“Bẩm đại nhân, thân thể Khinh Hồng tỷ tỷ hơi không thoải mái, để nô tỳ
đưa thay tỷ ấy.” Khinh Hồng trong miệng hắn chính là chỉ nha hoàn trong
phòng thuốc kia, Ôn Noãn thu mắt trả lời.
“Vậy ngươi còn ngây ra ở cửa ra vào làm chi, còn không mau đưa đi.”
“Nô tỳ, nô tỳ từ nhỏ lớn lên ở ngoài nông thôn rừng núi, chưa bao giờ nghĩ
đến có một ngày có thể nhìn thấy được Vương gia được người trong thiên
hạ tán dương trong miệng, vì vậy nhất thời hơi khẩn trương.”
“Hóa ra là như thế.” Bạch Ưng cười thấu hiểu, ngược lại cảm thấy nha đầu có
diện mạo bình thường này rất thú vị. Hắn giơ tay gõ nhẹ lên cửa, tiếng
gõ nhẹ kia, giống như bấu vào trong tim Ôn Noãn, khiến cho trái tim nàng điên cuồng không thôi. Lặng yên chỉ trong chốc lát, bên trong truyền
đến giọng nói hơi thấp mang theo vài phần đè nén của Quân Dập Hàn,
“Vào.”
“Vào đi thôi.” Bạch Ưng thuận tay đẩy cửa vì nàng.
“Tạ đại nhân.” Bởi vì Ôn Noãn dùng sức quá độ bưng khay, đầu ngón tay trắng bệch. Nàng hít một hơi thật sâu, cuối cùng bước qua cửa mà vào, cửa ở
sau lưng nàng được Bạch Ưng khép lại.
Bên trong phòng ánh sáng âm u, tràn đầy mùi thuốc thoang thoảng và tiếng ho khan đè nén thật thấp.
Trời lạnh như thế, Quân Dập Hàn chỉ mặc một áo khoác ngoài đơn bạc,
chính vào lúc này đang ngồi sau thư án duyệt công văn, dung nhan khuynh
thế có một không hai vẫn mê hoặc lòng người như trước, chỉ có điều trên
mặt lộ ra vài phần tái nhợt, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng trước kia
bây giờ lạnh lùng như sương.
Ôn Noãn từng bước từng bước đi lên
phía trước dừng lại trước thư án của hắn, cúi mắt cầm chén thuốc đưa lên trước nói: “Vương gia, thuốc của ngài.” qiudoon
“Đặt.” Giọng hắn lạnh như băng.
Ôn Noãn cảm nhận được nhiệt độ hơi nóng của chén thuốc truyền qua, thuốc
lại đưa về phía trước, “Vương gia, thuốc sắp lạnh, nếu không ngài uống
trước đi.”
Quân Dập Hàn giơ tay lên nhận chén thuốc, trở tay đổ
thuốc vào chậu hoa bên cạnh, cầm chén thuốc đặt trở lại trong tay nàng,
lạnh lùng nói: “Đi xuống đi.”
“…” Trong lòng Ôn Noãn ngũ vị tạp trần, sao hắn có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy.
“Ngài ấy có uống thuốc?” Bạch Ưng chờ ngoài cửa thấy nàng bưng chén trên bàn không hề ngoài ý muốn hỏi.
“Không uống, đổ.” Ôn Noãn nghe giọng điệu của hắn, liền biết trong ngày thường khi đưa thuốc cho Quân Dập Hàn vốn không uống. Nàng nói, “Vương gia bị
bệnh tại sao không muốn uống thuốc?”
“Haizzz, đây là tâm bệnh.
Tâm bệnh còn cần tâm thuốc.” Trong mắt của Bạch Ưng khó nén lo lắng, lời ra khỏi miệng cảm giác lỡ lời, vội vàng nói, “Còn thất thần ở đây làm
gì? Còn không mau trở về nấu thuốc, sắc xong rồi lại đưa.”
“Vâng.” Ôn Noãn chỉ cảm thấy cổ họng căng lên, lồng ngực căng đau dữ dội.
Đầu Khinh Hồng bị thương, chuyện đưa thuốc một cách tự nhiên rơi vào trên đầu Ôn Noãn.
Nàng đưa thuốc đã sắc xong tới, thuốc đưa đi bị Quân Dập Hàn đổ lại cố gắng
nhịn, sau khi tới tới lui lui đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng cảm giác
như vậy thật bất đắc dĩ. “Vương gia, ngài bận rộn suốt một ngày chắc hẳn đã mệt mỏi, nô tỳ làm một chén cháo cho ngài, ngài nếm thử một chút.”
Ôn Noãn đưa chén cháo cho Quân Dập Hàn, nàng đã cố hết sức có thể dùng
nguyên liệu nấu ăn thay thế thuốc nấu thành cháo cho hắn ăn, chỉ mong
hắn không uống thuốc còn có thể ăn ít thứ.
Mùi thơm nhàn nhạt của cháo tràn ngập trong phòng, ép mùi thuốc vốn có xuống. Đầu viết đang
chuyển động của Quân Dập Hàn hơi ngừng lại, tầm mắt rơi lên chén cháo,
trong hơi nóng mờ mịt giống như có thứ gì đó cấp tốc bắt đầu ngưng tụ
lại trong mắt hắn. Hắn nhận lấy chén cháo, múc muỗng cháo đưa vào trong
miệng, trên đầu lưỡi mang theo mùi vị giống như có vài phần quen biết…
Hắn ngước mắt nhìn về phía Ôn Noãn.
“Cháo này không hợp với khẩu
vị của Vương gia?” Ôn Noãn cố làm ra vẻ hoảng hốt khẩn trương nói, trong lòng lại thấp thỏm không thôi. Trước kia nàng đã từng làm dược thiện
cho Quân Dập Hàn, lần này lúc làm nàng cố ý thay đổi phương pháp một
chút, chẳng lẽ vẫn bị hắn nếm ra?
“Dược thiện này do ngươi làm?” Tròng mắt Quân Dập Hàn sâu đậm nhìn nàng.
“Vâng.” Ôn Noãn níu chặt vạt áo cúi mắt trả lời.
“Tới đây.” Hắn trầm giọng ra lệnh.
Chẳng lẽ thật sự bị nếm ra được rồi hả?” Nhịp tim của Ôn Noãn như sấm đánh,
lòng bàn tay thấm ra mồ hôi ướt át, tăng đủ tất cả dũng khí trên người
rồi mới không xoay người tông cửa bỏ chạy. Nàng dời bước dừng lại trước
người hắn, mùi hương lạnh lẽo giống hệt như mùi trúc xanh sau mưa thuộc
về hắn thoáng chốc quanh quẩn trên chóp mũi nàng, nàng gần như dùng hết
định lực cả đời mới có thể không lao vào trong ngực hắn ôm chặt lấy hắn.
Bên trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, dài
giống như một thế kỷ, lại giống như chỉ trong vài cái chớp mắt, trong
giọng nói của Quân Dập Hàn mang theo mệt mỏi nói: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Ôn Noãn cúi đầu bước chân vội vã rời đi.
Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ gần như nhếch nhác rời đi của nàng, lại nghĩ tới
thần thái khiếp nhược vừa rồi của nàng, khóe môi không khỏi nhếch lên tự giễu, từ trước đến giờ nàng ấy luôn lạnh nhạt tự nhiên bình tĩnh tự
kiềm chế, đây sao có thể là nàng ấy? Khi nàng đổi dung nhan dùng khống
nhan đan trên thân thể sẽ phát ra mùi hương nhàn nhạt lạ lùng, vừa rồi
ngươi có thể ngửi thấy? Lại bởi vì một chén dược thiện có mùi vị vài
phần tương tự mà hoài nghi là nàng ấy, Quân Dập Hàn ngươi thật sự điên
rồi. Ngươi như vậy với nàng ấy, bây giờ nàng ấy hận ngươi còn không kịp, sao lại xuất hiện bên cạnh ngươi? Chết tâm đi.
Nhưng tuy rằng
biết kết quả như thế, trái tim đã sớm rơi vào hầm băng vẫn không nhịn
được nổi lên vài phần mong đợi. Lúc ấy làm ra dứt khoát như vậy hắn cũng không hối hận, chỉ có điều không biết, sau khi tất cả kết thúc, hắn còn có thể lấy lại được lòng nàng hay không. Dù sao, dù có ngàn vạn lý do,
hắn tổn thương nàng đã đúc thành.
Lại một muỗng dược thiện đưa
vào miệng, tuy rằng biết làm dược thiện này không phải nàng, nhưng trong dược thiện này có vài phần mùi vị hắn quen thuộc thuộc về nàng, vậy đã
đủ rồi. Cho dù ăn mỗi một miếng, trong lòng đau thêm một phần, hắn vẫn…
Thấy ngọt ngào như mật.
“U Đàm, bản quản sự quả nhiên không nhìn
lầm ngươi, sau này thuốc không cần sắc, Vương gia chỉ định do ngươi mang dược thiện đi mỗi ngày.” Quản sự mặt mày hớn hở đi tới phòng bếp nhỏ
căn dặn Ôn Noãn.
“Vâng.” Trong lòng Ôn Noãn khẽ thở phào, cũng
may hắn cuối cùng ăn dược thiện này. Nếu hắn không ăn, nàng thật sự
không biết nàng có nên lấy thân phận thích khách nguy hiểm hôn mê hắn
châm kim cho hắn không, hay là tiếp tục lặp đi lặp lại sắc thuốc, rồi
sau đó bị hắn trực tiếp mang đi tưới hoa.
Cái gọi là tuyết rơi
không lạnh tuyết tan lạnh, nhưng mà với Ôn Noãn mà nói, thời gian tuyết
rơi đã quá lạnh đối với nàng, càng khỏi nói tới ngày tuyết rơi còn ngủ
trên giường gỗ đắp chăn bông cũ mỏng manh, nàng bị lạnh bọc kín chăn
bông cuộn thành một đoàn lăn qua lăn lại trên giường nhưng vẫn cóng đến
không ngủ được. Trên người bỗng nhiên có thêm một chiếc chăn mang theo
ấm áp, Ôn Noãn ngước mắt nhìn lại, lại thấy là Thanh Thanh giường bên
cạnh đắp chăn bông của nàng ấy lên người nàng. Nàng ôm chăn đứng dậy,
vội vàng định lật chăn ra trả lại cho nàng ấy, hàm răng mang theo khẽ
run nói: “Ngươi đắp chăn cho ta vậy ngươi làm sao? Bây giờ lạnh như vậy
không đắp chăn rất dễ bị lạnh, mau cầm đắp lên đi.”
Tay da bọc
xương của Thanh Thanh chặn động tác lật chăn ra của nàng, cúi mắt nhẹ
giọng nói: “Ta còn có chút quần áo chưa giặt xong, bây giờ phải đi giặt
quần áo, ta thấy ngươi lạnh kịch liệt, chăn này ngươi đắp đi.”
Ôn Noãn nhìn trời đen như mực bên ngoài, cau mày nói: “Giờ hơn nửa đêm giặt cái gì mà giặt, hay là chờ trời sáng chút đi.”
“Chờ trời sáng chút sẽ có quần áo dơ đưa tới, nếu giặt không xong sẽ bị quản sự đuổi ra khỏi phủ, việc này ta khó khăn lắm mới có được, cũng không
thể vì vậy mà mất.” Giọng nàng vô cùng nhẹ, kết hợp với thân hình khô
gầy của nàng, khiến cho người ta không khỏi dựng cả tóc gáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT