Đại thạch sư cao tới hai trượng trông rất sống động tách sang hai bên trấn thủ trước cửa.
Thực sự là ngang ngược vô cùng!
Ở giữa thạch sư là một đại môn được sơn son dày đến nửa mét, cao hơn ba trượng, rộng vượt qua hai trượng, không biết làm bằng vật liệu gì, trông hết sức nặng nề.
Muốn thúc đẩy cũng phải cần đến khí lực hai cửu tinh Võ Đồ mới được.
Phủ đệ như vậy Chiến Thiên Minh thực sự là xưa nay chưa từng thấy.
Thực sự là...
Có chút chấn động!
“Đừng ngạc nhiên.” Phượng Vô Song thấp giọng nói, cũng véo Chiến Thiên Minh một cái.
“Ta nói này mỹ nữ, đây cũng không phải thịt của ngươi, ngươi không thể véo nhẹ chút sao?” Chiến Thiên Minh bị véo đến mồm nhếch miệng méo, không nhịn được thấp giọng khing thường.
“Hừ!” Phượng Vô Song hừ nhẹ.
Đắng sau đại môn là một khoảng không gian rộng lớn.
Lên ngựa, tiến lên.
Sau mười phút, mới đến một cái sân ánh sáng trang hoàng.
Một quản gia tiến lên đón tiếp, theo sau còn có hai hạ nhân.
“Tham kiến Vô Song quận chúa!”
“Đều đứng lên đi.”
“Cảm ơn quận chúa.”
Rất nhanh, Chiến Thiên Minh cùng Phượng Vô Song được đưa tới một chỗ rất khác biệt.
Chiến Thiên Minh nhìn Phượng Vô Song, nói: “Ta nói này mỹ nữ, ta có chút không hiểu tại sao ngươi lại chọn ta? Tuy rằng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ đường đường, ngọc thụ lâm phong tựa như Phan An, mặt như Tống Ngọc, là mỹ nam tử trong mỹ nam tử nhưng ngươi cũng không có lý do gì để chọn ta à? Ta thật sự rất kỳ quái.”
Nghe Chiến Thiên Minh khoe khoang, Phượng Vô Song trực tiếp tặng hắn một cái liếc mắt.
“Hừ! Cái tướng mạo này của ngươi cũng tàm tạm một chút đi. Nếu không phải lúc đó tên ẻo lả kia bức bản quận chúa cuống lên mà ngươi lại vừa vặn đi ngang qua nơi ấy, ta còn lâu mới tìm tới ngươi.”
Chiến Thiên Minh chịu đả kích không còn gì để nói.
Lẽ nào, tướng mạo mình ở trong mắt Phượng Vô Song thật sự khó coi đến như vậy?
Không đến nỗi chứ?
Tuy rằng vừa nãy có hơi cường điệu quá nhưng tốt xấu gì thì tướng mạo của mình vẫn là cùng anh tuấn kéo được một ít quan hệ à.
Cuối cùng, Chiến Thiên Minh hỏi lại: “Thế nhưng tên ẻo lả kia không phải đã rời đi rồi sao? Hắn cũng đã rời đi, ngươi còn kéo ta tới diễn kịch, này lại là vì cái gì?”
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút.”
Phượng Vô Song làm hành động đừng lên tiếng.
“Ồ.” Chiến Thiên Minh gật đầu.
Phượng Vô Song lúc này mới giải thích: “Kỳ thực đuổi tên ẻo lả kia chỉ là một trong số đó, quan trọng nhất... Quan trọng nhất chính là ta muốn chọc tức Tông Chính Uyển Du xấu xí.”
“Tông Chính Uyển Du?” Chiến Thiên Minh hơi run.
Hắn căn bản không biết, Tông Chính Uyển Du chính là quận chúa hung ác trong miệng hắn.
“Đúng! Chính là Tông Chính Uyển Du.” Phượng Vô Song gật đầu.
“Nếu như muốn làm người khác tức giận thì lấy thân phận quận chúa của ngươi, lẽ ra có thể tìm tới một tên càng soái chứ? Làm gì cứ phải tuyển ta?” Chiến Thiên Minh vẫn không hiểu bất quá hắn đưa đưa mắt phảng phất đang nói: Có phải là ta đã soái đến không ai sánh bằng, cho nên ngươi mới tuyển chọn?
“Hừ! Nếu được tuyển ngươi cho rằng ta sẽ chọn ngươi à?” Phượng Vô Song khinh bỉ nói.
“...” Chiến Thiên Minh đứng hình.
Quá đả kích...
Cũng quá ác đi?
Quả thực là tất sát kỹ siêu cấp vô địch à.
Chiến Thiên Minh cảm thấy vừa nãy trong nháy mắt phảng phất có một nắm đấm to lớn mạnh mẽ đập tới.
KO!
Mình trong nháy mắt thổ huyết ngã xuống đất bỏ mình.
Mà Phượng Vô Song đối diện lộ dáng vẻ Chiến Thiên Minh không lọt vào mắt, trên mặt suy yếu bất đắc dĩ nói: “Tên ẻo lả kia đã từng nhìn thấy ngươi, hắn cũng nhận thức Tông Chính Uyển Du. Vì thế ta nghĩ hắn rất có thể sẽ đem tin tức này nói cho Tông Chính Uyển Du biết. Do đó, ta chỉ có thể để ngươi tiếp tục giả bộ.”
Cuối cùng, Phượng Vô Song trên mặt lộ ra một tia khó chịu.
“Hừ, Tông Chính Uyển Du ỷ vào dung mạo mình đẹp hơn ta có tí tẹo, hàng năm chư quận vương tụ hội thì nàng làm cho ta rất khó chịu. Hiện tại, ta nghe nói nàng bị gả cho ngốc tử của Cửu Nguyên quận vương vì thế ta đặc biệt đến đậy chọc tức chết nàng. Ha ha...”
Vẻ khó chịu trên mặt Phượng Vô Song biến mất thay vào đó là một sự vui vẻ, cười to.
“Không phải chứ, gả cho kẻ ngốc?” Chiến Thiên Minh một trận kinh ngạc.
Phụ mẫu Tông Chính Uyển Du sao có khả năng đem con gái mình gả cho một kẻ ngốc?
Lẽ nào bọn họ còn ngu hơn kẻ ngốc?
Đây cũng quá hết nói nổi đi chứ?
Khoan đã...
Chiến Thiên Minh đột nhiên bừng tỉnh hướng Phượng Vô Song hỏi: “Người nói Tông Chính Uyển Du sẽ không phải quận chúa chỗ này chứ?”
“Đúng đấy! Ngoại trừ nàng còn có thể là ai?” Phượng Vô Song bĩu môi nói.
Nghe vậy, Chiến Thiên Minh khóe miệng nhảy một cái.
Tổ sư nhà nó chứ! Có lầm hay không?
Nữ thần của ca lại bị gả cho một tên ngốc?
Không thể nhịn được mà!
Còn có...
Tông Chính Uyển Du xinh đẹp như vậy, cùng Phượng Vô Song so sánh đâu phải chỉ là đẹp hơn có tí tẹo?
Mỹ nữ, ngươi cũng đẩy mình lên quá cao đi chứ?
Cái khuôn mặt này của ngươi mà so với người ta quả thực là kém tới mười vạn tám ngàn dặm đấy.
“Này, ngươi đây là ánh mắt gì hả?” Nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Chiến Thiên Minh, Phượng Vô Song có chút không dễ chịu.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt của mình, trong lòng nghi ngờ.
“Trên mặt ta không dính đồ vật gì à?”
“Khặc khục...” Chiến Thiên Minh khặc hai lần, “Ta nói mỹ nữ à, ngươi mới vừa nói tên ngốc Cửu Nguyên quận là chuyện gì vậy?”
“Há, thằng ngốc kia à, chính là nhi tử quận vương Cửu Nguyên quận à. Làm sao?” Phượng Vô Song nói.
“Ha ha, ta tùy tiện hỏi một chút mà thôi.” Chiến Thiên Minh cười gượng.
Phượng Vô Song không tin, đôi mắt nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh.
“Ngươi... Không phải là muốn đi phá hoại chứ?”
Chiến Thiên Minh làm ra vẻ mặt vênh váo, gật đầu nói: “Đúng đấy, ta chính là muốn làm ra vài chuyện xấu, nháo cho không khí loạn thành một bầy.”
“Hả? Ngươi lặp lại lần nữa!” Phượng Vô Song khuôn mặt hơi nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh.
Chiến Thiên Minh bị nàng nhìn chăm chú đến có chút không thoải mái.
Thế nhưng, nam tử hán đại trượng phu, còn sợ lặp lại lần nữa? Huống hồ, Tông Chính Uyển Du vẫn là nữ thần mà ca ca ta xem qua thân thể. Sao có thể để nàng gả cho một tên ngốc? Đừng nói đối phương chỉ là ngốc tử của một quận vương, cho dù là bản thân Hoàng Đế lão tử đến cũng không được.
Nói thì nói!
Chiến Thiên Minh trầm mặt, nói lại lần nữa: “Đúng đấy, ta chính là muốn làm ra vài chuyện xấu, nháo cho không khí loạn thành một bầy.”
Đùng!
Phượng Vô Song vỗ một cái vào lưng Chiến Thiên Minh.
“Ha ha... Ta thích như vậy. Được! Ta quyết định, ta muốn ủng hộ ngươi.”
Cái gì?
Chiến Thiên Minh sững sờ.
Chống đỡ?
Mình không nghe lầm chứ?
Vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Phượng Vô Song còn tưởng rằng nàng muốn làm khó dễ đây.
Thế mà trong chớp mắt, Phượng Vô Song lại còn nói muốn chống đỡ mình?
Chiến Thiên Minh còn chưa kịp làm rõ nghi hoặc ở đáy lòng, đã nghe thấy Phượng Vô Song nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ cần có thể để Tông Chính Uyển Du xấu mặt mặc kệ là chuyện gì ta đều ủng hộ ngươi vô điều kiện.”