Thời tiết khá nóng
bức nên tôi chọn một cái đầm vải mỏng để mặc đi làm. Tôi cột tóc cao ra
sau, trang điểm nhẹ nhàng rồi đeo thêm đôi bông tai tròn bằng vàng.
Mọi thứ giờ đã khác trước đây nhiều. Gideon và tôi quay lại với nhau, và
Nathan đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi không còn sợ sệt một ngày nào đó sẽ gặp phải hắn trên đường hay thâm chí bị hắn tìm tới nhà. Tôi cũng không còn phải lo sợ Gideon sẽ bỏ tôi vì phát hiện ra những
chuyện trong quá khứ nữa. Anh đã biết hết mọi thứ mà vẫn yêu tôi.
Tình thế mới tuy tốt đẹp nhưng lại thường trực một nỗi lo khác: Không biết
liệu Gideon có an toàn thật chưa. Tôi không biết làm sao anh có thể
chứng minh được mình vô tội, trong khi anh thật sự đã làm chuyện đó.
Liệu hai đứa có phải sống cả đời trong lo sợ hay không? Hơn nữa, sau
chuyện này tôi và anh sẽ ra sao đây? Sau một biến cố lớn như vậy chắc
chắn mọi chuyện giữa hai đứa không còn như trước nữa.
Tôi ra khỏi phòng, hy vọng khi đến sở làm, công ty Water Fields & Leaman – một
trong những công ty quảng cáo lớn nhất nước, thì tôi sẽ không còn thời
gian để suy nghĩ nhiều nữa. Lúc ghé ngang quầy bếp lấy túi xách, tôi gặp Cary. Rõ ràng anh cũng vừa có một đêm bận rộn không kém gì tôi.
Cary đứng tựa người vào quầy, hay tay bấu chặt mép bàn trong khi Trey nâng
mặt anh lên trong một nụ hôn mãnh liệ. Trey mặc quần Jeans với áo thun,
còn Cary chỉ khoác trên người mỗi chiếc áo thun dày màu xám, phủ xuống
ngang hông. Cả hai đều say sưa nhắm mắt nên không biết đến sự hiện diện
của tôi.
Dù biết nhìn lén vậy là bất lịch sự nhưng tôi vẫn không
thể nào rời mắt. Thứ nhất là vì cảnh tượng hai anh chàng đẹp trai đang
hôn nhau quả là rất khó cưỡng. Vả lại, dáng vẻ của Cary làm tôi để ý. Dù gương mặt anh rõ rõ ràng là đang yêu say đắm, nhưng cái cách bấu tay
vào mép bàn thay vì ôm lấy Trey cho thấy Cary vẫn còn chút do dự.
Tôi với lấy cái túi rồi nhẹ nhàng nhón chân bước ra khỏi nhà.
Tôi gọi taxi chứ không đi bộ vì không muốn toát mồ hôi đầm đìa. Ngồi trên
xe, tôi lặng lẽ ngắm Crossfire dần hiện ra trước mặt. Tòa nhà sáng loáng màu ngọc bích với phần chóp nhọn này là trụ sở của Cross Industries lẫn Water Fields & Leaman.
Vị trí trợ lý cho Mark Garrity, giám
đốc khách hàng, đúng là công việc trong mơ của tôi. Trong khi cha dượng
tôi, nhà tài phiệt tài chính Richara Stanton, không thể nào hiểu được
tại sao tôi lại thích cái vị trí khiêm tốn đó trong khi ông hoàn toàn có thể tìm cho tôi một công việc khác, thì tôi vô cùng tự hào là mình sẽ
tự đi lên bằng nỗ lực của bản thân. Mark là vị sếp rất tuyệt vời, anh để tôi học hỏi bằng sự hướng dẫn tận tình, đồng thời cũng cho tôi có cơ
hội tự mình thực hành những thứ đã học được.
Xe quẹo ở góc đường
rồi đậu lại sau chiếc SUV Bentley màu đen quen thuộc. Tôi chợt hồi hộp
vì biết Gideon có thể đang ở gần đâu đây.
Tôi trả tiền rồi bước
ra ngoài bầu không khí nóng, ấm buổi sáng, mắt dán vào chiếc Bentley với hy vọng nhìn thấy anh. Không hiểu sao sau một đêm dài ở với anh, bây
giờ tôi vẫn còn háo hức như vậy.
Nghĩ tới đó, tôi mỉm cười một
mình rồi lách qua cánh cửa xoay bước vô tiền sảnh rộng lớn. Tòa nhà này
quả đúng là hiện thân của Gideon. Nền nhà với vách tường bằng đá cẩm
thạch toát lên vẻ giàu có và quyền lực, trong khi những khung cửa kính
xanh thẫm mặt ngoài gây ấn tượng mạnh như mấy bộ com-ple của anh. Tất cả toát lên một vẻ hiện đại, quyến rũ nhưng có chút gì đó tối tăm đầy nguy hiểm, như chính người chủ nhân. Tôi luôn thích cảm giác khi bước vào
đây mỗi ngày.
Tôi đi qua cửa an ninh rồi vô thang máy, lên tầng hai mươi. Megumi, cô nàng lễ tân, bấm mở cửa cho tôi xong liền đứng dậy.
Megumi nhìn xinh xắn, năng động trong cái quần đen với áo lụa màu vàng. Đôi
mắt đen to vẻ háo hức, đôi môi đẹp tô son đỏ thẫm. “Tối thứ bảy này bồ
có làm gì không?”
“À…” tôi muốn ở với Gideon, nhưng thật tình là không biết có được không. “Không biết nữa, mình chưa có kế hoạch gì hết. Sao vậy”
“Bạn của Michael sắpđám cưới nên tối thứ Bảy mấy anh chàng tổ chức tiệc độc thân. Mình mà ngồi ở nhà chắc phát điên mất.”
“Michael là anh chàng bồ nhắc bữa giờ đó hả?” Megumi kể người bạn ở cùng nhà có mai mối cho cô nàng một người.
“Ừ”, Nét mặt Megumi sáng lên một chút rồi lại chùng xuống ngay. “Mình rất có cảm tình với anh ấy, mình nghĩ anh ấy cũng thích mình. Chỉ có điều….”
“Kể mình nghe đi”. Tôi giục.
Megumi nhún vai, mắt liếc ra chỗ khác vài giây. “Anh ấy thuộc dạng sợ ràng
buộc. Dù có tình cảm với mình và hai đứa mình ở bên nhau suốt, anh ấy
vẫn luôn tuyên bố là tụi mình chỉ chơi cho vui chứ không có gì nghiêm
túc cả. Nhưng rõ ràng anh ấy đã thay đổi thời gian biểu hàng ngày để ở
cạnh mình nhiều hơn, cả về thể xác lẫn tình cảm”
Nở một nụ cười
buồn bã, tôi thầm nghĩ mình biết quá rõ mấy chuyện tình cảm kiểu này rất khó dứt khoát. Những cảm xúc lẫn lộn càng khiến mọi thứ trở nên kịch
tính và hấp dẫn hơn, lại thâm hy vọng anh chàng kia sẽ thay đổi quan
điểm khiến cô gái không thể nào chấm dứt được. Ai mà không muốn chi phục một mục tiêu khó khăn và hấp dẫn chứ?
“Thứ bảy mình rảnh đó”. Tôi muốn an ủi Megumi. “Bồ định làm gì?”
“Uống rượu, nhảy nhót, quậy phá gì đó”. Megumi lại toét miệng cười. “Biết đâu chừng bồ sẽ gặp được một anh chàng mới thì sao?”
“Ừm…” Trời ạ. “Mình ổn màn, không cần đâu”
Megumi nhướm mày. “Nhìn bồ có vẻ mệt mỏi thì phải.”
Thì tại cả đêm mình ở cạnh Gideon Cross mà. “Tối qua mình tập Krav Maga nặng quá”
“Vậy hả? Thôi kệ. Mà dù sao thì cứ ngắm nghía xung quanh cũng đâu có chết ai, phải không nè?”
Tôi kéo lại cái túi xách trên vai, vẫn khăng khăng “Không có tìm anh chàng nào cho mình hết, nghe chưa.”
“Nè!” Megumi chống nạnh. “Mình chỉ đề xuất là bồ nên cởi mở hơn với người
khác thôi. Mình hiểu là không dễ gì tìm được người thay thế Gideon
Cross, nhưng mà tin mình đi, cách trả thù tốt nhất là phải tiếp tục sống đó”
Nghe cây đó tôi mỉm cười, chịu thua. “Mình hứa là sẽ cởi mở hơn, được chưa”
Điện thoại trên bàn lễ tân reo, tôi vẫy chào Megumi rồi về góc của mình. Tôi phải suy nghĩ một chút coi làm sao để đóng cho tròn vai một cô gái độc
thân trong mắt mọi người xung quanh. Trong khi sự thật là tôi hoàn toàn
là của Gideon, cũng như anh là của tôi. Tôi không thể tưởng tượng mình
thuộc về một ai khác được.
Đang nghĩ coi sẽ nói sao với Gideon về vụ hẹn ngày thứ Bảy này thì có tiếng Megumi gọi với theo sau lưng làm tôi quay lại.
“Có điện thoại đang chuyển vô cho bồ đó. Mình hy vọng không phải là công
việc, bởi vì, Chúa ơi. Giọng anh chàng này hấp dẫn không chịu nổi, nghe
cứ như là đường bọc với socola rồi chấm thêm kem vậy”
Tôi nghe gáy mình nóng ran, vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Anh ta có nói tên gì không?”
“Có. Brett Kline”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT