Hoắc lão đại nhìn tầm mắt động tác của nàng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy nơi nào đó đau nhức khó chịu, tay trái vội vàng che chỗ đó đầu gối mềm
nhũn liền quỳ xuống, van xin nói: “Cô nương, ta sai lầm rồi, ngươi hãy
tha cho ta đi, ta không phải người, ta đáng chết, nhưng ta van ngươi
ngàn vạn lần đừng phế nó đi. Hoắc gia ta chín đời độc đinh, đến ta đây
bây giờ tuổi đã hơn bốn mươi rồi, còn chưa có người thừa kế hương khói,
lúc này mới bất đắc dĩ không ngừng giành nữ nhân về. Ngươi có thể thương xót liền đáng thương ta đây một người cơ khổ tha cho ta một mạng đi.”
Giống như nói đến chỗ đau lòng, nước mắt nước mũi trong nháy mắt dâng
trào mà lên.
Ôn Noãn nhìn một tên đại hán râu quai nón cao lớn
thô kệch lại khóc đến dáng vẻ như vậy, chỉ cảm thấy cực kỳ chán ghét,
nàng lui hai bước lạnh lùng nói: “Mình vô dụng lại vẫn không ngừng gieo
họa cho nữ nhân, loại người như ngươi ở lại trên đời thật sự là sỉ nhục
cho nam nhân.”
“Nói thế bản Thái tử rất tán thành.” Mộ Dung Thành cuối cùng hồi hồn tiến lên trước, một kiếm xuyên tim hắn, giống như vẫn chưa hết giận, lại đâm hắn vài kiếm, có thế mới bỏ qua.
Ôn Noãn
nhíu nhíu mày không nói gì, người này bình thường làm nhiều việc ác,
thật đúng là chết chưa hết tội, nhưng cách làm này của Mộ Dung Thành,
cũng lòng dạ quá mức nhỏ mọn. Nàng không để ý đến hắn, xoay người lại đi tới bên bàn, ngân châm trên đầu ngón tay ghim lần lượt trên gáy những
binh sĩ bị trúng thuốc mê kia, mọi người day đầu bị choáng váng liên
tiếp tỉnh lại, đều không biết xảy ra chuyện gì.
Đợi đến binh sĩ
cuối cùng nằm ở vị trí cạnh cửa sổ, ngân châm ở ngón giữa tay nàng đang
định đâm xuống, lại thấy tay áo đặt trên đầu gối hắn như ẩn như hiện có
ánh sáng lạnh lộ ra. Thân thể nàng trong nháy mắt lui lại phía sau, ngọn đao bén nhọn này vừa lúc xẹt qua áo lông áo trước ngực nàng. Nàng ta
đâm không trúng lập tức nhảy qua cửa sổ chạy đi, kiếm của Mộ Dung Thành
chỉ kịp chém xuống nửa đoạn áo bào của nàng ta.
“Ôn Noãn, một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết ngươi.” Trong giọng nói của nàng ta lộ ra vẻ ác độc truyền từ ngoài cửa sổ vào.
“Còn đứng ngây đó làm gì, không mau đuổi theo.” Mộ Dung Thành quát chói tai
những binh sĩ vẫn còn trong mê muội phản ứng thật chậm, những binh sĩ
kia trong nháy mắt run lên đang định nhảy qua cửa sổ đuổi theo, lại bị
Ôn Noãn ngăn cản, “Đừng đuổi theo.” Nàng ta ngay cả chỗ ngồi cũng đã
vạch kế hoạch tốt trước đó, xác định cũng đã sớm nghĩ xong đường chạy
trốn, còn nữa, cho dù có thể bắt được người, bây giờ Mộ Dung Thành thế
lực đơn bạc, nếu vì vậy mà bại lộ hành tung cũng là được không bù nổi
mất, nói không chừng đến lúc đó thật sự vừa ra quỷ môn quan lại đến điện Diêm Vương.
“Kẻ thù của ngươi thật sự không
ít, các ngươi quen biết?” Mộ Dung Thành dường như cũng nghĩ đến điểm đó, không kiên trì phái người đuổi theo, nửa trào phúng nửa tùy ý hỏi.
“Coi như có biết.” Mới vừa nãy đối mặt trong chốc lát, nàng đã nhìn rõ ràng
mặt của nàng ta. Thanh Thanh, tỳ nữ cùng vào phủ Quân Dập Hàn với nàng,
lúc ấy khi Quân Dập Hàn bị trúng độc thì nàng từng hoài nghi nàng ta,
nhưng lại cũng không xác định, dù sao dược thiện kia do nàng tự mình
giám sát nấu thành, nhưng hành động hôm nay như vậy của nàng ta, không
thể nghi ngờ chứng minh hoài nghi của nàng là chính xác. Khó trách lúc
ấy nàng ta không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào lại riêng biệt liên tiếp lấy lòng nàng, nghĩ đến ứng với muốn tới gần nàng tìm một cơ hội ra tay.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cuối cùng hiểu được cảm giác kỳ quái khi
chung sống với nàng ta từ đâu mà đến.
Vừa muốn hại Quân Dập Hàn,
lại có thù oán với nàng, xâm nhập vào trong người của Mộ Dung Thành tìm
kiếm cơ hội giết nàng, vả lại ý định kín đáo. Nàng ta rốt cuộc là ai?
“Cố Thần Vũ, chàng có biết chàng rốt cuộc là ai? Ngươi còn định chán chường tới khi nào?” Ánh Văn đoạt lấy vò rượu trong tay Cố Thần Vũ hung hăng
đập xuống đất, tức giận nói.
“Ta là ai? Ta là một kẻ bất lực ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được.” Cố Thần Vũ đánh xuống một
chưởng, trong nháy mắt mặt bàn bằng đá cẩm thạch bể thành mảnh vụn rơi
xuống đất. Hai mắt hắn tràn đầy tơ máu nhìn nàng, “Ta không muốn nhìn
thấy ngươi, ngươi cút đi cho ta.”
“Không muốn nhìn thấy ta?” Nàng dùng sức kiềm chế hơi nước dâng lên từ trong đáy mắt, cười lạnh nói,
“Cho dù chàng không muốn nhìn thấy ta, chàng vẫn không thể nghe ta. Vì
sợ nàng ta đau lòng rơi vào tình thế khó xử, chàng không chịu xuất binh
làm kẻ địch với Hàn Vương. Nhưng bây giờ nàng ta đã bị Mộ Dung Thành
Thái tử nước Kim cướp đi nước Kim, dù sao chàng cũng nên vì nàng ta mà
xuất binh đánh nước Kim mới đúng chứ. Không phải chàng muốn bảo vệ nàng
ta sao, bây giờ ta liền cho chàng một cơ hội quang minh chính đại bảo vệ nàng ta.”
“Ngươi nói cái gì? Nàng ấy bị Mộ Dung Thành cướp đi
nước Kim? Chuyện khi nào?” Trong nháy mắt Cố Thần Vũ hoàn toàn không có
cảm giác say, chân mày nhuốm vẻ lo lắng hỏi.
“Chàng cứ lo lắng
cho nàng ta như vậy?” Ánh Văn chỉ cảm thấy trong lòng đau gấp mười gấp
trăm lần khi hắn muốn bóp vỡ xương cổ tay nàng, nàng chuyển mặt sang chỗ tối, giọng nói lạnh lẽo, khí nóng cũng bay lên trong mắt, nước mắt cuối cùng không kiềm chế được mà cuồn cuộn chảy xuống, “Ba ngày trước.”
“Sao bây giờ ngươi mới nói!” Trong giọng điệu
của Cố Thần Vũ tỏ vẻ tức giận, lập tức đi đến phòng nghị sự kêu mọi
người bàn luận chuyện xuất binh.
Ánh Văn nhìn bóng dáng của hắn
như gió biến mất trong tầm mắt của nàng, chỉ cảm thấy mình thật buồn
cười, nàng liều mạng muốn cho hắn ở lại bên cạnh nàng, hắn thế mà lại
cuối cùng càng ngày càng hận nàng. Ôn Noãn một chút cũng không đáp lại
tình hắn còn thích người khác, nhưng hắn lại vẫn trung tâm như một với
nàng ta. Nàng thật sự bị coi thường!
Để tiện hành động, Ôn Noãn vẫn lấy dung mạo của Mẫn Tư đi theo bên cạnh Mộ Dung Thành, chỉ có điều nàng không còn là Hữu thừa của nước Tịch
Nguyệt, mà là mưu sĩ của hắn. Về phần mấy tên binh sĩ cùng về nước với
Mộ Dung Thành biết được thân phận chân thật của nàng, nàng cũng không
thấy họ nữa, cũng không muốn suy nghĩ tới bây giờ bọn họ ở đâu.
Mặc dù Mộ Dung Thành vẫn đề phòng nàng, nhưng cân nhắc tới đã trở lại trong vòng thế lực của bản thân, muốn nhờ vào mưu trí của nàng cộng thêm với
cho rằng ở trong địa bàn của mình nàng thân một nữ nhân cũng không tạo
nổi sóng gió gì, vì vậy trừ phi có chuyện cơ mật rất quan trọng, nếu
không cũng sẽ mang theo nàng dự thính hỏi ý kiến của nàng, vả lại kể từ
sau sự kiện ở tửu quán, không biết có phải bởi vì nàng cứu hắn một mạng
hay không, thái độ của hắn đối với nàng tốt hơn nhiều. Mỗi ngày các loại dược liệu trân quý sắc thành chén thuốc không ngừng đưa cho nàng, trải
qua mấy ngày điều dưỡng, khí sắc ngược lại thoáng khôi phục một chút.
“Phụ hoàng đã hạ mấy đạo chỉ gấp gáp thúc giục ta lên đường hồi kinh, bây
giờ sợ rằng không thể kéo dài được nữa, Mẫn tiên sinh có thể nghĩ ra
cách gì để bản Thái tử tránh được nguy hiểm hiện nay?” Đề phòng tai vách mạch rừng, hắn vẫn gọi nàng là Mẫn tiên sinh ở trước mặt mọi người.
“Lúc ấy lấy tình cảnh của Mộ Dung Tịnh và ngươi, ngươi bằng lòng mạo hiểm đi cứu bà ta, chắc hẳn bà ta có thứ gì đó khiến ngươi động lòng.” Nàng
uống một ngụm trà sâm, tiếp tục nói, “Lúc ấy Mộ Dung Tịnh đã rơi vào
trong bụi bặm, thứ duy nhất có thể làm thù lao cho ngươi vả lại khiến
ngươi động lòng…” Đầu ngón tay nàng gõ nhẹ mặt bàn, rơi vào trầm tư, mí
mắt khẽ nhếch nhìn sắc mặt hắn hơi biến sắc, “Ta đoán, là bản đồ bày
binh trong tay bà ta. Vả lại lấy tính tình cẩn thận của Mộ Dung Tịnh,
chắc không thể nào đưa cho ngươi cả bản đồ, bà ta đưa cho ngươi chắc là
bản đồ khuyết thiếu, không biết ta đoán có đúng không?”
“Từ trước đến giờ ta không có hứng thú gì với thiên hạ này, ngược lại không thấy có gì đáng tiếc.” Nàng nói cực kỳ lạnh nhạt mở lòng bàn tay ra nói với hắn, “Đưa bản đồ bày binh cho ta xem một chút.”
Mộ Dung
Thành theo lời đưa bản đồ bày binh cho nàng, Ôn Noãn nhàn nhạt nhìn hai
lần, trực tiếp cầm bút vẽ đầy đủ bản đồ bày binh rồi đưa trả lại cho
hắn.
“Ngươi từng nhìn thấy bản đồ bày binh của Mộ Dung Tịnh?” Mộ Dung Thành nhìn bản đồ hoàn chỉnh trong tay, hiện lên vẻ vui mừng.
“Giả.”
“Cái gì?” Mộ Dung Thành giật mình trong lòng, trong tròng mắt ẩn chứa vẻ
giận dữ, “Ngươi để bản Thái tử cầm bản đồ bày binh giả trình lên cho phụ hoàng, dây chính là tội lớn chém đầu.”
“Sao ông ta biết được đây là giả Cho dù ông ta hoài nghi muốn đi nghiệm chứng, dù sao cũng phải
mất một thời gian mới có thể nghiệm chứng được. Trước mắt, giữ được ngôi vị Thái tử mới là chuyện lớn.”
Mộ Dung Thành ngẩn ra, ngay sau đó lĩnh ngộ được ý tứ trong đó.
Trong xe ngựa hào hoa thoải mái, Ôn Noãn tiện tay liếc nhìn sách thuốc, Mộ
Dung Thành ở đối diện tra xét các loại tình báo mà thám tử đưa đến, bên
trong xe ngựa ngược lại khố có được một phen hài hòa. Đợi đến khi Mộ
Dung Thành xoa cổ đau nhức ngẩng đầu lên, lại thấy Ôn Noãn chẳng biết từ khi nào đã gối đầu lên khuỷu tay ngủ, sách thuốc trong tay rơi xuống
giường êm, thảm lông trên đùi trượt tới đầu gối, cả người lộ ra dáng vẻ
ngủ say thản nhiên. Khóe môi hắn nổi lên ý cười, đứng dậy cầm thảm lông ở đầu gối nàng kéo lên tới đùi, khoảng cách gần như thế, mùi thuốc kín
đáo trên người nàng quanh quẩn bên chóp mũi hắn, giống như một sợi lông
vũ nhẹ nhàng lướt qua ngực hắn, làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Đầu ngón tay hắn khẽ nâng, đang định chạm vào hàng mi nét mày ngay cả
khi nàng ngủ vẫn lộ vẻ lạnh nhạt, nhưng đúng lúc này xe ngựa lắc lư mãnh liệt một cái, nàng mở mắt ra nhìn hắn đang dựa vào cửa sổ xe, ổn định
thân hình đang dựa quá gần vào Mộ Dung Thành, giong nói cực nhạt, “Ngươi thích vị trí này? Ta cũng thích, ta cũng không muốn đổi với ngươi,
ngươi chính là ngồi trở về vị trí của ngươi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT