Không biết có phải do ảo giác của mình không, Ôn Noãn cảm thấy khi nàng
ấy nói lời này thì khóe môi nhếch lên đường cong quỷ dị, khiến cho nơi
đáy lòng nàng mơ hồ có chút lo lắng sợ hãi.
Nàng vuốt ve da gà
nổi lên trên cánh tay, lấy hộp nhuận da cao tự chế từ dưới gối đưa cho
nàng ấy, “Vậy ngươi mặc nhiều quần áo một chút ngàn vạn lần đừng để bị
lạnh, chỗ ta có hộp nhuận da cao, ngươi giặt xong quần áo bôi một chút,
để tránh tay bị nứt da.”
“Cám ơn.” Nàng chìa tay tiếp nhận, ánh
trắng trắng sáng ngoài cửa sổ trùng hợp chiếu lên cổ tay nàng, Ôn Noãn
nhìn thấy trên cổ tay nàng có vết dây siết màu sắc sâu đậm rộng chừng
hai ngón tay, giống như là… Dấu vết bị xích sắt xích lâu dài.
Thanh Thanh giống như thấy được ánh mắt của nàng, vội vàng thu tay lại giấu vào trong tay áo.
“Ngươi…” Ôn Noãn hơi chần chừ không biết nên hỏi hay không.
“Trước kia lúc ở nhà thường bị cha dượng nhốt.” Thanh Thanh chủ động mở miệng
trước khi nàng hỏi, trong giọng nói nhỏ nhẹ xen lẫn oán giận khó che
giấu, mím mím môi lại nói, “Ta không hy vọng những người khác biết
chuyện này, ta không muốn người khác dùng ánh mắt đồng tình nhìn ta.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác.” Trong lòng Ôn Noãn hơi
thổn thức, không ngờ hành vi man rợ từng thấy trong ti vi trước kia, ở
nơi dị thế này nàng lại có thể tận mắt nhìn thấy, vì vậy nàng cũng không làm ra bất kỳ hoài nghi gì với lời nàng ấy nói, mà có trải qua như vậy, tính tình ít nói cô độc của nàng ấy cũng có giải thích cực tốt. Chỉ có
điều chẳng biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm,
nhưng rốt cuộc là chỗ nào, nàng lại không nói ra được.
“Vậy ngươi tiếp tục ngủ, ta đi giặt quần áo.” Thanh Thanh cúi đầu rời đi.
Ôn Noãn nhìn bóng lưng khô gầy của nàng ấy da đầu tê rần, vội vàng chui
vào trong chăn ngủ. Cũng lười đi nắm bắt lấy cảm giác khó hiểu trong
lòng này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Khó khăn lắm chịu qua một đêm,
sau khi trời sáng, Ôn Noãn thừa dịp quản sự đến phòng bếp nhỏ tuần tra
hết sức uyển chuyển kín đáo đề ra chuyện trời lạnh chăn bông quá mỏng,
quản sự đánh giá thấy nàng vừa đến đã được tự mình làm dược thiện cho
Vương gia, không nói hai lời tăng thêm hai chăn mền. Ôn Noãn lại uyển
chuyển đề ra tất cả mọi người đều lạnh, quản sự đã hiểu được hàm ý ẩn
chứa trong lời nói của nàng, một phòng sáu người, chỉ cấp cho nàng mà
không cho thêm những người khác, chắc chắn sẽ đưa đến bài xích bất mãn
của những người khác, nên cũng thêm hai chăn mền cho những người khác.
Trong nháy mắt Ôn Noãn cảm thấy ban đêm rét lạnh mà tốt đẹp.
Ngoài nấu dược thiện, trong lòng Ôn Noãn âm thầm suy nghĩ, làm sao có thể lấy được long thương. Long thương là mục đích chủ yếu tới đây của nàng,
nàng bởi vì long thương mới không thể không tới đây. Nhưng thật sự như
vậy sao? Thật ra thì trong lòng nàng biết rõ, nàng cũng chỉ muốn lấy một cớ có thể thuyết phục mình xuất hiện ở bên người hắn. Nếu nàng thật sự
không muốn gặp hắn, nàng thật ra có thể đi tìm Quân Hạo Thiên đòi Quân
Dập Hàn, nhưng nàng lại không làm như vậy. Chỉ vì, nàng thật sự rất muốn gặp hắn.
Bưng dược thiện vào phòng, Ôn Noãn nhìn coi khắp nơi
vẫn không thấy bóng dáng của Quân Dập Hàn. Bởi vì lúc nàng tới cửa phòng mở ra, nàng cũng không gõ cửa, bây giờ cũng không biết rốt cuộc hắn có ở trong phòng hay không.
“Vương gia, Vương gia.” Nàng khẽ gọi hai tiếng, nhưng vẫn không nghe được Quân Dập Hàn trả lời.
Chẳng lẽ không có ở đây?
Nàng xoay người định đi ra, đi hai bước rồi lại dừng bước chân, bây giờ hắn
không có ở trong phòng, lúc này không tìm long thương thì đợi đến bao
giờ. Nhưng long thương rốt cuộc sẽ được hắn đặt ở đâu?Đứng trước thư án, nàng ngước mắt nhìn vòng quanh mọi chỗ, tầm mắt lại đột nhiên rơi lên
bức họa trên bàn dài, mặc dù chỉ vẻn vẹn vài nét bút đơn giản phác họa
mặt mày, nhưng lại không khó nhìn ra là nàng. Đầu ngón tay nàng không
kiềm chế được sờ lên bức họa…
“Ai cho ngươi chạm vào?” Cổ tay
nàng đột nhiên bị túm lấy, sức lực lớn đến như muốn bóp vỡ xương nàng,
giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu nàng.
“Nô tỳ…”
“Cút ra ngoài.” Hắn sắc mặt âm trầm ngắt lời nàng, tay túm lấy cổ tay nàng
hung hăng dùng sức đẩy nàng ra phía sau. Ôn Noãn bị lực rất nặng này đẩy đến chân liên tiếp bước lui về sau, khi lưng “Rầm” một tiếng đụng vào
mép bàn mới dừng lại. Nàng đau đến mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, một
hơi thở nghẹn trong cổ họng suýt chút nữa không thở ra.
“Về sau
chưa có sự cho phép của bổn Vương còn dám tự tiện đụng vào đồ của bổn
Vương, bổn Vương liền cho người đuổi ngươi ra khỏi phủ. Nghe rõ chưa?”
Nàng mới vừa trở lại phòng tạp dịch, còn chưa kịp bôi chút thuốc thông máu
tan bầm lên chỗ lưng bị thương, lại thấy quản sự tức giận đùng đùng xông vào, tiếng quát đổ ập xuống: “Lúc vào phủ ta đã dặn đi dặn lại các
ngươi ở trong Vương phủ này điều đầu tiên phải học được chính là tuân
thủ nghiêm ngặt bổn phận, ngươi ngược lại hay rồi, lúc này mới chạy tới
phòng Vương gia mấy lần, lại dám tự mình đụng vào đồ của Vương gia, nếu
không phải khi ta đi ngang qua cửa phòng trùng hợp nghe được, sợ rằng
mặc kệ ngươi cứ tiếp tục như thế Vương gia truy cứu tới cách chức quản
sự của ta đây mà ta vẫn còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Thôi, ngày
mai ngươi đi phòng bếp hỗ trợ đi, về chuyện đưa dược thiện cho Vương gia ta lại sai người khác đi.”
“Lý quản sự, xin ngài bớt giận, hôm
nay nô tỳ cũng chỉ vì nhìn thấy một bức họa trên thư án của Vương gia,
nhất thời hiếu kỳ không nhịn được nhìn nhiều thêm lại chạm vào một, về
sau sẽ không như vậy nữa. Còn nữa, dược thiện này sao có thể tùy tùy
tiện tiện ai cũng có thể nấu, nếu lỡ như thay đổi người nấu Vương gia ăn không thích, chẳng phải vẫn khiến Lý quản sự ngài phiền toái sao, không bằng ngài cho nô tỳ một cơ hội như thế nào?” Ôn Noãn cười làm lành nói.
“Thôi, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng chuyện xảy ra
hôm nay, cần phải cho ngươi một trừng phạt, để làm cảnh cáo cho người
khác.”
“Lý quản sự nói đúng lắm, U Đàm cam nguyện chịu phạt.”
“Vốn định phạt ngươi ra ngoài cửa phòng ăn quỳ ba canh giờ, nhưng nể tình
thái độ nhận sai của ngươi tốt, vậy đi ra ngoài cửa đứng ba canh giờ đi, cơm tối không cho phép ăn.”
“Vâng.”
Nói ra ngoài cửa
nhưng thật ra là trên mặt tuyết ngoài cửa, mà ở ngoài cửa phòng ăn có
mái hiên tránh gió cản tuyết có hai tôi tớ đứng đó canh chừng nàng. Ba
canh giờ tương đương với sáu giờ, Ôn Noãn lạnh đến hàm răng va vào nhau, yên lặng than thở không biết mình có thể chịu đựng nổi không. Có lẽ do
bản thân quá mức xui xẻo, trời vốn còn sáng rỡ, trong nháy mắt liền gió
lớn mang theo bông tuyết đập vào mặt, thổi trúng đến nàng gần như đứng
không vững. Không khí lạnh lẽo cường thế thấm vào phế phủ, bị nghẹn đến
nàng ho khan liên tiếp, kéo theo thắt lưng vốn đau đến nàng khó có thể
đứng thẳng như cây non nhỏ trong sóng gió chỉ cảm thấy ngay sau một khắc sẽ bị bẻ gãy ở giữa.
Không được, còn đứng như vậy tiếp nàng
không thể không bị giày vò đến rớt mất nửa cái mạng. Nàng đang ngẫm nghĩ xem nên dùng biện pháp nào để thoát thân, ngước mắt trùng hợp nhìn thấy bóng dáng Quân Dập Hàn và Bạch Ưng đi trên hành lang mà qua, mắt thấy
hai người đã đi đến khúc quanh, chỉ hai ba bước sẽ biến mất trong tầm
mắt, nàng không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ đến cần thiết phải
nhân cơ hội này đưa tới sự chú ý của hai người, liền thân thể ra sức ngã xuống trên mặt tuyết, “Phịch” một tiếng, không biết trên trán đụng phải thứ gì, trước mắt là bông tuyết bay hỗn loạn choáng váng, tầm mắt mơ hồ giống như có một đoạn áo bào còn trắng hơn tuyết theo gió nhẹ phất qua
mặt nàng. Nàng cố hết sức nâng ngón tay đông cứng lên túm chặt lấy áo
bào kia, rốt cuộc yên tâm để cho mình ngủ mê man.
“Nàng ta xảy ra chuyện gì?” Giọng Quân Dập Hàn lạnh nhạt hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT