Tôi sững người. Trước giờ tôi chỉ nghĩ rủi ro lớn nhất là mình bị coi là nguyên nhân khiến anh phạm tội, và có tội biết chuyện mà không trình báo thôi. Tôi chưa hề nghĩ tới khả năng xấu hơn là mình đã có thể trở thành nghi phạm trong chuyện này. Anh đã tính toán mọi chuyện sao cho bản thân tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm đầy đủ. Mọi việc anh làm luôn là đẻ bảo vệ cho tô khỏi tất cả mọi thứ.

“Anh mới bỏ vào túi em một cái điện thoại có cài sẵn chế độ gọi nhanh cho Angus khi nào em cần. Em sẽ liên lạc với anh bằng cách đó.”

Tôi bực tức siết hai nắm tay khi nghe nói mình sẽ phải liên lạc với người yêu thông qua người lái xe. “Em không thích vậy chút nào”

“Anh cũng không thích. Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là làm sao cho cảnh sát tin là em không còn liên hệ gì với anh nữa hết.”

“Mình lôi Angus vô chuyện này vậy có nguy hiểm không anh?”

“Ông ấy là cựu nhân viên M16 mà, mấy chuyện này chỉ là trò trẻ con với ông ấy thôi”. Anh ngừng một chút trước khi nói tiếp. “Anh sẽ theo dõi cái điện thoại này để biết em đang ở đâu, Eva ạ”

“Cái gì?” Tôi đứng dậy bước xuống giường, trong đầu vẫn còn lùng bùng nào là M16, cơ quan tình báo của Anh, nào là theo dõi tôi qua điện thoại. Tôi không biết mình nên phản ứng với chuyện nào trước nữa. “Không được!”

Gideon cũng đứng dậy. “Những lúc anh không thể gặp hay nói chuyện với em thì ít nhất anh cũng phải biết em đang ở đâu chứ”

“Đừng có làm cái trò đó nữa. Gideon à”

Nét mặt anh vẫn bình thản. “Chẳng lẽ anh còn phải giải thích lý do với em nữa hay sao?”

Tôi bước qua tủ lấy cái áo choàng ra. “Vậy mà anh đã từng nói là không có lý do gì chính đáng để phải theo dõi người khác như vậy.”

“Em bình tĩnh đi đã.”

Tôi khoác cái áo màu đỏ lên người, buộc dây thắt lưng lại, vẫn trừng mắt nhìn anh. “Em thì nghĩ anh là người bệnh hoạn thích rình rập em”

Gideon khoanh hai tay trước ngực. “Không phải. Anh muốn bảo vệ tính mạng của em thì đúng hơn”

Tôi lặng người, xâu chuỗi lại một lần nữa những việc xảy ra trong thời gian gần đây kể từ khi Nathan xuất hiện. Rồi tôi bỗng hiểu ra lý do tại sao Gideon lại phản ứng rất gay gắt vào cái buổi sáng mà tôi đòi đi bộ tới công ty, lý do tại sao Angus cứ lẽo đẽo theo tôi khắp nơi, hay tại sao hôm gặp nhau trong thang máy anh lại bực tức như vậy.

Thì ra bấy lâu nay trong khi tôi buộc tội anh thì tất cả mọi việc anh làm đều là để bảo vệ cho tôi khỏi bàn tay Nathan.

Hai đầu gối bỗng dưng mềm nhũng, tôi khụy hẳn xuống sàn nhà.

“Eva!”

“Cho em một ít thời gian đã.” Suốt thời gian “Chia tay” nhau tôi đã nhận ra nhiều chuyện. Tôi biết Gideon sẽ không đời nào cho phép Nathan ngang nhiên bước vô văn phòng của anh, chìa ra bằng chứng việc tôi bị hành hạ như vậy xong lại bước ra bình an vô sự. Brett chỉ hôn tôi thôi thì đã bị Gideon đánh cho bầm dập, huống chi Nathan đã cưỡng hiếp tôi nhiều năm liền, rồi còn ghi lại cả hình ảnh nữa. Phản ứng của Gideon khi mới gặp Nathan chắc chắn không thể nào không bạo lực được.

Ắt hẳn là Nathan tới Crossfire vào đúng cái hôm mà tôi lên văn phòng, thấy anh vừa tắm xong, trên tay áo lại dính một vết màu đỏ. Cái vết mà tôi cho là son đó thật ra là máu của Nathan. Cả cái ghế sofa nữa, nó bị dịch chuyển là vì Gideon mời dần Nathan một trận xong, chứ không phải là vì làm tình với Corinne như tôi nghĩ.

Gideon cau có, ngồi xuống trước mặt tôi. “Khỉ thật, em tưởng anh muốn kiểm soát em từng li từng tí vậy hả? Anh làm vậy là có lý do mà. Em phải thừa nhận là anh phải cố gắng làm sao giữ cho em vừa an toàn mà vẫn được tự do nhất có thể đó chứ”

Tôi chồm tới, kéo anh nằm lăn ra đất, rồi hôn anh thật mạnh, nghe tim mình đập thình thịch, máy chảy như sôi trong người.

“Không phải em có ý hù dọa gì.” Tôi thủ thỉ. “Nhưng anh làm em bực muốn chết.”

Anh lầm bầm gì đó rồi ôm chặt lấy tôi. “Vậy bây giờ tụi mình ổn được chưa?”

Tôi nhăn mũi. “Vụ cái điện thoại chưa ổn lắm. Thiệt đó, theo dõi em như vậy chả hay ho tí nào.”

“Chỉ tạm thời thôi mà.”

“Biết là vậy, nhưng mà….”

Gideon đưa một ngón tay lên miệng tôi. “Trong bóp em cũng có hướng dẫn cách theo dõi điện thoại của anh nữa”

Nghe câu đó tôi sững người.

Anh cười đắc thẳng. “Thấy chưa, vậy thì nghe hay ho hơn rồi chứ gì?”

“Thôi đi” Tôi vùng ra, đập lên vai anh. “Hai đứa mình rõ ràng là không ổn chút nào.”

“Anh thích nghĩ là mình chỉ không giống mọi người ở vài khía cạnh thôi. Mà thôi, chỉ cần em với anh hiểu là được rồi”

Cảm giác ấm áp biến đâu mất khi tôi giật mình sực nhớ là hai đứa đang phải giả vờ chia tay. Bao lâu nữa thì tôi mới lại được ở bên anh đây? Nếu phải sống lại những ngày vừa rồi chắc tôi chết mất.

Tôi phải nuốt cục nghẹn trong cổ khi cất tiếng hỏi. “Khi nào mình được gặp lại nhau?”

“Tôi nay, Eva à.” Anh nhìn tôi bằng đoi mắt u ám. “Nhìn em như vậy anh không chịu nổi.”

“Ở cạnh em đi”. Tôi nói nhỏ, mắt lại nóng ran lên. “Em cần anh”

Gideon vuốt nhẹ má tôi. “Lúc nào anh cũng ở cạnh em mà, Eva. Không một giây phút nào trôi qua mà anh không nghĩ tới em hết. Anh là của em, Eva ơi. Dù anh ở đâu hay làm gì, anh cũng thuộc về em”

Tôi áp mặt lên tay anh, để hỏi ấm của anh xua đuổi cảm giác bất an đi. “Dẹp Corine đi, em không chịu nổi nữa đâu”

“Chắc chắn rồi”. Anh nói dứt khoát làm tôi hơi giật mình. “Anh đã nói chuyện với cô ấy rồi, hy vọng tụi anh vẫn có thể làm bạn với nhau. Cô ấy muốn níu kéo nhưng giờ anh chỉ có mình em thôi.”

“Anh dùng cô ta làm chứng cứ ngoại phạm vào cái đêm mà Nathan chết…” Tôi chỉ nói được tới đó. Nghĩ tới chuyện anh ở cạnh cô ả là tôi lại đau lòng.

“Không phải, vụ cháy trong bếp khách sạn mới là chứng cứ ngoại phạm của anh. Cả đêm anh bận bịu thu xếp đồ ăn thức uống, rồi làm việc với sở cứu hỏa, công ty bảo hiểm nữa. Corinne có ở lại đó thêm một lúc, khi cô ấy về anh còn cả một đống nhân viên để làm chứng mà.”

Tôi nhẹ nhõm ra mặt, nên Gideon cũng có vẻ dịu lại, gương mặt anh hiện lên vẻ ân hận thường thấy mỗi khi làm tôi buồn.

Anh đứng lên rồi chìa tay cho tôi. “Anh chàng hàng xóm mới muốn mời em qua ăn tối khoảng tám giờ tối nay. Chìa khóa nhà bên đó với cả căn nhà kia của anh đã nằm trong chùm chìa khóa của em rồi đó”

Tôi nắm tay anh, cố nghĩ ra một câu đùa. “Ôi, anh chàng đó nóng bỏng lắm. Không biết anh ta có dễ dãi trong buổi hẹn đầu tiên không ha”

Gideon mỉm cười tinh quái làm tôi hơi chột da. “Anh nghĩ khả năng em sẽ đưa anh ta lên giường được là khá cao đó”

Tôi vờ xuýt xoa. “Ôi, lãng mạn ghê chưa!”

“Anh sẽ cho em được lãng mạn.” Anh kéo tôi vào lòng, một cảm giác ấm áp tuyệt vời len giữa hai đứa.

Gởi bài Re: [Lãng mạn] CROSSFIRE: Chạm mở, Soi chiếu, Hoà quyện - Sylvia Day (đang type quyển 3) - Điểm: 10

Thời tiết khá nóng bức nên tôi chọn một cái đầm vải mỏng để mặc đi làm. Tôi cột tóc cao ra sau, trang điểm nhẹ nhàng rồi đeo thêm đôi bông tai tròn bằng vàng.

Mọi thứ giờ đã khác trước đây nhiều. Gideon và tôi quay lại với nhau, và Nathan đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi không còn sợ sệt một ngày nào đó sẽ gặp phải hắn trên đường hay thâm chí bị hắn tìm tới nhà. Tôi cũng không còn phải lo sợ Gideon sẽ bỏ tôi vì phát hiện ra những chuyện trong quá khứ nữa. Anh đã biết hết mọi thứ mà vẫn yêu tôi.

Tình thế mới tuy tốt đẹp nhưng lại thường trực một nỗi lo khác: Không biết liệu Gideon có an toàn thật chưa. Tôi không biết làm sao anh có thể chứng minh được mình vô tội, trong khi anh thật sự đã làm chuyện đó. Liệu hai đứa có phải sống cả đời trong lo sợ hay không? Hơn nữa, sau chuyện này tôi và anh sẽ ra sao đây? Sau một biến cố lớn như vậy chắc chắn mọi chuyện giữa hai đứa không còn như trước nữa.

Tôi ra khỏi phòng, hy vọng khi đến sở làm, công ty Water Fields & Leaman – một trong những công ty quảng cáo lớn nhất nước, thì tôi sẽ không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa. Lúc ghé ngang quầy bếp lấy túi xách, tôi gặp Cary. Rõ ràng anh cũng vừa có một đêm bận rộn không kém gì tôi.

Cary đứng tựa người vào quầy, hay tay bấu chặt mép bàn trong khi Trey nâng mặt anh lên trong một nụ hôn mãnh liệ. Trey mặc quần Jeans với áo thun, còn Cary chỉ khoác trên người mỗi chiếc áo thun dày màu xám, phủ xuống ngang hông. Cả hai đều say sưa nhắm mắt nên không biết đến sự hiện diện của tôi.

Dù biết nhìn lén vậy là bất lịch sự nhưng tôi vẫn không thể nào rời mắt. Thứ nhất là vì cảnh tượng hai anh chàng đẹp trai đang hôn nhau quả là rất khó cưỡng. Vả lại, dáng vẻ của Cary làm tôi để ý. Dù gương mặt anh rõ rõ ràng là đang yêu say đắm, nhưng cái cách bấu tay vào mép bàn thay vì ôm lấy Trey cho thấy Cary vẫn còn chút do dự.

Tôi với lấy cái túi rồi nhẹ nhàng nhón chân bước ra khỏi nhà.

Tôi gọi taxi chứ không đi bộ vì không muốn toát mồ hôi đầm đìa. Ngồi trên xe, tôi lặng lẽ ngắm Crossfire dần hiện ra trước mặt. Tòa nhà sáng loáng màu ngọc bích với phần chóp nhọn này là trụ sở của Cross Industries lẫn Water Fields & Leaman.

Vị trí trợ lý cho Mark Garrity, giám đốc khách hàng, đúng là công việc trong mơ của tôi. Trong khi cha dượng tôi, nhà tài phiệt tài chính Richara Stanton, không thể nào hiểu được tại sao tôi lại thích cái vị trí khiêm tốn đó trong khi ông hoàn toàn có thể tìm cho tôi một công việc khác, thì tôi vô cùng tự hào là mình sẽ tự đi lên bằng nỗ lực của bản thân. Mark là vị sếp rất tuyệt vời, anh để tôi học hỏi bằng sự hướng dẫn tận tình, đồng thời cũng cho tôi có cơ hội tự mình thực hành những thứ đã học được.

Xe quẹo ở góc đường rồi đậu lại sau chiếc SUV Bentley màu đen quen thuộc. Tôi chợt hồi hộp vì biết Gideon có thể đang ở gần đâu đây.

Tôi trả tiền rồi bước ra ngoài bầu không khí nóng, ấm buổi sáng, mắt dán vào chiếc Bentley với hy vọng nhìn thấy anh. Không hiểu sao sau một đêm dài ở với anh, bây giờ tôi vẫn còn háo hức như vậy.

Nghĩ tới đó, tôi mỉm cười một mình rồi lách qua cánh cửa xoay bước vô tiền sảnh rộng lớn. Tòa nhà này quả đúng là hiện thân của Gideon. Nền nhà với vách tường bằng đá cẩm thạch toát lên vẻ giàu có và quyền lực, trong khi những khung cửa kính xanh thẫm mặt ngoài gây ấn tượng mạnh như mấy bộ com-ple của anh. Tất cả toát lên một vẻ hiện đại, quyến rũ nhưng có chút gì đó tối tăm đầy nguy hiểm, như chính người chủ nhân. Tôi luôn thích cảm giác khi bước vào đây mỗi ngày.

Tôi đi qua cửa an ninh rồi vô thang máy, lên tầng hai mươi. Megumi, cô nàng lễ tân, bấm mở cửa cho tôi xong liền đứng dậy.

Megumi nhìn xinh xắn, năng động trong cái quần đen với áo lụa màu vàng. Đôi mắt đen to vẻ háo hức, đôi môi đẹp tô son đỏ thẫm. “Tối thứ bảy này bồ có làm gì không?”

“À…” tôi muốn ở với Gideon, nhưng thật tình là không biết có được không. “Không biết nữa, mình chưa có kế hoạch gì hết. Sao vậy”

“Bạn của Michael sắpđám cưới nên tối thứ Bảy mấy anh chàng tổ chức tiệc độc thân. Mình mà ngồi ở nhà chắc phát điên mất.”

“Michael là anh chàng bồ nhắc bữa giờ đó hả?” Megumi kể người bạn ở cùng nhà có mai mối cho cô nàng một người.

“Ừ”, Nét mặt Megumi sáng lên một chút rồi lại chùng xuống ngay. “Mình rất có cảm tình với anh ấy, mình nghĩ anh ấy cũng thích mình. Chỉ có điều….”

“Kể mình nghe đi”. Tôi giục.

Megumi nhún vai, mắt liếc ra chỗ khác vài giây. “Anh ấy thuộc dạng sợ ràng buộc. Dù có tình cảm với mình và hai đứa mình ở bên nhau suốt, anh ấy vẫn luôn tuyên bố là tụi mình chỉ chơi cho vui chứ không có gì nghiêm túc cả. Nhưng rõ ràng anh ấy đã thay đổi thời gian biểu hàng ngày để ở cạnh mình nhiều hơn, cả về thể xác lẫn tình cảm”

Nở một nụ cười buồn bã, tôi thầm nghĩ mình biết quá rõ mấy chuyện tình cảm kiểu này rất khó dứt khoát. Những cảm xúc lẫn lộn càng khiến mọi thứ trở nên kịch tính và hấp dẫn hơn, lại thâm hy vọng anh chàng kia sẽ thay đổi quan điểm khiến cô gái không thể nào chấm dứt được. Ai mà không muốn chi phục một mục tiêu khó khăn và hấp dẫn chứ?

“Thứ bảy mình rảnh đó”. Tôi muốn an ủi Megumi. “Bồ định làm gì?”

“Uống rượu, nhảy nhót, quậy phá gì đó”. Megumi lại toét miệng cười. “Biết đâu chừng bồ sẽ gặp được một anh chàng mới thì sao?”

“Ừm…” Trời ạ. “Mình ổn màn, không cần đâu”

Megumi nhướm mày. “Nhìn bồ có vẻ mệt mỏi thì phải.”

Thì tại cả đêm mình ở cạnh Gideon Cross mà. “Tối qua mình tập Krav Maga nặng quá”

“Vậy hả? Thôi kệ. Mà dù sao thì cứ ngắm nghía xung quanh cũng đâu có chết ai, phải không nè?”

Tôi kéo lại cái túi xách trên vai, vẫn khăng khăng “Không có tìm anh chàng nào cho mình hết, nghe chưa.”

“Nè!” Megumi chống nạnh. “Mình chỉ đề xuất là bồ nên cởi mở hơn với người khác thôi. Mình hiểu là không dễ gì tìm được người thay thế Gideon Cross, nhưng mà tin mình đi, cách trả thù tốt nhất là phải tiếp tục sống đó”

Nghe cây đó tôi mỉm cười, chịu thua. “Mình hứa là sẽ cởi mở hơn, được chưa”

Điện thoại trên bàn lễ tân reo, tôi vẫy chào Megumi rồi về góc của mình. Tôi phải suy nghĩ một chút coi làm sao để đóng cho tròn vai một cô gái độc thân trong mắt mọi người xung quanh. Trong khi sự thật là tôi hoàn toàn là của Gideon, cũng như anh là của tôi. Tôi không thể tưởng tượng mình thuộc về một ai khác được.

Đang nghĩ coi sẽ nói sao với Gideon về vụ hẹn ngày thứ Bảy này thì có tiếng Megumi gọi với theo sau lưng làm tôi quay lại.

“Có điện thoại đang chuyển vô cho bồ đó. Mình hy vọng không phải là công việc, bởi vì, Chúa ơi. Giọng anh chàng này hấp dẫn không chịu nổi, nghe cứ như là đường bọc với socola rồi chấm thêm kem vậy”

Tôi nghe gáy mình nóng ran, vừa hồi hộp vừa lo lắng. “Anh ta có nói tên gì không?”

“Có. Brett Kline”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play