Mộ Dung Thành vốn đột nhiên nhìn nàng tỉnh lại, trong lòng không khỏi
hơi bối rối, đang định mở miệng giải thích điều gì đó, nghe nàng nói như thế ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cười cười nói: “Bản Thái tử cũng chỉ
ghé vào bên cạnh ngươi nhìn phong cảnh bên đó có gì khác biệt với bên
chỗ ta, không ngờ quấy rầy ngươi ngủ, thật lòng xin lỗi.” Hắn đang định
cực kỳ tự nhiên lui về phía đối diện ngồi xuống, không ngờ xe ngựa lại
lắc lư kịch liệt một cái, lắc đến hắn suýt chút nữa đứng không vững mất
mặt mũi ở trước mặt Ôn Noãn.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn vừa định nổi giận, xe ngựa lại đột nhiên dừng hẳn, trực giác của hắn cho thấy đã xảy ra chuyện.
“Thái tử, có thích khách.” Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng ác liệt, đã gần tới bên cạnh xe ngựa.
“Ngươi đợi ở trong xe, ta đi ra ngoài xem một chút.” Sắc mặt Mộ Dung Thành trầm xuống, cầm kiếm ra khỏi xe ngựa.
Nàng vốn không định đi xuống.
Ôn Noãn vén rèm xe nhìn ra ngoài, thích khách đen thui một mảnh, ngược lại tới không ít. Nhưng nhạc phụ của Mộ Dung Thành ngoài sáng trong tối
ngầm an bài binh sĩ hộ vệ cho hắn ngược lại không ít, chỉ trong chốc lát thích khách đã ngã xuống hơn phân nửa, còn dư lại gần nửa chẳng qua là
chuyện trong giây lát. Nàng che miệng ngáp một cái, đang định nhắm mắt
tiếp tục ngủ, đúng lúc này xe ngựa bắt đầu lắc lư lần thứ ba, rõ ràng
mạnh hơn hai lần trước, cả xe ngựa như muốn vỡ ra, còn không đợi nàng
biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe bên ngoài vang lên mấy tiếng thét
kinh hãi, nàng bị quán tính đột nhiên tới ngã ngược về phía giường êm,
sóng nhiệt đánh tới bốn phía buồng xe ngựa, trong chớp mắt bị một biển
lửa bao vây, con ngựa bị giật mình kéo xe ngựa chạy như điên, đung đưa
đến nàng bên trong buông xe ngay cả đứng lên cũng khó khăn chứ đừng nói
tới chạy đi.
Chẳng lẽ hôm nay nàng phải mất mạng tại nơi tha hương đất khách? Không, nàng tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, cho dù muốn chết, nàng cũng muốn nhìn thấy Quân Dập Hàn một
lần cuối cùng, nói cho hắn biết nàng không phải cố ý tổn thương hắn, hy
vọng hắn tha thứ cho nàng.
Nàng cởi áo lông cáo đã bị bắt lửa
trên người xuống, che miệng mũi cố hết sức ổn định thân hình di chuyển
ra cửa buồng xe ngựa đã tràn ngập lửa, định thử từ nơi đó nhảy xuống
kiếm ra một đường sống. Nhưng con ngựa bị lửa đốt, lúc này chạy càng
thêm điên cuồng, nàng vừa mới đứng vững còn chưa kịp bước ra hai bước,
xe ngựa ầm ầm nổ vang, con ngựa khổ sở hí lên, nàng bị chiếc bàn trà
rung động đập trúng đầu gối, thân thể mềm nhũn lảo đảo ngã xuống sàn lửa đã bùng lên. Mà trong lúc giãy chết, xe ngựa bị cháy sạch như muốn vỡ
ra trải qua một lần đụng chạm này, đỉnh thùng xe mang theo lửa lớn hừng
hực nhanh chóng nện xuống.
Quả thật trời muốn diệt nàng!
Trong một thoáng sống chết này, trong lòng Ôn Noãn không phải sợ hãi với cái
chết, mà là tiếc nuối vô tận. Nàng tiếc nuối nàng luôn đang đợi, luôn
đang đợi một lâu dài, nhưng trong cuộc đời có quá nhiều ngoài ý muốn,
nào có cái gì chân chính thuận buồm xuôi gió làm cho người ta yên tâm
lâu dài; nàng tiếc nuối nàng luôn hy vọng xa vời, hy vọng xa vời có
nhiều thời gian hơn ở cùng với hắn, nhưng nàng lại luôn lãng phí thời
gian có thể cùng với hắn, đi liều mạng phần hy vọng xa vời hạnh phúc
này; nàng tiếc nuối nàng luôn quá mức ích kỷ, chỉ muốn làm sao không đi
tổn thương hắn đi làm chuyện nàng cho là đúng, nhưng lại chưa bao giờ
cân nhắc tới cảm nhận của hắn suy nghĩ của hắn, từ trước tới nay luôn là người khư khư cố chấp, nhưng bản thân nàng làm như vậy chính là tổn
thương lớn nhất đối với hắn.
Nếu như trời xanh thương hại có thể cho nàng một cơ hội nữa… Nàng cười khổ nhắm mắt lại, thế gian này làm gì có cái nếu như…
“Rầm.” Ngay trong khoảnh khắc khi thân thể ngã xuống sàn, đỉnh thùng xe mang
theo hỏa hoạn nện xuống muốn thiêu hủy chôn vùi nàng, xe ngựa đột nhiên
chia năm xẻ bảy từng mảnh nhỏ mang theo lửa cháy như ánh sáng lung linh
bắn ra, còn nàng bị mãnh liệt ôm vào trong lồng ngực lành lạnh lộ ra run rẩy bay bổng lên, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim nơi lồng
ngực dán chặt vào nàng đang điên cuồng nhảy loạn lên.
Cặp mắt vẫn khép chặt, nước mắt nơi khóe mắt cũng lã chã chảy xuống. Thân thể nàng
không kiềm chế được khẽ run, tay rũ xuống bên người cuối cùng chậm rãi
vòng lên eo hắn, khi ngón tay truyền đến cảm xúc chân thật kia, hai tay
nàng đột nhiên thắt chặt, hận không thể tan bản thân ra tiến vào trong
thân thể của hắn, cũng không tách ra nữa.
Trên mặt có từng mảnh
hơi lạnh gì đó phất qua, nghĩ đến ứng với tuyết đã rơi, nàng vùi đầu vào trong ngực hắn lẳng lặng rơi lệ, phóng thích ra tất cả bi thương và
tuyệt vọng đã đè nén nơi đáy lòng của bản thân từ khi đại hôn cho tới
nay, vui mừng và cảm ơn.
Trời xanh, cuối cùng thương hại nàng, để cho nàng cuối cùng không mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này.
Khóe mắt như có nụ hôn nhẹ mềm lướt qua,
giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai nàng, “Cứ không muốn nhìn
thấy ta như vậy, đến bây giờ cũng không tình nguyện mở mắt ra?”“Không.”
Nàng hơi có vẻ hoảng hốt lắc đầu, giọng nói có nghẹn ngào khe khẽ, “Ta
chỉ sợ tất cả đây chỉ là mộng, vừa mở mắt ra chàng sẽ biến mất không
thấy đâu nữa.”
“Đứa ngốc.” Môi của hắn mang theo yêu thương và
quý trọng vô tận, hôn lên mặt mày nàng lên mũi nàng, cuối cùng rơi vào
trên môi hơi có vẻ tái nhợt của nàng, đầu tiên khẽ khàng hôn mút, tới
sau đó gần như mất khống chế xâm chiếm và dây dưa, sợ hãi và hoảng hốt
của hắn đều ở trong nụ hôn này truyền lại cho nàng, rơi vào trong lòng
nàng. Nước mắt nơi khóe mắt lại một lần nữa mãnh liệt mà xuống, nàng ôm
thật chặt cổ hắn để cho hắn đến gần nàng hơn, lần đầu tiên, gần như điên cuồng hôn trả lại.
Nụ hôn kịch liệt đến làm cho người ta hít thở không thông, giữa răng môi dần truyền đến mùi máu tươi, nhưng điều này
cũng không khiến cho hai người dừng lại, ngược lại càng thêm rơi vào
trong nụ hôn muốn dung hợp trái tim của nhau. Tình triều đè nén của mỗi
người kích động ra trong nụ hôn này, muốn bao phủ hai người.
Cho
đến khi Ôn Noãn dần dần không thở nổi, Quân Dập Hàn mới chủ động buông
nàng ra, khẽ khàng hôn lên môi sưng đỏ tươi đẹp của nàng, giọng nói khàn khàn ám muội dụ dỗ: “Bay giờ đã tin tưởng không phải là mộng chưa? Còn
không mau mở mắt ra.”
“Ta…” Bây giờ tin tưởng không phải là mộng
rồi, nhưng hồi tưởng lại điên cuồng mới vừa rồi của mình, trái tim như
đánh trống điên cuồng, nàng lại có phần không dám mở mắt ra nhìn hắn.
“Nếu nàng vẫn cứ kiên trì không mở mắt coi như đây là mộng, vậy ta đi nha.”
“Đừng đi.” Ôn Noãn cảm thấy hai cánh tay hắn ôm chặt nàng như có dấu hiệu
buông ra, lập tức trở tay ôm chặt hắn, cặp mắt vội vàng mở ra. Đập vào
mắt là khuôn mặt cực kỳ xa lạ, hắn đã dịch dung.
“Cứ không bỏ
được ta đi như vậy?” Lòng ngón tay hắn khẽ vuốt ve hàng mi nét mày của
nàng, tròng mắt sâu thẳm giống như bầu trời đêm không một chút vì sao
nhỏ nào. Vốn là lời nói trêu ghẹo, bị hắn nói ra lại lộ ra kỳ vọng mơ
hồ.
“Đúng, ta không nỡ để chàng đi.” Chóp mũi Ôn Noãn đau xót,
nước mắt suýt chút nữa lại trào ra, hơi ngượng ngùng trước kia tan thành mây khói, trong mắt tràn đầy chỉ có bóng dáng của hắn, hàng mi nét mày
của nàng không còn thâm tình lạnh lùng như ngày thường, nàng nắm chặt
tay hắn, cuối cùng không tiếp tục che giấu tiếng lòng của mình, “Biết
mới vừa rồi trong khoảnh khắc cuối cùng trong lửa kia ta nghĩ tới điều
gì không?”
Hắn cầm chặt ngược lấy bàn tay của nàng, giống như lại quay lại khoảnh khắc tinh thần như nứt ra. Nàng chủ động nghiêng người
rơi xuống một nụ hôn trấn an lên môi hắn, lúc này mới tiếp tục nói: “Lúc ấy trong lòng ta chỉ có tiếc nuối vô tận, tiếc nuối ta vẫn luôn chờ
đợi, chờ đợi một lâu dài với chàng, tiếc nuối ta cuối cùng hy vọng xa
vời, hy vọng xa vời có nhiều thời gian hơn cùng với chàng, tiếc nuối ta
quá mức ích kỷ, ích kỷ và không suy tính đến cảm nhận và suy nghĩ của
chàng làm chuyện tự cho là đúng. Mà bây giờ ta rốt cuộc hiểu rõ, lâu dài hơn nữa cũng không đánh lại được số mạng trêu cợt, nhiều thời gian hơn
nữa cũng cần quý trọng hiện tại mới có thể tiếp tục hướng lên phía
trước, chuyện đúng nữa cũng muốn chàng hạnh phúc vui vẻ mới có ý nghĩa.”
“Cũng may, nàng hiểu ra không tính quá muộn.” Trong mặt mày hắn có vẻ thương tiếc và vui mừng nồng đậm, còn
có tia sợ hãi quanh quẩn không đi. Thật may mà, tất cả tới kịp.
“Nhưng chàng biết tiếc nuối lớn nhất của ta là gì không?” Nàng đè lấy nghẹn
ngào đau nhói nơi cổ họng xuống, “Ta tiếc nuối lớn nhất là không có được sự tha thứ của chàng Ban đầu dùng vong tình xóa đi tình cảm của chàng
đối với ta, sau đó lại dùng thân phận khác tiếp cận chàng lại không nói
tình hình thực tế cho chàng, những chuyện này đã từng phạm sai lầm, về
sau ta không bao giờ tái phạm nữa. Chàng có thể tha thứ cho ta không? Có thể đừng rời khỏi ta không? Ít nhất, có thể đừng hận ta không?”
“Ta chưa từng hận nàng, sao lại nói tới tha thứ?” Lòng hắn đau ôm nàng vào
trong ngực, hận mình thế mà lại tổn thương nàng sâu như vậy, đến một
khắc cuối cùng nghĩ tới vẫn là lấy được sự tha thứ của hắn. Nếu hắn muộn một khắc… Hắn lại không dám nghĩ tới, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Trái tim giống như chợt ngừng đập, nàng bỗng nhiên ngước mắt nhìn hắn:
“Nhưng mà, nhưng mà trước đó không phải chàng nói…” Nói: Ôn Noãn, ngươi, không thể tha thứ!
“Quên đi.” Hắn ngắt lời nàng, không muốn nghe thấy lời nói quyết tuyệt như vậy từ trong miệng nàng nói ra lần nữa làm nàng thương tâm.
“Vì sao?” Nếu không hận nàng, tại sao còn muốn nói ra lời nói quyết tuyệt như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT