“Bởi vì ta không hận nàng, nhưng ta oán nàng, oán nàng ngay từ khi bắt
đầu đã không tin ta, không tin ta có thể bảo vệ nàng, lựa chọn phương
thức một mình gánh chịu tất cả, còn tự ý chế thuốc xóa đi tình cảm của
ta đối với nàng, cũng giấu giếm tất cả mọi chuyện với ta.” Oán nàng,
nhưng còn oán trách mình hơn, oán trách ta không thể kịp thời phát hiện
đủ thứ nàng phải chịu đựng trên người, mà khiến cho nàng nhận lấy rất
nhiều phá hủy cả thể xác và tinh thần. Mà ban đầu những lời nói một đằng làm một nẻo kia, chẳng qua là… Cực kỳ tương tự với lúc trước nàng xóa
đi tình cảm của hắn đối với nàng mà thôi. Nghĩ đến đây, đáy mắt hắn dâng lên vẻ che giấu.
“Ta cũng không phải không tin chàng, chỉ có
điều… Đợi chút, cho nên, ở trong ngày đại hôn chàng cưới Ánh Văn?” Ôn
Noãn chau mày, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lời giải thích đổi lại thành nghi vấn nói, “Có phải chàng có chuyện gì gạt ta không?” Hắn cũng không phải người lòng dạ nhỏ mọn, càng sẽ không mang chuyện lớn hôn nhân ra làm
trò đùa. Nếu như hắn không hận nàng, chỉ là oán nàng, sao hắn có thể ở
trước mặt người trong thiên hạ bỏ qua nàng đột nhiên đổi lại cưới Ánh
Văn, trong này hắn nhất định có chuyện gì đó gạt nàng.
Quân Dập
Hàn hơi nhức đầu, mặc dù tính tình nàng chậm hiểu, nhưng đầu óc lại cực
kỳ linh hoạt, biết lừa nàng không dễ, ban đầu nói ra những lời quyết
tuyệt kia cũng là một trong những nguyên nhân để cho nàng không hoài
nghi. Tròng mắt hắn khẽ nâng, nhìn Mộ Dung Thành cách đó không xa đang
mang người đi tìm người, dưới chất vấn đánh giá kỹ của Ôn Noãn cực kỳ
bình tĩnh nói sang chuyện khác, “Mộ Dung Thành tới.”
Ôn Noãn đưa
mắt nhìn lại, quả nhiên thấy Mộ Dung Thành tìm tới. Lúc này họ chỉ ngồi
trên chạc cây đại thụ cách xe ngựa bị va chạm chỉ còn lại ván bốc lên
khói xanh chừng ba trượng, cành lá khô vàng che chắn thân hình bọn họ,
trong nhất thời Mộ Dung Thành cũng khó có thể phát hiện. Nàng quay đầu
lại nói với Quân Dập Hàn: “Vấn đều mới vừa rồi chúng ta thảo luận sau,
trước mắt…” Dừng một chút, nắm thật chặt tay hắn, “Chàng oán ta bao
nhiêu lâu, khiến cho ta đau lòng lâu như vậy, bây giờ tức giận cũng nên
tiêu tan không sai biệt lắm mới phải, cũng không thể vứt bỏ ta đi.”
Quân Dập Hàn nhìn nàng khó có được lộ ra vẻ nũng nịu của tiểu nữ nhân, ủ dột chất chứa lâu dài trong lòng cuối cùng thả ra tất cả, đáy mắt dính vào
ấm áp, đầu ngón tay vuốt tóc nàng, dịu dàng nói: “Nếu không phải đi tìm
nàng, ta đi ngàn dặm xa xôi tới nước Kim làm gì?”
“Vậy về sau chàng cũng sẽ không rời khỏi ta?” Trong mắt nàng khó nén mong đợi nhìn hắn.
“Sẽ không.” Tròng mắt hắn âm u, ngay sau đó thoải mái. Chẳng lẽ mới vừa rồi nàng suy nghĩ cẩn thận đạo lý, hắn lại bởi vì những lý do này mà đẩy
nàng ra? Như nàng nói, lại xa lâu dài đánh không lại số mạng trêu cợt,
nhiều thời gian hơn nữa cũng cần quý trọng hiện tại. Bọn họ không nên vì những chuyện không quan trọng kia mà bỏ qua thời gian làm bạn với nhau. Chỉ cần bọn họ ở bên nhau, cho dù một năm một ngày trong lúc nhất thời
cũng là vĩnh hằng, bằng không, chính là hoang vu vĩnh viễn không tận
cùng.
“Sẽ không là tốt rồi.” Nàng cười sáng rỡ và ấm áp giống như trước kia, “Vậy bây giờ chúng ta đi xuống dưới hay rời đi?”
“Nàng muốn đi xuống hay rời đi?” Hắn không trả lời mà hỏi lại.
“Đi xuống.” Nàng khẽ hếch mặt, “Đã tới rồi, mà không gieo họa lại, nếu làm
không đến lưu lại liền rời đi, thật là tiếc nuối cỡ nào.”
“Có đạo lý.” Quân Dập Hàn rất tán thành.
“Hả? Chàng thế mà lại đồng ý? Ta còn tưởng rằng chàng sẽ trực tiếp dẫn ta đi.” Ôn Noãn hơi ngoài ý muốn.
“Ta ngược lại thật sự định dẫn nàng đi, nhưng mấy ngày trước nàng mới bị
mệt nhọc, nếu lại tiếp tục dây dưa thêm chút thời gian ở trên đường,
thân thể này của nàng làm sao chịu được. Vừa đúng trong cung nước Kim
có nhiều dược liệu quý giá, nàng có thể yên tâm điều trị thân thể, tiện thể tiến hành chuyện gieo họa của nàng, chẳng phải một công đôi việc.”
Quân Dập Hàn giải thích.
“… Quá tuyệt!” Ôn Noãn chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với Quân Dập Hàn, chỉ số thông minh của nàng đúng lúc được tăng lên.
“Thái tử, đã tìm khắp xung quanh, vẫn không tìm được tung tích của Mẫn tiên sinh, có thể…”
“Câm miệng, sống phải thấy người chết phải thấy… Tiếp tục tìm cho bản Thái
tử, không tìm được, bản Thái tử muốn mạng chó của các ngươi.” Mộ Dung
Thành gào lên giận dữ. Nhưng cho dù hắn không muốn thừa nhận, nàng ấy
yếu ớt như vậy, xe ngựa bị hỏa hoạn bao vây lại bị ngựa kéo đụng trái
đụng phải nhanh chóng lao vùn vụt, hy vọng còn sống sót gần như mong
manh. Có thể coi như biết rõ ràng kết quả như thế, hắn cũng không muốn
tin tưởng. Ngực buồn bực nghẹn một hơi lắng đọng giống như sắp nổ tung
khiến cho hắn điên cuồng lo lắng, nhưng hắn không muốn đi suy nghĩ xem
nguyên nhân là gì, chỉ muốn nhanh chóng tìm được nàng, thấy nàng bình an vô sự là tốt rồi.
“Thái tử, thuộc hạ
muốn nói là, Mẫn tiên sinh có thể được người cứu đi hay không.” Nếu
không, trong biển lửa lớn như vậy, lấy thân thể hư nhược của Mẫn tiên
sinh không có khả năng chạy ra khỏi được, vả lại không tìm được thi hài
của hắn.
“Cứu đi?” Mộ Dung Thành ngẩn ra, trong nháy mắt cảm thấy có khả năng, hắn vui mừng trong lòng, đang định sai người mở rộng phạm
vi tìm kiếm, lại thấy hai bóng người như cưỡi gió mà đến, nhẹ nhàng rơi
xuống trước cách người hắn ba bước, chính là Ôn Noãn và một tên nam tử
xa lạ. Nếu trừ bỏ đều là dung mạo nam tử, nhìn hai người ngược lại thật
sự giống như một đôi tình nhân thần tiên.
“Thái tử.” Ôn Noãn nhàn
nhạt lên tiếng chào hỏi hắn, giới thiệu, “Mới vừa rồi trong hỏa hoạn vị
anh hùng này đi ngang qua trùng hợp đã cứu ta.”
Tròng mắt Mộ Dung Thành ẩn chứa vẻ tức giận rời khỏi bàn tay đang vòng bên hông Ôn Noãn,
giọng nói ôn hòa: “Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, các hạ muốn vàng bạc
châu báu tòa nhà tráng lệ chỗ ở đẹp hay quan cao lộc dày, chỉ cần các hạ mở miệng, bản Thái tử nhất định sẽ đưa lên làm cảm tạ.”
Ôn Noãn
nhíu nhíu mày, không rõ địch ý rõ ràng của Mộ Dung Thành từ đâu mà đến.
Quân Dập Hàn cũng ngay từ đầu lúc thấy hắn phát giận với tay của mình đã thấy rõ ràng, đáy mắt hắn dâng lên vẻ trào phúng nhẹ, hơi bất dĩ đột
nhiên nói: “Nếu như tại hạ muốn làm Thừa tướng nước Kim, không biết Thái tử có thể như tại hạ mong muốn?”
“Ngươi!” Mộ Dung Thành khựng lại, không nghĩ tới hắn thế mà lại công phu sư tử ngoạm.
“Thế nào, Thái tử không làm được?” Quân Dập Hàn lạnh nhạt nói, “Tại hạ xin
khuyên Thái tử về sau trước khi làm việc nói chuyện tốt nhất cân nhắc
suy xét trước phân lượng của mình, nếu không ăn nói lung tung rồi lại
không làm được, tổn thất thể diện của mình là chuyện nhỏ, tổn thất mặt
mũi của nước Kim có thể thật sự khiến cho người ta chê cười rồi.”
“Ngươi thế mà lại làm nhục bản Thái tử, người đâu, bắt hắn lại cho bản Thái tử.” Mộ Dung Thành giận đến sắc mặt đỏ lên.
“Đợi chút.” Ôn Noãn chặn trước người Quân Dập Hàn, không hiểu vì sao hai
người này mới gặp mặt đã đối địch, chân mày nàng nhíu lại nói với Mộ
Dung Thành, “Thái tử, hắn là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Vậy thì
như thế nào? Hắn dám làm nhục bản Thái tử, bản Thái tử sẽ phải khiến cho hắn trả một cái giá thật lớn.” Sắc mặt hoa đào của hắn bị tức giận
nhuộm lấy, vẩn đục không chịu nổi.
“Nếu
như thế, không bằng cho Mẫn Tư vài phần mặt mũi, để cho hắn đi theo bên
cạnh ta làm cận vệ cho ta như thế nào? Như vậy vừa bảo toàn được mặt mũi của Thái tử, về sau an toàn của bản thân ta cũng có bảo đảm.” Trước đây Ôn Noãn đang suy nghĩ làm như thế nào để Quân Dập Hàn quang minh chính
đại ở bên cạnh nàng, bây giờ biện pháp này ngược lại có thể coi như là
tốt.
“Cận vệ? Không được!” Mộ Dung Thành quả quyết cự tuyệt, “Thủ hạ của bản Thái tử bảo vệ cho ngươi chính là dư dả đầy đủ, cần gì phải
muốn một cận vệ?”
“Vậy sao?” Trong giọng điệu của Ôn Noãn mang
theo vẻ khinh miệt, “Vậy trước đây ta suýt chút nữa vùi thân trong biển
lửa thì Thái tử giải thích như thế nào?”
“Chuyện như vậy về sau nhất quyết sẽ không xảy ra.” Mộ Dung Thành khựng lại.
“Chuyện về sau phải đối mặt chỉ biết còn nguy hiểm đáng sợ hơn lần này, Thái tử có thể lấy gì bảo đảm.” Ôn Noãn sầm mặt nói, “Ta và Thái tử là quan hệ
hợp tác, như vậy muốn một cận vệ vẫn có thể tự mình làm chủ được. Cho dù Thái tử có đồng ý hay không, hắn cận vệ này ta chắc chắn phải có được.”
“… Cho dù bản Thái tử không phản đối, hắn cũng sẽ không bằng lòng ủy khuất làm cận vệ cho ngươi.” Mộ Dung Thành nhịn xuống lửa giận trong lồng
ngực hung hăng nhìn Quân Dập Hàn, trong mắt ngầm chứa vẻ cảnh cáo.
“A, ta bằng lòng, hơn nữa cảm giác vinh hạnh sâu sắc.” Quân Dập Hàn tự
nhiên lên tiếng, rồi chắp tay thi lễ với Ôn Noãn, “Tại hạ Mộ Hàn nguyện
thề chết theo tiên sinh, bảo vệ tiên sinh chu toàn.”
“…” Ôn Noãn.
“…” Mộ Dung Thành.
Trong hành trình tiếp theo không khí rất quỷ dị, dưới kiên trì của Ôn Noãn,
Quân Dập Hàn ngồi chung xe ngựa cùng bọn họ, Ôn Noãn ngồi bên trái Mộ
Dung Thành ngồi bên phải Quân Dập Hàn ngồi ở vị trí ở giữa đối diện với
cửa xe. Ôn Noãn khát tay vừa mới đưa lên, Quân Dập Hàn đã đưa trà sâm
lên; nàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hắn đã khoác cái mền lên trên người
nàng; nàng muốn ăn đồ ăn vặt, hắn đưa hạt dưa đã bóc sạch trong đĩa để
trong tầm tay nàng…
Rất nhiều chuyện không liệt kê nổi như thế,
hành động hỗ trợ lẫn nhau của hai người hoàn toàn ăn ý, còn Mộ Dung
Thành Thái tử chủ nhân của xe ngựa này thành người rảnh rỗi dư thừa từ
đầu đến chân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT