Dịch: Sylvesta

Cửu Long đại lục, Thiên Phong Quốc, Lâm Thượng Quận.

“Ò...Ó...O...O...”

Sáng sớm tại Nam Thanh thôn, một con ngũ sắc hùng kê (gà trống năm màu) ngẩng cao đầu lên trời gáy vang, âm thanh vang vọng, đánh thức toàn bộ mọi người.

“Con gà chết tiệt, ta nhất định phải nướng ngươi lên ăn.”

Hai tay bịt lỗ tai, Chiến Thiên Minh người lật qua lật lại, thực sự không muốn rời giường.

“Ồ, không đúng...”

Hô, Chiến Thiên Minh thoáng vươn mình ngồi dậy.

“Ngày hôm nay hình như là ngày thứ 99 kể từ lúc ta xuyên việt? CMN, Chí Tôn Long Thần hệ thống.”

Sau khi biết mình đã vượt qua 98 ngày cực khổ ròng rã tại cái dị giới chết tiệt này, Chiến Thiên Minh thoáng mừng hẳn lên.

Ngày hôm nay, đúng là khổ tận cam lai, ca đây sắp có cơ hội vươn mình thành thiên chi kiêu tử.

“Con bà nó, lần này còn không thể nghiền nát đám vương bát đản các ngươi?”

Hơi suy nghĩ, Chiến Thiên Minh trong đầu xuất hiện một hình ảnh giả lập.

Kí chủ: Chiến Thiên Minh, nam, 15 tuổi

Đẳng cấp: 0. (Cửu Long đại lục võ giả cảnh giới: Võ Đồ, Võ giả, Võ sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Đế. Mỗi cấp cửu tinh).

Kinh nghiệm: 0/100

Chân nguyên: 0

Kỹ năng: Không

Phòng ngự: 0

Công kích: 0

...

Ánh mắt bỏ qua một chuỗi thuộc tính dài màu xám, Chiến Thiên Minh trực tiếp nhìn xuống phía dưới cùng.

Thời gian mở hệ thống: 1 phút 23 giây

1 phút 22 giây

1 phút 21 giây...

Nhìn chằm chằm bảng đếm ngược, nụ cười trên mặt Chiến Thiên Minh càng sáng lạn.

Hắn vẫn luôn mong chờ đến ngày này.

Xuyên việt tới đã hơn ba tháng, hiện tại Chiến Thiên Minh đã sớm tiếp thu hiện thực này.

Trước khi xuyên qua, hắn nhớ mình đang liều mạng chơi game, tay cầm Thập Bát Tử Kim Ỷ Thiên Kiếm, mặc một thân chí ít 12 trang bị cực phẩm, trải qua thời gian dài đến hơn bốn giờ đồng hồ điên cuồng bạo kích, rốt cục giết chết chung cực Đại Boss, nhìn thấy vật phẩm cực phẩm bạo rơi đầy đất, hắn cười đến nỗi miệng không đóng lại được.

Nhìn kỹ, lúc đó một món trang bị ám kim tuôn ra hấp dẫn lấy hắn.

Chí Tôn Long Thần hệ thống!

Cái quỷ gì vậy?

Nhặt.

CMN, vừa nhặt một cái, không hiểu mô tê gì đã xuyên qua rồi.

Chết tiệt là hệ thống này sau khi cùng hắn dung hợp lại muốn dùng tới 99 ngày để khởi động.

Lại còn nói cái mỹ danh gì mà: Cửu Cửu Chí Tôn!

Ta *#@#@$, Có tên vua nào bị hố giống như ca không cơ chứ?

Càng bi ai chính là, người nơi này đều lực lớn vô cùng, yếu thì tiện tay vứt lên ba, năm trăm cân đá tảng, khỏe thì một người lực nâng cự đỉnh vạn cân.

Một mực, Thiên Minh hắn không phải một người trong số đó.

Hắn xuyên vào bộ thân thể này, từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, cha mẹ cũng trước sau buông tay rời đi.

Mà hắn, còn có một cái thân phận rất trâu bò.

Trưởng thôn tương lai của Nam Thanh thôn!

Chỉ cần tròn mười sáu tuổi, thông qua sát hạch, hắn liền có thể chính thức trở thành trưởng thôn.

Đáng tiếc...

Ai... Số khổ à.

Xem sắc mặt người, ăn nhờ ở đậu...

Không đề cập tới nữa.

Từ hôm nay trở đi, những việc kia đều đã đi qua, Chiến Thiên Minh ta rốt cuộc sắp có một cuộc sống tốt đẹp.

Chiến Thiên Minh vô cùng chờ mong.

59 giây.

58 giây...

Ầm!

Cửa phòng Chiến Thiên Minh bị chân một người mạnh mẽ đá văng ra.

“Chiến Thiên Minh, còn không mau dậy làm việc? Nam Thanh thôn chúng ta không nuôi người vô tích sự, đừng tưởng rằng ngươi có thể giả bộ bệnh mà lười biếng. Hừ! Nam nhân khác phải lên núi săn thú mà ngươi không phải lên núi đã là tốt số lắm rồi. Đúng là có phúc mà không biết hưởng. Ngày hôm nay muốn sống thì mau mau đi làm, làm không xong đừng nghĩ đến có cơm ăn.”

Ầm, một nữ nhân mập mạp bụng thì phì, lưng thì to như cái mâm vừa quát vừa đem một chậu quần áo vừa bẩn vừa thối ném tới trên đất rồi xoay người rời đi.

“Ta xxx! Bà béo chết tiệt, ngươi cho rằng ngươi gọi lớn tiếng, ta liền để ý đến ngươi? Ấu trĩ.”

Liếc người phụ nữ kia một cái, Chiến Thiên Minh tiếp tục quan sát giao diện thuộc tính của mình.

45 giây... 44 giây...

Vèo!

Ầm!

“Á!”

Một khúc gỗ phi vào đúng giữa đầu Chiến Thiên Minh.

“Mau mau làm việc, đừng nằm chết dí ở trên giường. Nếu không phải xem ở cha mẹ ngươi chết sớm, cái loại phế vật như ngươi sớm đã bị đuổi ra khỏi Nam Thanh thôn.” Thanh âm hung ác lại từ bên ngoài truyền đến.”

Chiến Thiên Minh ôm cái trán đau đớn, mắt này trừng mắt kia vậy mà không biết từ lúc nào cả hai đột nhiên quay lại trừng thẳng đến nữ nhân mập. Trong lòng hắn thầm hừ nói: “Phì bà thối, nếu không phải hiện tại đánh không lại ngươi, lão tử sớm đã trở mặt.”

“Ai Ôi... Còn dám trừng ta?”

Nữ nhân mập hai tay chống ngang eo, trừng lên một đôi mắt trâu cổ xanh, giận đùng đùng rồi tiến lên, đưa tay bóp lấy lỗ tai Chiến Thiên Minh, nâng Chiến Thiên Minh từ trên giường sau đó ném hắn ra khỏi phòng.

Nữ nhân nơi đây chí ít cũng nắm giữ ba, năm trăm cân khí lực, vứt một Chiến Thiên Minh gầy gò đúng là không tốn chút sức nào.

“Còn dám trừng ta, cẩn thận ta cắt đứt chân chó của ngươi.”

Nữ nhân mập liếc Chiến Thiên Minh một cái.

“Hừ! Mỹ nhân như hoa như ngọc giống ta, vậy mà mỗi ngày phải tới gọi ngươi rời giường, thực sự là ông trời bất công.”

Khinh thường hừ một tiếng, nữ nhân mập vặn vẹo cái mông to ục ịch rời đi.

Chiến Thiên Minh ôm lỗ tai kêu đau không ngớt, đôi mắt tràn đầy lửa giận trừng hướng mụ béo.

“Phi! Ngươi nếu như là mỹ nữ, chó cũng không dám ăn phân.”

Tuy rằng trong miệng xả giận nhưng lỗ tai truyền đến đau đớn cũng để Chiến Thiên Minh vô cùng khó chịu.

Hắn còn nhớ trước khi mình tiếp quản bộ thân thể này, chính là bị mụ béo cùng một số người khác bắt hắn ra ngoài thôn ngược đánh nhục nhã, cuối cùng do sơ ý mà ngược chết tươi hắn luôn.

Nếu không phải mình xuyên việt tới, bộ thân thể này phỏng chừng cũng đã mục nát xong.

Bất quá, coi như là mình xuyên việt tới thì trên người cũng có một đống lớn vết bầm tím xanh tím đỏ.

Toàn bộ Nam Thanh thôn, chân chính đánh hắn cũng chỉ có vài người như vậy.

Đối với việc chủ nhân bộ thân thể này bị ngược đánh mà chết, Chiến Thiên Minh cũng không có hướng về những người quan tâm mình mà thổ lộ.

Mình là ai?

Mình có thể chơi trò Pk chi Vương!

Duy trì hơn 3,800 trận pk bất bại đạt danh hiệu vương giả.

Từ sau khi phát hiện trong đầu có một cái Chí Tôn Long Thần hệ thống Chiến Thiên Minh cũng đã kiên định một niềm tin.

Những nhục nhã này nhất định phải tự mình đòi lại.

Không ngược chết các ngươi những vương bát đản này, ca không gọi là Chiến Thiên Minh.

“Leng keng!”

“Khởi động Chí Tôn Long Thần hệ thống hoàn thành, có kiểm tra thuộc tính hay không?”

Phục hồi lại tinh thần, Chiến Thiên Minh mừng lớn.

Xem, đương nhiên phải xem.

Kí chủ: Chiến Thiên Minh, nam, 15 tuổi

Đẳng cấp: Level 0. (Cửu Long đại lục võ giả cảnh giới: Võ Đồ, Võ giả, Võ sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Thánh, Võ Đế. Mỗi cấp cửu tinh.)

Kinh nghiệm: 0/100

Chân nguyên: 0

Kỹ năng: Không

Phòng ngự: 0

Công kích: 0

...

“Ta xxx tổ tông mười tám đời nhà ngươi, trêu ta à? Cái này cùng với trước khác nhau ở chỗ quái nào?”

Chiến Thiên Minh nhịn xuống kích động muốn chửi má nó.

“Ây... Được rồi, khác nhau vẫn có, thuộc tính rốt cục không phải màu xám. Có thể... Có thể cho cái nhắc nhở không? Ta phải làm gì để thăng cấp à? Lẽ nào là đánh quái? Hoàn thành nhiệm vụ? Tu luyện? Ăn đồ ăn?”

Đáng tiếc, hệ thống hoàn toàn không có phản ứng.

Khoan đã...

Chiến Thiên Minh nhìn kỹ.

Phía trên giao diện hệ thống có một hàng chữ nhỏ.

“Chung cực nhiệm vụ: Mở ra Cửu Long đại lục chi mê. Hoàn thành khen thưởng: Ngươi đoán.”

Có ý gì?

“Người đoán? Ta đoán cái khỉ gì? Ta *&^#@#”

Chiến Thiên Minh đối với hệ thống biểu thị xem thường. Đúng lúc này, dường như tiếng thét chói tai như chọc tiết lợn lại phảng phất truyền tới:

“Chiến Thiên Minh, mau cút đi giặt quần áo!!”

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh phát động nhiệm vụ giặt quần áo, hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 100 điểm EXP.”

“Có nhận hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play