Cũng may lần trước trúng độc Ôn Noãn từng đút Quân Dập Hàn máu Đào Linh
Nữ, vì vậy độc của Nam Cung Cẩm này mặc dù bá đạo, nhưng sau khi khí
viêm đỉnh bị tinh lọc, ít nhất độc có thể lấy nội lực áp chế. Bởi vì
trước sau hai lần trúng độc đều xuất phát từ cùng một chỗ, hắn vừa ép
độc tới đan điền, độc này liền dung hợp một chỗ với dư độc lần trước còn chưa thanh trừ toàn bộ, nhất thời khiến cho hắn suýt chút nữa không
khống chế được.
Sau khi điều khí nửa canh giờ, hắn suất lĩnh nhân mã còn lại chạy về doanh địa, Lạc Phi lập tức tiến lên đón nhưng vẫn
chưa nhìn thấy Ôn Noãn hoặc Mộ Dung Thành gì đó, không đợi hắn mở miệng
hỏi Quân Dập Hàn đã xuống ngựa trước kêu hắn sang bên, lấy ra một lệnh
bài từ trong ống tay áo nói: “Bổn Vương có chuyện cần rời đi một khoảng
thời gian, ngươi giao thứ này cho Hoàng thượng, về sau tất cả sự vụ của
Hàn quân do Hoàng thượng toàn quyền làm chủ.”
“Vương gia, Vương
phi rơi vào trong tay Mộ Dung Thành?” Lạc Phi lập tức hiểu được nguyên
nhân Quân Dập Hàn rời đi, trong mắt đào hoa chứa đầy tức giận, “Thương
thế của Vương gia chưa lành, một mình đi cứu Vương phi sợ rằng quá mức
nguy hiểm, không bằng thuộc hạ cùng đi với Vương gia.”
“Không
cần.” Sát khí thoáng hiện trong mắt Quân Dập Hàn, “Ngươi dẫn theo mười
vạn binh mã tới biên cảnh nước Kim chờ bổn Vương ra lệnh, về phần ba vạn binh sĩ này của Mộ Dung Thành, đoạt lấy vũ khí lương thảo của bọn họ
xua đuổi toàn bộ trở về nước Kim.”
“Vâng.” Lạc Phi lập tức ra lệnh cho binh sĩ hành động.
Quân Dập Hàn tung người lên ngựa, như gió bay điện chớp chạy tới nước Kim,
khí lạnh thấu xương quanh thân còn lạnh hơn bông tuyết ba phần, nếu Mộ
Dung Thành dám làm tổn thương nàng chút nào, hắn nhất định phải khiến
cho cả nước Kim bỏ ra giá thê thảm. Thế nhưng người lẫn vào trong đội
ngũ của Mộ Dung Thành… Trong lòng hắn căng thẳng, roi ngựa trong tay
vung gấp hơn.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trải qua
ba canh giờ, Mộ Dung Thành rốt cuộc mang theo Ôn Noãn ra khỏi bí đạo,
lúc này ánh mặt trời sáng sớm hơi lộ sương mù dày đặc lan tràn, trong
trời đất hoàn toàn mông lung. Lại qua nửa canh giờ, sương mù dày đặc dần tan, mấy người đi tới trong trấn nhỏ tìm tửu quán ăn cơm. Mộ Dung Thành mệt mỏi cả đêm, đã sớm đói bụng kêu vang, thức ăn vừa mới bưng lên bàn
liền cầm đũa bắt đầu ăn, ăn hai miếng lại lập tức phun ra, tức giận gọi
tiểu nhị dạy dỗ, “Món ăn thô ráp vậy không phải cho người ăn, nhanh đi
thay đổi làm lại cho gia.”
“Gia, nhìn quần áo của mấy ngài đã
biết không phải người bình thường, nhưng trong trấn nhỏ của chúng tiểu
nhân vật liệu thiếu thốn, cộng thêm những năm gần đây nhiều năm liên tục chinh chiến, có thể có chút thức ăn đã không tệ rồi, mấy ngài miễn
cưỡng tạm chấp nhận đi.” Tiểu nhị khó xử nói.
“Gia cũng không tin có tiền còn ăn không được.” Mộ Dung Thành ném một nén vàng lên bàn, “Đi mua cho gia.”
“Chuyện này…” Tiểu nhị chần chừ đưa mắt nhìn chưởng quỹ, ngay sau đó cầm lấy
vàng cúi đầu khom lưng nói, “Mấy ngài chờ, tiểu nhân đi luôn chuẩn bị
cho mấy vị.”
“Nơi này cách thế lực của ngươi có còn xa lắm không?” Ôn Noãn nhíu nhíu mày hỏi.
“Ngoài hai mươi dặm có chỗ đóng quân doanh, ta đã phái người đi thông báo
trước người tới tiếp ứng.” Mộ Dung Thành nhíu mày, giữa thần sắc lại lộ
ra vẻ tự đắc như cá lớn về nước, “Bây giờ chúng ta đã trở lại nước Kim,
ngươi rốt cuộc có biện pháp gì trợ giúp bản Thái tử?”
“Chuyện này cần xem ngươi có thể xử lý tai họa do chính mình vừa mới gây ra trước
không, chúng ta có thể giữ được tính mạng hay không mới được.” Mí mắt Ôn Noãn khẽ nâng, bờ môi chứa nét cười lạnh.
“Có ý tứ gì?” Mộ Dung
Thành cau mày quay đầu nhìn lại theo tầm mắt của nàng, lại thấy ngoài
cửa tràn vào chừng mười tên mã tặc, cầm đầu là đại hán râu quai nón vác
đao, mà bên cạnh hắn là tiểu nhị vừa mới cầm vàng đi mua thức ăn.
“Hoắc lão đại, ngài xem tiểu nhân không lừa gạt ngài đi, nam nhân này vừa
nhìn đã biết là dê béo, bên cạnh tiểu nương tử mặc dù nhìn bệnh tật một
chút, thế nhưng vẻ thùy mị tuyệt đối là thế gian hiếm có, ngài vừa đúng
có thể thu nàng làm thiếp thất thứ mười chín của ngài.” Tiểu nhị xoa xoa tay ngửa mặt nói với đại hán râu quai nón.
“Ừ, không tệ, làm rất
khá.” Đại hán râu quai nón tiện tay ném cho hắn thỏi bạc, vốn không nhìn Mộ Dung Thành sắc mặt xanh mét, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn,
cười gằn tiến lên phía trước nói, “Tiểu nương tử này quả thật không tệ.” Bàn tay to thô ráp ngăm đen chìa tới muốn sờ mặt Ôn Noãn.
“Càn
rỡ!” Mộ Dung Thành vỗ lên bàn, tức giận hét lớn, lũ trộm nà lại dám
cuồng vọng trước mặt hắn, hắn lạnh giọng ra lệnh, “Các ngươi còn không
mau bắt người cho…” Tiếng nói phía sau đột nhiên dừng lại trong tiếng
cười của lũ trộm cướp, lúc này hắn mới phát hiện ra thuộc hạ vốn chơi
trò uống rượu ở bàn bên cạnh ào ào nằm sấp bất tỉnh nhân sự trên bàn.
“Vị gia này, trước khi tiểu nhân ra cửa đã cố ý cẩn thận hạ thuốc mông muội cao cấp nhất vào trong rượu của bọn họ, nếu ngài không muốn chịu khổ,
liền ngoan ngoãn giao tiền bạc trên người ra đây, lại chắp tay đưa tiểu
nương tử này cho Hoắc gia, nói không chừng Hoắc gia nhất thời vui vẻ có
thể sảng khoái lưu cho ngài toàn thây.” Tiểu nhị cực kỳ chân chó nói.
“Dám nói chuyện như thế với gia, ngươi cũng biết gia là ai?” Lửa giận cháy
hừng hực trong mắt Mộ Dung Thành, quả thật hổ lạc đồng bằng bị chó
khinh, hôm nay ngay cả tiểu nhị của cửa tiệm cũng dám nói chuyện như thế với hắn.
“Ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi lại còn là nhi tử của
Hoàng đế lão tử hay sao? Nói cho ngươi biết, cho dù ngươi là nhi tử của
Hoàng đế lão tử cũng chẳng qua là một cái rắm, ở chỗ này tất cả đều do
Hoắc lão đại định đoạt, cho dù Thái tử tới cũng phải dập đầu kêu gia gia cho Hoắc lão đại chúng ta.” Một trong những tên cướp có thần thái cực
kỳ ngạo mạn khinh miệt tiếp lời, những người khác nghe hắn nói như thế,
trong nháy mắt toàn bộ cười ầm lên.
“Hôm nay bản Thái tử không thể không chặt các ngươi thành trăm mảnh.” Quanh
thân Mộ Dung Thành giống như bao vây sát khí như mưa to gió lớn trở tay
rút kiếm đặt trên bàn, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Hoắc lão đại.
“A, nói Thái tử ngươi còn thật sự coi mình là Thái tử.” Đại đao của Hoắc
lão đại chém thẳng xuống gạt kiếm của Mộ Dung Thành ra, trong mày thô
mắt hổ tràn đầy trào phúng khinh thường.
Ôn Noãn phủ tay áo lạnh
nhạt uống trà, khóe mắt lại để ý tới tình hình chiến đấu của hai người
và thần thái của một đám cướp kia. Mặc dù võ công của Mộ Dung Thành
không kém, nhưng vì trước đó bị Ôn Noãn lấy ngân châm phong bế nội lực,
chỉ dựa vào chiêu thức sau năm ba hiệp đã dần dần rơi vào thế hạ phong.
Mà Hoắc lão đại như muốn cố ý nhục nhã Mộ Dung Thành ở trước mặt Ôn
Noãn, mỗi lần có thể lấy thắng nhưng hắn lại cố ý chuyển lưỡi đao một
cái lộ ra sơ hở mà ngay cả người không biết võ công cũng nhìn ra cho Mộ
Dung Thành, đợi đến khi hắn phản công lại dễ dàng áp chế hắn, ba lần bốn lượt làm xiếc khỉ trêu cợt như thế, Mộ Dung Thành bị lửa giận thiêu đốt chiêu thức càng lúc càng hỗn độn mà lũ cướp chung quanh lại truyền đến
một loạt tiếng vỗ tay khen ngợi.
“Tiểu tử, gia không chơi với
ngươi.” Hoắc lão đại giơ đao lớn lên cao đang định một đao chém Mộ Dung
Thành thành hai khúc, lại thấy một đường sáng bạc nhanh chóng mà đến,
mũi đao của hắn xoay chuyển, còn chưa kịp ngăn cản, đường sáng bạc kia
đã đâm vào cổ tay hắn. Mũi đao năm chặt trong lòng bàn tay hắn thẳng tắp rơi xuống đất đập vào mu bàn chân hắn, một tiếng kêu rên lật tung tửu
quán.
Những người khác còn chưa từ trong kinh biến này phục hồi
tinh thần lại đã rối rít ngã xuống đất không dậy nổi, có hai ba vị trí
khác đứng lệch trong góc thấy tình thế không đúng lập tức xoay người bỏ
chạy, nhưng chạy không ra mấy bước cũng ngã xuống đất.
“Mới vừa rồi… Là ngươi?” Mộ Dung Thành mặt mũi vặn vẹo nhìn nàng, dường như không thể tiếp nhận được kết quả này.
“Không phải là ta chẳng lẽ là ngươi?” Ôn Noãn ho khan một cái, chậm rãi đi tới phía trước Hoắc lão đại đã dừng gào thét mồ hôi đầy đầu đầm đìa run tay trái đi kéo đao, nhàn nhạt liếc nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy khổ sở tức
giận còn kèm theo ý sợ hãi mờ mờ ảo ảo có thể thấy được, giọng nói thật
bình thản nói: “Mới vừa rồi là ngươi chìa tay này muốn sờ mặt của ta?”
“Đúng thì như thế nào?” Hoắc lão đại liếc nhìn tay phải của mình khựng lại
giữa không trung không thể động đậy cắn răng thẳng tắp sống lưng nói.
“Vậy thì phế thôi.” Ôn Noãn nói hời hợt, đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh
đâm một cây ngân châm vào bả vai hắn, cả cánh tay phải trong nháy mắt rũ xuống vĩnh viễn báo hỏng.
“Có phải ngươi còn muốn đoạt ta đi làm người thiếp thất thứ mười chín của ngươi không?” Nàng một lần nữa giọng êm ái hỏi.
“Đúng, đúng thì như thế nào?” Hoắc lão đại nhìn cánh tay rũ xuống, vẻ sợ hãi
đối với nàng ở trên mặt càng lúc càng nồng đậm, nữ nhân này thật sự quá
kinh khủng.
“Vậy liền phế thôi.” Tầm mắt Ôn Noãn không chút để ý xẹt qua chỗ nào đó, đầu ngón tay lần nữa xuất hiện cây ngân châm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT