Tuyết đọng đè lên đầu cành, mai đỏ tự nhiên nở rộ, hương thơm thanh tịnh và đẹp đẽ tràn ngập cả thành Trừ Châu. Ôn Noãn nắm thật chặt áo bông
vải thô trên người, cầm theo bọc quần áo đơn giản và năm tên tỳ nữ khác
được chiêu mộ nhập phủ theo quản sự sắp xếp tiến vào phòng tạp dịch bên
tay trái.
Chỗ giường đệm của Ôn Noãn là bên tay trái dựa vào
tường, đối ngược với nàng lĩnh giường đệm ngủ bên tay phải là một cô
nương có thân hình cực kỳ gầy gò vả lại trầm mặc ít nói, bởi vì cô nương kia quá mức gầy khiến cho phần dưới cằm cực kỳ nhọn dưới hốc mắt hõm
sâu, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ mà da mặt vàng vọt hơi trắng, cả
người lộ ra vẻ có bệnh.
Khi phỏng vấn quản sự vốn không định thu
nàng, nhưng không nhịn được nàng đau khổ cầu khẩn, cuối cùng nhận lấy
nàng làm chút việc nặng giặt và hồ quần áo.
Dọn dẹp đơn giản một
phen, Ôn Noãn thuận theo mấy người đi tới trong việc đứng thành một hàng chờ quản sự sắp xếp công việc. Trừ cô nương tên Thanh Thanh là người
cùng phòng với nàng ra đã được bố trí công việc, bốn người khác đã có
hai người được bố trí vào phòng bếp giúp một tay, còn lại hai người có
dung mạo tốt hơn một chút được bố trí vào sảnh trước theo hầu. Chỉ còn
dư lại Ôn Noãn, quản sự nhìn nàng nhíu nhíu mày, định bố trí nàng làm
chút việc nặng, nhưng nhìn thân thể thật mỏng manh, vả lại tuy rằng là
tỳ nữ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như cái tên của
nàng “U Đàm” lộ ra vẻ thanh nhã, làm việc nặng hơi đáng tiếc. Nhưng nếu
sắp xếp đi sảnh trước, tướng mạo này lại thật sự hơi bình thường. Hắn
ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng thả lỏng chân mày ra nói, “Nhìn ngươi giống như là người thận trọng, mấy ngày gần đây đi phòng bếp nhỏ phụ trách
nấu thuốc đi.”
Nấu thuốc? Cho ai! Trong phủ này có ai ngã bệnh có tư cách cần người chuyên nấu thuốc? Quân Dập Hàn! die nda nle equ ydo nn
Hắn ngã bệnh? Chuyện khi nào? Có nghiêm trọng không? Từ sau khi vào phủ
lòng Ôn Noãn liền rối loạn, không kiềm chế được lo lắng, thật muốn được
gặp hắn ngay bây giờ, xem hắn rốt cuộc như thế nào.
Nàng đang
chìm trong mạch suy nghĩ của mình, tay áo giống bị người nhẹ nhàng kéo
kéo, nàng nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thanh Thanh cô nương giường bên
ngước mắt nhìn về phía quản sự, ngay sau đó thu mắt cúi thấp đầu xuống
nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Ôn Noãn lập tức hiểu rõ ý của nàng ấy, vội vàng đáp lại trước khi quản sự tức giận: “Vâng.”
“Nếu lần sau khi bản quản sự bố trí công việc ngươi lại thất thần, bản quản
sự sẽ để cho ngươi đi phòng bếp bổ củi.” Quản sự nói xong đen mặt rời
đi.
“Mới vừa rồi, cám ơn.” Ôn Noãn cười nói cám ơn với Thanh Thanh, Thanh Thanh cúi thấp đầu xoay người đi phòng giặt quần áo.
“U Đàm, ngươi đúng là may mắn, lần đầu tiên đã được chuyện thanh nhàn như
vậy.” Trong giọng nói của Thúy Lan được bố trí đi phòng bếp tràn đầy
chua chua. d1en d4nl 3q21y d0n
“Ai bảo người ta có mệnh kia rồi,
đi thôi, đi làm việc.” Đào Hồng cũng được bố trí vào phòng bếp làm việc
kéo Thúy Lan đi về phía phòng bếp.
Lúc này trong lòng Ôn Noãn
đang treo ngược Quân Dập Hàn làm gì có tâm tình so đo với các nàng, chỉ
làm như không nghe thấy lời nói châm biếm của hai người, bước chân hơi
nhanh đi tới phòng bếp nhỏ nấu thuốc.
Nàng lấy thuốc đại phu đưa tới kiểm tra một chút, phát hiện là một chút
thuốc hạ sốt trừ lạnh tầm thường, trái tim đang lơ lửng cuối cùng để
xuống bảy tám phần, đánh giá hắn xác định gần tới thời kỳ thời tiết
chuyển đổi quá nhanh nhất thời bị phong hàn.
Ước chừng sau hai
canh giờ thuốc nấu xong, Ôn Noãn rót thuốc vào trong chén, nghĩ tới sắp
được gặp Quân Dập Hàn, trái tim đang rối loạn dần dần vững vàng. Nàng
đang định bưng thuốc đi, ngoài cửa lại có một nha hoàn dung mạo đẹp đẽ
đi vào, giọng nói có vẻ hơi ngạo mạn: “Thuốc đã nấu xong chưa?” Nhìn vật liệu may mặc trên người, ứng với là người làm trong phủ có địa vị không thấp.
“Đã sắc xong rồi, ta sẽ đưa đi.” Ôn Noãn gật đầu một cái
với nha hoàn kia, bưng thuốc lên đang định đi trước, nha hoàn kia lại
nghiêng người ra đỡ, lạnh giọng cười nhạo nói, “Ngươi đưa đi? Ngươi có
tư cách gì đưa đi?” Nàng khoanh tay vòng quanh Ôn Noãn hai vòng, cực kỳ
khinh miệt nói, “Hóa ra là đứa mới tới, ta nói sao không hiểu quy củ như thế. Phòng của Vương gia là ngươi có thể tiến vào? Thuốc của Vương gia
là ngươi có thể đụng vào? Dáng dấp bình thường như vậy, còn định đưa
thuốc cho Vương gia, cũng không cầm gương nhìn kỹ dáng vẻ của mình một
chút xem? Ngươi xứng à?”
Ôn Noãn cười lạnh trong lòng, nàng ngược lại không biết từ khi nào đưa thuốc cho Quân Dập Hàn cũng có phân chia
dung mạo tốt xấu rồi, cô nương trước mắt này, dung mạo cũng chỉ hàng
trung thượng, nàng thật sự không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nha hoàn kia dạy dỗ nàng xong, thấy nàng yên lặng không nói cũng không lên
tiếng chống đối, tự giác cho rằng đã ra oai phủ đầu nàng cũng làm đầy đủ tác dụng chấn nhiếp. Bây giờ trời lạnh, nếu còn không bưng thuốc này đi chỉ sợ thuốc nguội, không thể trì hoãn nhiều thêm nữa, liền lạnh lùng
“Hừ” một tiếng, bưng thuốc lên đi ra ngoài.
Đầu ngón tay Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, một vệt sáng bạc nhập vào trong cơ thể nàng ta.
Thân thể nàng ta lảo đảo một cái, Ôn Noãn lập tức vội bước lên một bước, một tay tiếp nhận lấy cái khay, một tay kia giả bộ đi đỡ nàng ta, nhưng
ngón tay đưa ra vừa chạm tới quần áo của nàng ta không kịp thời đỡ lấy,
trán nàng ta đập thẳng lên khung cửa, sưng lên một cục u lớn như trứng
gà. dinendian.lơqid]on
“Ngươi không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không?” Ôn Noãn cực kỳ quan tâm hỏi.
“Không có, không có việc gì.” Nha hoàn kia nỗ lực đứng thẳng người, tay run
run đón nhận lấy cái khay trong tay Ôn Noãn, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến cái khay, một trận đau nhói từ sống lưng đột nhiên đánh tới, thân
thể nàng mềm nhũn, “Cốp” một tiếng, cái trán lại một lần nữa mạnh mạnh
mẽ mẽ đập vào khung cửa, cái u lớn bằng trứng gà trong nháy mắt chảy
“Lòng trứng” đỏ thẫm xuống.
“Trán ngươi chảy máu, nếu không ta đi thông báo cho quản sự để cho ông ấy tìm đại phu kiểm tra cho ngươi một chút?”
“Không, không cần.” Nha hoàn kia giơ tay lên lau trán, liếc nhìn máu đỏ tươi
trong lòng bàn tay, đầu óc choáng váng, nếu không phải tay kịp thời vịn
khung cửa, không thể không một lần nữa hung hăng va chạm đụng vào. Nàng
thấy máu đầu óc liền choáng váng lúc này khó có được rõ ràng nghĩ, nếu
để cho quản sự biết nàng đột nhiên đau đớn cả người, chắc chắn sẽ cho
rằng nàng bị đột phát chứng bệnh gì đó, sẽ không để cho nàng ở gần hầu
hạ Vương gia. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho quản sự biết. Nàng
tốn sức mở mắt nhìn Ôn Noãn, bất kỳ ai muốn dựa vào gần Vương gia, đều
là kẻ địch của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cho các nàng có nửa phần cơ hội, nhưng bây giờ dáng vẻ này của nàng đã không thể đi đưa thuốc,
người mới tới có tướng mạo bình thường như thế, nàng có dung mạo xinh
đẹp như vậy mà Vương gia cũng chưa từng nhìn trúng một lần, nàng ta càng thêm không thể nào, ứng với nàng ta sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì. Chỉ
trong chớp mắt, trong đầu nàng đã suy nghĩ xong. Lúc này mặc dù thân thể không tốt lại chật vật đến cực điểm, nhưng nàng vẫn hết sức ưỡn thẳng
lưng muốn lấy khí thế của đại nha hoàn ra, nhưng eo vừa mới thẳng lên,
lại đau đến nàng đột nhiên cuộn tròn trên trán đổ mồ hôi hột nhỏ giọt,
liền chỉ đành phải vứt bỏ khí thế còn chưa lấy ra, nắm gấu quần Ôn Noãn
không còn hơi sức nói: “Thuốc này, để ngươi đưa đi cho Vương gia.”
“Được.” Ôn Noãn lạnh nhạt xoay người rời đi. Nếu không phải trời giá rét sợ
thuốc chuyển lạnh, vả lại nàng không kịp chờ đợi muốn đến gặp Quân Dập
Hàn, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy.
Một cánh cửa ngăn cách, hắn đang ở trong nàng ở ngoài, chỉ cần vượt qua cánh cửa này, nàng liền có thể gặp được hắn. Ôn Noãn đứng ở cửa, hơi cong tay
làm như thế nào cũng không bóp xuống được. Là càng gần hắn thì càng e
sợ? Hay là nàng không có đủ dũng khí đối mặt với hắn? Nàng nghĩ có lẽ
đều có. Nàng muốn gặp hắn, rồi lại sợ gặp được hắn.
“Tại sao là
ngươi đưa thuốc? Khinh Hồng đâu?” Khi nàng đang chần chừ không quyết thì Bạch Ưng đi ngang qua tiến lên phía trước hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT