Tôi buông mình xuống
ghế khi về tới bàn. Nghĩ tới sắp phải nói chuyện với Brett, tôi hồi hộp
đổ mồ hôi tay, ráng lên tinh thần để đối phí với giọng nói chết người
của anh, và cả cái cảm giác tội lỗi sẽ đeo bám tôi sau đó. Nhưng không
phải tôi muốn quay lại vói Brett, quan hệ của hai đứa trước đây chỉ hoàn toàn là quan hệ thể xác mà thôi. Đó là điều không thể chối bỏ được, và
tôi hoàn toàn không có ý định tái diễn.
Thảy túi xách với túi
đựng đôi giày đi bộ vô ngăn kéo, tôi đưa mắt nhìn hình của mình và
Gideon để trên bàn. Anh tặng tôi khung hình đó vì muốn lúc nào tôi cũng
nghĩ tới anh. Thật ra anh không cần phải làm vậy. Thậm chí trong giấc mơ tôi cũng thấy anh nữa là.
Điện thoại lại reo lần nữa, cũng là từ quầy lễ tân chuyển vô. Brett vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Tôi nghĩ là cần
phải nhắc nhở Brett là tôi đang làm việc và không nên nói chuyện riêng
tư ở đây, nên nhấc máy với câu chào thường lệ. “Văn phòng Mark Garrity,
Eva Tramell nghe đây”
“Chào Eva, em đây rồi. Brett đây nè”
Tôi nhắm mắt khi nghe giọng nói của anh. Lúc nói chuyện thậm chí giọng anh
còn gợi cảm hơn lúc hát, chính giọng hát đó đã đưa nhóm Six-Ninths lên
hàng ngôi sao. Ban nhạc của anh đang ký hợp đồng với hãng thu Vidal
Records, do cha dương của Gideon là Christopher Vidal điều hành, nhưng
Gideon lại có đa số cổ phần trong đó.
Đúng là trái đất tròn.
“Chào anh. Chuyến lưu diễn thế nào rồi?”
“Như trong mơ vậy. Anh vẫn chưa thể tin đó là sự thật”
“Đó là ước mơ của anh mà. Giờ nó thành sự thật rồi, ráng mà tận hưởng đi nhé.”
“Cảm ơn em.” Brett im lặng một lúc. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó
trong đầu tôi hiện ra hình ảnh của anh trong lần gặp trước: Mái tóc vuốt dựng đứng, đôi mắt xanh thẫm nhìn tôi đầy khao khát. Dáng người anh cao to nhưng rắn chắc, gọn gàng do phải thường xuyên tập luyện để duy trì
hình ảnh của một ngôi sao ca nhạc. Làn da rám nắng trổ đầy hình xăm, hai bên ngực đều đeo khuyên. Tôi vẫn còn nhớ ngày xưa mình đã làm gì với
chúng….
Nhưng vẫn không thể nào sánh được với Gideon. Tôi
cũng như bất cứ người phụ nữ nào khác đều sẽ ngưỡng mộ vẻ đẹp của Brett, nhưng còn bản thân Gideon đã là một đẳng cấp riêng.
“Nghe anh
nói nè”. Brett lên tiếng. “Anh biết em đang làm việc nên sẽ không làm em mất thời gian. Anh sắp quay lại New York, lần này anh muốn gặp em”
Tôi bắt chéo chân dưới gầm bàn. “Em không nghĩ đó là ý hay đâu”
“Bọn anh sẽ ra mắt bản ghi hình bài Gilden ở quảng trường Thời Đại. Anh muốn em tới đó với anh.”
“Xuất hiện bên cạnh anh hả… Ôi chao!” Tôi đưa tay bóp trán. Tự nhiên trong
lúc còn choáng váng bởi lời đề nghị đó, tôi bỗng nghĩ mẹ già thấy cảnh
này là sẽ lại cằn nhằm cái thói quen bóp da mặt làm tôi thêm nếp nhăn.
“Em rất vui kh được anh mời, nhưng mà em muốn biết…. anh có chấp nhận chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè thôi không?”
“Còn lâu!” Brett phá lên cười. “Giờ em độc thân rồi, cô gái vàng à. Cross mất thì anh phải được chứ!”
Chết tiệt. Đã ba tuần trôi qua kể từ khi các trang tin tức lá cải trên mạng
đăng hình Gideon và Corinne trở lại với nhau, nên chắc ai cũng nghĩ đã
tới lúc tôi cần tìm người yêu mới. “Không đơn giản vậy đâu. Em chưa sẵn
sàng cho một mối quan hệ mới. Brett à”
“Anh chỉ mời em đi chơi thôi mà, đâu có bắt em hứa lấy anh đâu”
“Nhưng mà….”
“Eva, em chắc chắn phải có mặt ở đó”. Anh bỗng chuyển qua cái tông trầm quyến rũ mà lúc nào cũng làm tôi mê mệt trước đây. “Bài hát viết về em mà,
anh không chấp nhận lời từ chối đâu”
“Anh phải chấp nhận thôi”
“Em mà không đi là anh buồn lắm đó”. Brett nói nhỏ. “Không xạo đâu. Nếu em
muốn thì mình sẽ xuất hiện như bạn bè thoi cũng được, nhưng anh cần em
có mặt ở đó”
Tôi thở dài, cúi gằm mặt. “Thật tình em không muốn anh hy vọng hão”. Nhất là em không muốn chọc tức Gideon….
“Anh hứa là anh chỉ xem đó như là bạn bè giúp đỡ nhau thôi”
Nói thì hay lắm. “Tôi không trả lời.”
Nhưng anh nhất quyết không bỏ cuộc. “Được không?”
Bỗng một ly cà phê được đặt lên bàn ngay bên cạnh, tôi quay lại thấy Mark
đang đứng sau lưng. “Thôi được rồi”. Tôi đồng ý đại để quay lại làm
việc.
“Có vậy chứ!” Giọng anh mừng rõ. “Có thể là tối thứ Năm hay thứ Sáu gì đó, cho anh số điện thoại đi, kho nào biết ngày chính xác
anh sẽ nhắn tin cho”
Tôi đọc vội số cho anh. “Ghi xong chưa? Em phải cúp máy đây”
“Chúc em một ngày làm việc tốt nhé!” Anh nói làm tôi thấy hơi tội lỗi vì đã
vội vàng đòi cúp máy. Brett là một anh chàng dễ thương, có thể trở thành người bạn tốt, nhưng tôi đã ngu ngốc đánh mất cơ hội đó của hai đứa khi tôi hôn anh tối hôm nọ.
“Cảm ơn anh. Em rất lấy làm mừng cho anh. Tạm biệt”. Tôi đặt điện thoại xuống rồi quay qua mỉm cười với Mark. “Chào anh”
“Mọi chuyện ổn cả chứ”. Mark hỏi, hơi nhíu mày. Hôm nay anh mặc vét màu xanh dương đậm với cả vạt tím thẫm, rất hợp với làn da nâu.
“Ổn. cảm ơn anh pha cà phê cho em nhé”
“Không có chi. Em sẵn sàng làm việc chưa?”
Tôi toét miệng cười. “Đương nhiên rồi” Tôi nhận ra ngay là có gì đó không
ổn với Mark. Trái với thường ngày, hôm nay anh có vẻ lơ là và dễ nổi
nóng, không tập trung chút nào vô cái dự án phần mềm học ngoại ngữ mà
bọn tôi đang làm. Tôi đề xuất đổi đề tài qua chiến dịch quản bá thực
phẩm địa phương, nhưng cũng không ăn thua.
“Anh có sao không?” Cuối cùng, chịu hết nổi, tôi đành hỏi. Bình thường ở công ty bọn tôi tránh không cư xử kiểu bạn bè như vầy.
Cứ mỗi hai tuần là Mark lại rủ tôi đi ăn trưa với anh và bạn trai anh,
Steven. Chỉ những lúc đó thì tôi và anh mới dẹp công việc qua một bên,
còn ngoài ra chúng tôi vẫn rất cẩn thận duy trì quan hệ cấp trên cấp
dưới trong công việc. Tôi rất vui vì Mark làm vậy dù biết cha dượng tôi
là người có thể lực. Tôi không muốn được đối xử ưu tiên gì hết.
Tôi đặt máy tính xuống đùi. “Em thấy anh có vẻ như đang buồn phiền chuyện gì đó”
Anh nhún vai, xoay qua xoay lại một chút trên chiếc ghế Aeron. “Chủ nhật này là kỷ niệm bảy năm yêu nhau của anh với Steven.”
“Tuyệt quá”. Trong tất cả những đôi tình nhân tôi đã gặp thì Mark và Steven là cặp dễ thương và bền nhất. “Chúc mừng anh.”
“Cảm ơn em”. Anh nở nụ cười yếu xìu.
“Anh định đi đâu không? Anh đặt chỗ chưa, cần em giúp không?”
Mark lắc đầu. “Chưa biết nữa. Anh không biết nên làm gì.”
“Để nghĩ thử coi. Tiếc là em chưa có bao nhiêu dịp kỷ niệm hết, nhưng mẹ em rành mấy vụ này lắm. Em cũng học lén được của mẹ vài chiêu.”
Đóng vai trò nữ chủ nhân qua ba đời chồng giàu có, nếu cần, Monica Tramell
Barker Mitchell Stanton hoàn toàn có thể trở thành người tổ chức sự kiện chuyên nghiệp.
Tôi gợi ý thử. “Anh muốn làm gì đó riêng tư chỉ
có hai người hay là tiệc tùng với gia đình bạn bè hơn? Anh có muốn tặng
quà không?”
“Anh muốn làm đám cưới”. Mark lên tiếng.
“À, ừ.” Tôi dựa ra ghế. “Nói về mức độ lãng mạn thì em không nghĩ ra cái gì hơn được nữa”
Mark bật tiếng cười khô khan rồi đưa đôi mắt buồn bã nhìn tôi. “Nhất định là phải lãng mạn. Thề có Chúa, lần trước khi Steven cầu hôn anh cách đây
vài năm, hoa với trái tim trần ngập khắp nơi. Em biết tính Steven rồi
đó, anh ấy thích kịch tính mà, em đâu có từ bất cứ thứ gì.”
Tôi giật mình, nheo mắt nhìn anh. “Rồi anh từ chối hả”
“Anh nói chưa phải lúc thôi. Khi đó anh mới vừa chân ướt chân ráo vô đây
làm, còn công việc kinh doanh của Steve cũng chỉ mới bắt đầu có lời, hơn nữa cả hai đứa vẫn còn đang thời kỳ hồi phục sau vụ chia tay khổ sở
trước đó, nên anh cũng không chắc là Steve có suy nghĩ kỹ trước khi muốn cưới anh không nữa.”
“Thì đâu có ai biết chắc chắn chuyện đó đâu”. Tôi nói nhỏ, như thể nói với chính mình.
Mark làm như không nghe thấy câu đó, nói tiếp. “Lúc đó anh không muốn Steven nghĩ là anh không chắc về chuyện giữa hai đứa, nên thế là anh lấy cớ là luật pháp chưa cho phép. Đúng là thằng tồi.”
Tôi cố mỉm cười. “Anh không phải thằng tồi.”
“Suốt mấy năm vừa rồi, thỉnh thoảng anh ấy vẫn nhắc lại là lúc đó anh từ chối là đúng”
“Nhưng anh đâu có từ chối, anh chỉ trì hoãn thôi mà, phải không?”
“Anh không nhớ nữa, Chúa ơi. Anh không biết lúc đó anh nói gì nữa.” Mark
chồm tới chống tay lên bàn rồi úp mặt vô hai bàn tay. Giọng anh nhỏ hơn, nghe nghèn nghẹn. “Lúc đó anh hơi sợ. Anh mới có hai mươi bốn tuổi mà.
Có thể ở tuổi đó mọi người đã sẵn sàng kết hôn, nhưng anh thì chưa….”
“Bây giờ anh hai mươi tám tuổi rồi, anh sẵn sàng rồi chứ hả?” Gideon cũng
hai mươi tám tuổi. Nghĩ tới đó tự nhiên tôi thấy rùng mình, bởi vì giờ
tôi đang bằng tuổi Mark hồi đó, nên phần nào tôi hiểu cảm giác của anh
khi từ chối Steven.
“Đúng vậy”. Mark ngước lên nhìn tôi. “Hơn cả
sẵn sàng nữa là khác. Giống như cái đồng hồ của anh đã điểm giờ rồi, cứ
mỗi giờ phút trì hoãn thêm là anh càng thấy sốt ruột. Nhưng anh sợ anh
ấy sẽ từ chối. Biết đâu cách đây bốn năm thì anh ấy muốn vậy, bây giờ
hết rồi”
“Em biết nói câu này nghe cũ rích, nhưng mà anh phải thử mới biết chứ.” Tôi nở một nụ cười trấn an “Steven yêu anh vô cùng. Em
nghĩ khả năng thành công của anh khá cao đó.”