Đối mặt với một thương cực hạn của Hàn Lê, tôn giả Đao Bá giơ bàn tay lên, vung tay, sau đó một luồng đao khí màu trắng giống như lá rụng trong gió thu, xẹt qua nhẹ nhàng.
Ầm!
Một thương giống như thần long rít gào, cùng mạnh lá rụng lả tả va chạm vào nhau, xảy ra tiếng nổ mạnh đáng sợ.
Sóng khí tận trời, bụi mùi cuồn cuộn.
Một luồng đao khí màu trắng phát ra toàn bộ thực lực, như bẻ gãy nghiền nát, đập Hàn Lê lên mặt đất.
Hàn Lê giãy dụa, đứng lên từ mặt đất, trong miệng ho ra máu, trên người phủ đầy miệng vết thương, vạt áo trên người cũng nhuộm thành huyết sắc.
Nhưng trong đôi mắt hắn tràn ngập hung lệ khí.
Hắn là một người tham lam, hắn là một người có dã tâm, làm sao có thể chết ở đây?
Lại đánh ra một thương, tốc độ một thương này còn nhanh hơn trước, nhanh đến mức người ta khó nắm giữ.
Ánh mắt đám người Tu La Thánh Nữ đều co rụt lại, Hàn Lê này vậy mà lưu hậu thủ?
Một chiêu này… thật độc á!
Tôn giả Đao Bá giống như không kịp phản ứng, trực tiếp bị một thương xuyên thủng đầu.
Toàn trường đều an tĩnh trong tức khắc…
Hàn Lê nắm trường thương, trong đôi mắt tràn ngập tơ máu, trong miệng tiếp tục ho ra máu tươi, vừa ho vừa cười điên cuồng.
- Ha ha ha! Tôn giả Đao Bá đã chết rồi! Ngươi chẳng qua chỉ là một tàn niệm tôn giả Đao Bá lưu lại trong hồn hải! Ha ha! Ngươi giết không được ta! Ta muốn sống!
Nhưng rất nhanh, tiếng cười của hắn khựng lại…
Bởi vì tôn giả Đao Bá bị đâm thủng đầu, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, nâng tay lên, cầm thanh thương, chậm rãi rút ra ngoài.
Còn một tay giơ lên, nắm đầu Hàn Lê.
- Sống? Tuy tôn giả Đao Bá của ta đã chết… nhưng một rác rưởi như ngươi ra vẻ trước mặt bản tôn mà còn muốn sống sao? Thời điểm lão tử còn sống, ngay cả thần thú còn dám đồ sát! Ngươi tính là cái gì?
Rắc rắc!
Một tiếng thét thảm!
Thanh âm Hàn Lê xé rách, càng thêm cao vút.
Một tiếng nổ vang cuối cùng, thanh âm líu lo ngừng lại.
Một cường giả Chí Tôn phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn ngã xuống như vậy, hóa thành đầu bếp không đầu.
Lỗ thủng trên trán tôn giả Đao Bá dần ngưng tụ, rất nhanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Con ngươi hắn lạnh như băng nhìn lướt qua mọi người còn sống, lạnh lẽo vô cùng.
Mặt Bộ Phương không chút biểu tình, nhìn thoáng qua thi thể Hàn Lê nằm xụi lơ trên mặt đất, trong lúc naht61 thời không biết bị cái gì…
- Không cần chờ mong sẽ có người đến cứu các ngươi… Ở trong không gian hồn hải của ta, các ngươi musống, chỉ có thể tiếp tục nấu.
Tôn giả Đao Bá nói, hắn mở miệng, lộ ra nụ cười lành lạnh, nhìn chằm chằm mọi người, giống như độc xà.
- Kế tiếp, là truyền thừa thứ hai, hy vọng các ngươi có thể nấu ra món ăn càng mỹ vị, vì sống sót.
Tôn giả Đao Bá nói.
Ngay sau đó, hình cảnh cả phòng bếp trở nên vặn vẹo, lập tức trở nên mơ hồ.
Sau mơ hồ, một lát sau rõ ràng hơn.
Mọi người phát hiện, bọn họ vẫn luôn đứng trong phòng bếp, nhưng số lượng bàn bếp trong phòng bếp cũng cực nhỏ.
Chỉ còn lại năm bàn bếp, mà người sống đã có mười người.
Đây là muốn cướp đoạt bàn bếp rồi sao? Giành không được thì biến thành đầu bếp không đầu?
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh… điểm này hơi tàn khốc.
Phải biết rằng những người còn lại, tu vi phần lớn cũng yếu, một khi đứng lên sẽ trở nên thật đáng sợ.
- Đừng lo lắng lúc này sẽ không có người cướp đoạt bàn bếp của các ngươi… Lúc này có năm bàn bếp, nhưng các ngươi có mười người, cho nên cần phải tìm ra tổ hợp hai hai.
Chỉ cần các ngươi là tổ hợp, nấu ra món ăn mỹ vị, nếu là món ăn không thích hợp, vậy hai ngươi đều ở lại giúp ta.
Tôn giả Đao Bá nói.
Mọi người kinh ngạc, tổ hợp hai hai? Đây là muốn làm cái gì.
- Đã quên nói cho các ngươi… nấu nướng lúc trước đã hạn định thực đơn.
Các ngươi phải làm chính là… dựa theo thực đơn nấu nướng, cuối cùng cho điểm, do bản tôn chấm điểm.
Tôn giả Đao Bá khoác tay, khóe miệng công, ánh mắt rạng rỡ nhìn chăm chú mọi người.
- Hiện tại, bắt đầu lựa chọn người hợp tác với các ngươi.
- Tôn giả, có thể không cần hợp tác không?
Văn Nhân Sửu nhíu mày, nói, hắn không thích có người bên cạnh hợp tác.
Bộ Phương cũng suy nghĩ đồng dạng.
Tôn giả Đao Bá cũng không có trả lời hắn, chỉ vung tay.
Nhất thời, từng tấm thịt đơn dừng trong tay mỗi người.
- Không gian hồn hải của ta, dựa theo quy củ làm việc, bằng không.
Tôn giả Đao Bá thản nhiên nói.
Mọi người đều run mình, trong lòng mọi người đều run rẩy.
Ánh mắt Bộ Phương dừng trên thực đơn, nhíu mày, hơi tò mò.
Ở xa xa, Văn Nhân Sửu thấy thực đơn, cả gương mặt mất sắc:
- Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo? Đây không phải là món ăn cấp hai của Thao Thiết Cốc sao?
Nhưng Bộ Phương sau khi xem thực đơn, cũng nghe thấy tiếng kinh hô của Văn Nhân Sửu, cả gương mặt trở nên kỳ quái?
- Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo cái gì? Đây không phải là chân gà Ma Lạt sao?