“Hô... Muốn chết, muốn chết, suýt nữa đi tong cái mạng nhỏ, mới có 70 điểm EXP?”
Chiến Thiên Minh không còn gì để nói.
Hiện tại, hắn phỏng chừng mình nếu như xuất hiện thêm lần nữa thì chưa kịp làm gì những Mao Mao Trùng kia nhất định lập tức đuổi giết không chết không thôi.
Haizz, nếu như không bắt nạt Mao Mao Trùng mình còn có thể bắt nạt cái gì khác đây?
Thật giống như... rất ít, hơn nữa còn không dễ tìm à.
Vì thăng cấp.
Vì trở thành nam nhân mạnh mẽ nhất trên Cửu Long đại lục.
Vì ngủ cùng nữ nhân đẹp nhất.
Vì uống loại rượu ngon nhất.
Vì không bị nữ nhân xấu xí nhất ngủ cùng...
Liều mạng!
Lần thứ hai trở về.
Lần này, Chiến Thiên Minh há hốc mồm.
Mao Mao Trùng quân đoàn vây tất cả ấu trùng vào giữa.
Như này sao giẫm?
Đúng rồi, giương đông kích tây.
Cộc!
Một cục đá bay về phía xa xa, phát ra tiếng vang.
Quả nhiên Mao Mao Trùng quân đoàn gào thét ồ ạt bay đi.
“Hừ hừ, Mao Mao Trùng đúng là Mao Mao Trùng dám cùng ca so trí lực?”
“Về trong bụng mẹ mà luyện thêm mấy năm nữa đi.”
Chính là hiện tại.
Chiến Thiên Minh dừng lại hả hê, nhảy một cái xông tới, hướng chính xác những Mao Mao Trùng ấu tể kia mà mạnh mẽ giẫm đạp.
Bẹp, bẹp, bẹp...
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Leng keng...”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp làm nhất tinh Võ Đồ. Cộng thêm 1 điểm giá trị thuộc tính, mở ra toàn bộ hệ thống chức nghiệp.”
“Luyện Đan Sư mở ra.”
“Luyện Khí Sư mở ra.”
“Phù sư mở ra.”
“Ngự thú sư mở ra.”
“Linh Trận Sư mở ra.”
“Trù sư mở ra.”
“...”
Ngay khi Chiến Thiên Minh giẫm bạo đầu Mao Mao Trùng thứ mười thì cuối cùng cũng thăng cấp, đồng thời, hiện lên một đống lớn chức nghiệp.
Chiến Thiên Minh lệ rơi đầy mặt, ngửa mặt lên trời thét dài.
Quá khó khăn mà!
Cái này so với chơi game còn khó hơn nhiều.
Hơn nữa, tại thời điểm thăng cấp, Chiến Thiên Minh rõ ràng cảm giác được tố chất thân thể của chính mình thoáng cái đề thăng lên rất nhiều.
Ngay cả vết thương mấy ngày trước đều lành hẳn.
Sinh lực đầy, trạng thái viên mãn!
Chuyện này... Hoàn toàn giống trước đây chơi game à.
Chỉ cần thăng cấp sẽ khôi phục toàn bộ.
“Ha ha... nhân sinh ngưu bức của ca bắt đầu rồi!”
Ngay khi Chiến Thiên Minh còn chìm đắm trong vui sướng khi thăng cấp thì Mao Mao Trùng quân đoàn đã phát hiện ra dị biến ở phía sau, gào thét quay đầu lại vọt tới chỗ hắn.
“Hừ! Tiểu Dạng, ca hiện tại không sợ các ngươi.”
Nhìn chằm chằm Mao Mao Trùng quân đoàn hướng về mình vọt tới, ánh mắt Chiến Thiên Minh lẫm liệt.
“Kháng Long Hữu Hối!”
Một chưởng vỗ ra.
Một đạo long hình kình khí cực kỳ trong suốt bay vút ra ngoài.
100 điểm chân nguyên trong nháy mắt biến mất, nhưng chưởng lực kia cũng xác thực không làm Chiến Thiên Minh thất vọng.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng một chưởng nháy mắt làm ba đầu thành niên Mao Mao Trùng bị giết đến vỡ nát, lục dịch văng tung tóe.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết ba đầu Mao Mao Trùng, thu được 210 điểm kinh nghiệm, 1 điểm giá trị thuộc tính.”
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp làm Nhị tinh Võ Đồ. Cộng thêm 1 điểm giá trị thuộc tính.”
Nhị tinh, hạn mức chân nguyên tối đa từ 100 tăng lên tới 200, đồng thời hoàn toàn khôi phục, tố chất thân thể lần thứ hai tăng lên.
“Ha ha...”
“Sảng khoái!”
“Thô bạo!”
“Kháng Long Hữu Hối!”
Chiến Thiên Minh ra chiêu lần thứ hai.
Ầm ầm ầm!
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết bốn đầu Mao Mao Trùng, thu được 280 điểm kinh nghiệm, 1 điểm giá trị thuộc tính.”
“Kháng Long Hữu Hối!”
“Leng keng...”
Con bà nó, không thăng cấp, chân nguyên dùng hết.
Chạy!
“Cứu mạng à!”
Chiến Thiên Minh co chân dùng hết sức lực bú sữa mẹ mà chạy.
Ầm ầm...
Mao Mao Trùng đại quân điên cuồng đuổi theo.
Lần này, thực sự là chạy trốn mệt chết, Chiến Thiên Minh bị đuổi giết chí ít 5 dặm.
Nếu không phải đã thăng cấp đến Nhị tinh Võ Đồ, tố chất thân thể được tăng lên rất nhiều. Phỏng chừng, hắn đã bị biến thành heo bị chọc tiết rồi.
Chạy đến một bên hồ nước nhỏ sạch, Chiến Thiên Minh chết khát lập tức cúi đầu xuống hồ nước uống hai ngụm, trong miệng không khỏi chà chà lên tiếng
“Sảng khoái!”
Cuộc sống như thế mới thú vị mà.
Đâu giống kiếp trước, mỗi ngày đi làm tan tầm, mệt thành chó chết, đó mới gọi là thảm à.
Nào có tiêu dao như hiện tại?
Chép miệng hai tiếng, Chiến Thiên Minh giương mắt nhìn hồ nước mỹ lệ.
Ánh sáng chiếu xuống hồ lăn tăn, còn có mỹ nhân lộ dục.
Cảnh sắc đúng là hợp lòng người?
Giơ tay lau nước ở một bên miệng, Chiến Thiên Minh đột nhiên cứng đờ, ngơ ngác bừng tỉnh.
Không phải chứ?
Mỹ nhân lộ dục?!
Chiến Thiên Minh con mắt nhất thời mở to.
Ngụm nước miếng theo khóe miệng chảy ròng ròng mà xuống.
Nhìn làn da kia mà xem, thật sáng bóng, lộng lẫy à?
Thủy nộn hồng hào, nõn nà, vô cùng mịn màng.
Đây mới gọi là vóc người, đây mới gọi là da thịt mà. Kiếp trước nhìn thấy mỹ nữ cùng nàng so sánh quả thực khác nhau một trời một vực.
Cái gì Thương Lão sư, Tiểu Trạch Lão sư, Cát Trạch Lão sư... Toàn bộ đều cút sang một bên.
Đây mới gọi là mỹ nữ!
Tuyệt thế mỹ nữ!
Chiến Thiên Minh ngây ngốc ngắm nhìn, giữa hai chân không tự chủ mà phản ứng.
“Không muốn à, ta còn chưa chuẩn bị xong đấy.”
Ùng ục!
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh kích hoạt mỹ nhân tắm rửa, thu được 10 điểm mị lực.”
Cái gì?
Như này cũng được.
Ầm.
Chiến Thiên Minh đứng không vững, chân trượt một thoáng.
“Người nào?” Một tiếng quát yêu kiều truyền đến.
Hô, Chiến Thiên Minh vừa bò lên liền chạy như một cơn gió.
Có tật giật mình à, không chạy không được.
Nữ tử trong hồ hơi quay đầu, nhìn thấy một đạo bóng người chạy vội rời đi.
“Đáng ghét! Dám cả gan nhìn lén bản quận chúa tắm rửa? Hừ!”
Ào ào ào...
Nữ tử mặt đầy lạnh lùng nhẹ nhàng nhảy một cái, ngọc thể ra khỏi nước, một tay phất lên, chân nguyên chấn động quần áo và đồ dùng hàng ngày bên bờ cấp tốc hướng về phía nàng bay tới, bóng người bồng bềnh như điệp, trong lúc bay lộn giữa không trung quần áo và đồ dùng hàng ngày đã mặc chỉnh tề, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn phương hướng Chiến Thiên Minh bay trốn rời đi.
“Quận chúa, làm sao vậy?” Một nha hoàn dáng dấp vui tươi vội vàng tới hỏi.
“Có mao tặc nhìn lén bản quận chúa.” Nữ tử trên mặt che kín sương lạnh.
“Người nào lớn mật như thế, lại dám nhìn lén quận chúa nhà chúng ta tắm gội? Đáng ghét! Hương Nhi lập tức đi giết hắn.” Nha hoàn cả giận nói.
Nói thế nhưng chẳng thấy cô nàng Hương Nhi hành động chút nào. Nàng căn bản không biết mao tặc ở nơi nào à.
“Hương Nhi, cái hướng kia đi về nơi nào?” Trên mặt mang theo sương lạnh, nữ tử Tông Chính Uyển Du chỉ vào phương hướng Chiến Thiên Minh rời đi.
“Nơi này hình như là Nam Thanh thôn.” Hương Nhi không quá khẳng định.
“Hừ! Nam Thanh thôn? Đi, chúng ta đến Nam Thanh thôn, nhất định phải bắt được mao tặc này.” Nói xong, Tông Chính Uyển Du lạnh lùng cất bước.
“Quận chúa, chờ một chút.” Hương Nhi vội la lên.
“Làm sao?” Tông Chính Uyển Du bước chân hơi dừng.
“Quận chúa, việc này không thể công khai, bằng không, danh tiếng của ngài sẽ bị phá huỷ.” Hương Nhi nhắc nhở.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tông Chính Uyển Du mày liễu khẽ nhíu.
“Quận chúa, ngài có nhìn thấy dáng vẻ của mao tặc kia không?”
“Không có, chỉ nhìn thấy bóng lưng.”
“Như vậy, rất khó phân biệt à?”
“Hừ! Bản quận chúa tự mình đến Nam Thanh thôn, đem bóng lưng mỗi người tất cả đều xem kỹ một lượt, tự nhiên có thể nhận ra.”
“Làm vậy không được đâu quận chúa, danh tiếng của ngài thực sự gánh không nổi. Không bằng như vậy.....” Hương Nhi ở bên tai Tông Chính Uyển Du nói nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT