn không? Sao nhớ rõ thế?”
“Chắc chắn có, tôi có lúc nào uống nhiều đâu?” Bách Vĩ có hồ đồ cũng là người có chuẩn mực, chưa bao giờ để mình uống rượu say, lúc nào cũng giữ đầu
óc tỉnh táo. Anh nhớ lần đó Thi Dạ Diễm ra lệnh anh dừng xe rồi đuổi anh cút đi. Vì an toàn của Thi Dạ Diễm nên anh không thể đi xa. May mà đêm
đó đã khuya, trên đường không có nhiều người. Anh đứng cạnh xe buồn bực
vừa hút thuốc lá vừa nghe ngóng tình hình thực tế ở hiện trường, suýt
chút nữa thì gọi cảnh sất tới, chuyện như vậy làm sao anh không thể nhớ
rõ ràng!
Thi Dạ Diễm đóng tập tài liệu, xoa bóp cái cổ cùng cơ bắp cứng ngắc, tầm mắt rơi vào tấm vé mời tinh xảo để trên bàn.
Thi Dạ Triêu khỏi hẳn đã xuất viện, thật ra Thi Thác Thần bất mãn chuyện
con trai mình bị vũ khí sắc bén của một người phụ nữ áp chế hơn phân
nửa, vì muốn con trai sớm quên đi Chử Dư Tịch làm anh đau đớn nên cố ý
tổ chức bữa tiệc vì anh. Anh căn bản không có hứng thú với mấy bữa tiệc
như thế này, nhưng anh biết Thi Thác Thần phân nửa muốn anh tới khiêu
khích Thi Dạ Triêu.
Khiêu khích?
Đáy mắt anh lướt qua một tia sáng, bên môi nâng lên một đường cong giảo hoạt.
Vậy anh sẽ khiêu khích tới mức mà ông mong muốn!
Anh gọi Bách Vĩ mời chuyên gia tới may cho Du Nguyệt Như một bộ lễ phục
theo yêu cầu, lúc đo kích cỡ anh cũng có mặt, cố ý dặn dò muốn cổ áo
kiểu cách một chút, còn phải lộ ra đôi chân trắng nõn đều đặn của cô.
“Cậu ngại cô bé này không đủ loạn phải không?” Đợi đến đêm đó lễ phục được
mặc lên người rồi, Bách Vĩ cả gan không sợ chết chế giễu, cặp mắt cũng
bắt đầu sáng lên.
Áo ngực màu hoa hồng ôm sát phần trên làm lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô, hai bông tuyết dính trên đó miêu tả rất sinh động, chỉ một động tác xoay người cũng sẽ làm máu huyết người khác sục
sôi, bờ eo nhỏ chưa đầy một nắm tay làm lòng bàn tay người ta ngứa ngáy. Bộ váy chỉ dài từ hông đến bắp đùi, phía sau là đuôi váy dài rất lộng
lẫy.
Phía trên đính hạt thủy tinh, lông vũ đan xen vào nhau, dưới ánh đèn càng chói mắt hơn nữa, hơn nữa mang giày cao gót càng tôn thêm
đôi chân dài, từng đường cong trên cơ thể hết sức hấp dẫn. Báu vật chính là như thế.
Du Nguyệt Như chau mày nhìn mình hoàn mỹ trong
gương, lại nhìn ánh mắt đùa giỡn của Thi Dạ Diễm, cô luôn có cảm giác
tối nay đi cùng anh chắc chắn sẽ gặp chuyện không may.
Cô cũng có thể không tham dự bữa tiệc, nói rằng anh đánh giá cô quá cao, ngược lại cô cảm thấy không an lòng.
Thi Dạ Diễm xông tới cười bí hiểm với cô. “Có thích khiêu khích không?”
Du Nguyệt Như quả quyết lắc đầu, chỉ thấy nụ cười của anh sâu hơn, đặt tay dưới môi cô. “Không sao, qua đêm nay em sẽ thích.”
Hai năm, là ai trêu chọc ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT