Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo.
Đây là tên thực đơn trong tay Bộ Phương, bên trong ghi chép phương thức nấu nướng một loại linh thú trảo.
Nghe ra có vẻ rất cao sang, nhưng trong mắt Bộ Phương, đây chẳng qua chỉ là món chân gà cay.
Có hơi giống một món ăn trong kiếp trước của Bộ Phương.
Nhưng trình tự làm món ăn kiếp trước còn nhiều hơn trình tự thực hiện thực đơn này…
Văn Nhân Sửu ở xa xa, lạnh lùng liếc mắt nhìn Bộ Phương.
Hắn vừa rồi không cẩn thận nghe thấy tiếng lầu bầu của Bộ Phương, trong lòng nhất thời khó chịu.
Chân gà cay cái gì, Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo chính là món ăn cấp hai của Thao Thiết Cốc, chỉ có đầu bếp cấp hai mới có thể nấu.
Đầu bếp nhỏ này biết cái gì chứ?
Vậy mà đánh đồng món ăn cấp hai cao quý với chân gà cay thấp kém.
- Đúng vậy, Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo chính là một món ăn bản tôn lấy từ Thao Thiết Cốc.
Năm đó bản tôn vào trong cốc, món ăn đầu tiên được ăn đó là Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo.
Loại cảm giác mỹ vị này, loại cảm giác khó quên như đốt cháy cả người này, bản tôn vĩnh viễn nhớ kỹ.
Tôn giả Đao Bá híp mắt, kinh thán một hơi.
Giống như nói đến đề tài này, trong đầu hắn không tự giác sẽ hiện lên hương vị của Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo kia.
Đám người thánh nữ tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng Bộ Phương và Văn Nhân Sửu đều hiểu rõ cảm giác này của tôn giả Đao Bá.
Món ăn mỹ vị chân chính sẽ khiến người khó quên.
Hương vị kia giống như sẽ tuyên khắc thật sâu trong trí nhớ.
- Có thể khiến một cường giả Thần Hồn Cảnh say mê như vậy, xem ra chân gà cay này thật sự không tầm thường.
Tu La Thánh Nữ nói thầm một câu.
Đôi mắt Văn Nhân Sửu nhất thời trừng lớn:
- Chân gà cay gì? Món kia tên là Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo! Là món ăn cấp hai!
Món ăn cấp hai? Bộ Phương nheo mắt, món ăn còn phân cấp bậc sao? Thao Thiết Cốc này cũng thật thú vị, vậy mà phân cấp bậc món ăn, vậy có phải cũng phân cấp bậc đầu bếp hay không?
- Tốt lắm, các ngươi còn lại mười người, hiện tại bản tôn cho thời gian các ngươi tự tìm người lập đội hai người.
Tôn giả Đao Bá phục hồi lại tinh thần sau hoài niệm, mở đôi mắt, nhìn toàn cảnh.
Trong lòng mọi người đều rùng mình, sau đó mỗi người đều nhanh chóng tản ra.
Tu La Thánh Nữ và La Lập tự nhiên phân cùng một tổ.
Tuy trong lòng Tu La Thánh Nữ rất không tình nguyện, bởi vì nàng cảm thấy đi theo đầu bếp nhỏ Bộ Phương càng có hy vọng hơn.
Nhưng La Lập đã vỗ ngực cam đoan như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt.
A Lỗ A Uy không hề nghi ngờ, trở thành một tổ hợp, hai người bọn họ là huynh đệ, phối hợp lại, thân mật khăng khít.
Người lập đội cùng Bộ Phương là một nam tử trung niên, nam tử kia sau khi được Bộ Phương đồng ý, cả người mừng rỡ như điên.
Bộ Phương đã đứng đầu vòng thứ nhất, có thể đi theo hắn, vòng này chắc cú rồi!
Người cùng nhóm Văn Nhân Sửu cũng là một cường giả nhờ vào vận khí thông qua vòng thứ nhất, cường giả này cũng mừng rỡ như điên.
Có thể đi theo đầu bếp của Thao Thiết Cốc, khả năng còn sống nhiều khỏi nói.
Bộ Phương và Văn Nhân Sửu cũng có yêu cầu với hai người này, đừng làm phiền bọn họ nấu ăn là được rồi, làm trợ thủ, bọn họ chỉ cần chuẩn bị công cụ nấu nướng thôi.
Hai người tự nhiên sẽ không cự tuyệt, không ngừng gật đầu.
Đội ngũ đã phân chia xong.
Kế tiếp là bắt đầu nấu ăn.
Lúc này, Vân Nhân Sửu không dám khinh địch chút nào, hắn đã xem Bộ Phương là địch nhân lớn nhất, hắn phải chiến thắng Bộ Phương trên đường trù nghệ, khiến Bộ Phương cảm nhận áp lực đáng sợ đến từ đầu bếp Thao Thiết Cốc! Để đầu bếp nhỏ này biết cường đại của Thao Thiết Cốc, cũng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng!
Bộ Phương thật ra không quá để ý đến Văn Nhân Sửu.
Nói thật, hắn không quá hiểu biết Văn Nhân Sửu, tuy trù nghệ của Văn Nhân Sửu kia không tồi nhưng cũng chỉ vậy mà thôi… Bộ Phương cũng không quá để ý.
Hắn mở ra ngăn tủ dưới bàn, từ trong lấy ra một linh thú trảo giống như phủ đầy sắt thép.
Đây là linh thú trảo của một loại chim, trên đó còn lông chim lưu lại, móng vuốt sắc bén, hơi gấp khúc, giống như mũi nhọn cương đao.
Không hề nghi ngờ, linh thú này khi còn sống tuyệt đối là linh thú hung lệ, phi thường khủng bố.
Hai mắt Bộ Phương sáng ngời, chất lượng của linh thú trảo này rất không tệ, phi thường trơn láng, phía trên không có mụn thịt, cam đoan thịt và hương vị của móng vuốt này.
Cầm lên chân gà, Bộ Phương sờ thử, khóe miệng cong lên, hơi vừa lòng.
- Ta… ta có cái gì có thể hỗ trợ sao?
Vị cường giả đi theo Bộ Phương nhìn Bộ Phương, liếm môi hỏi.
Bộ Phương quay đầu nhìn hắn một cái, trầm tư nửa ngày, mới mở miệng nói:
- Ngươi chờ một chút, giúp ta xử lý phối liệu.
Nói xong, Bộ Phương lấy ra rất nhiều linh dược từ trong túi không gian hệ thống.
Tinh khí nồng đậm bên trong linh dược, linh khí cũng trào dâng.
Rầm rầm rầm.
Bộ Phương lấy ra rất nhiều ớt, cho lên bàn bếp.
- Ngươi xử lý toàn bộ phần ớt này, cắt dọc thân ớt, làm sạch ruột bên trong.
Bộ Phương nhìn cường giả kia, thản nhiên nói.
Cường giả kia sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, lấy thái đao trên bàn bếp, bắt đầu xử lý.
Văn Nhân Sửu xa xa cũng làm chuyện tương tự.
Bất quá phương thức xử lý ớt của Văn Nhân Sửu bất đồng với Bộ Phương.
Hắn để người khác cắt toàn bộ ớt thành sợi.
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Bộ Phương, Văn Nhân Sửu hất cằm, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Phẫn Hỏa Tê Tâm Trảo, đây là món ăn cấp hai.
Trình độ đầu bếp của Văn Nhân Sửu ở Thao Thiết Cốc cũng đã đạt đến cấp bậc đầu bếp cấp hai, cho nên nấu món ăn này phi thường có tự tin.
Văn Nhân Sửu không biết cấp bậc đầu bếp của Bộ Phương, nhưng hắn tin tưởng, Bộ Phương muốn nấu ngon món này cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Món ăn cấp hai tự nhiên sẽ có khó khăn của món ăn cấp hai, trong đó có rất nhiều chi tiết, chỉ cần vô ý một chút, sẽ dễ dàng khiến hương vị của món ăn có thay đổi lớn.
Đây cũng là khó khăn của nấu món ăn.
Khói nhẹ lượn lờ trong tay, Long Cốt Thái Đao xuất hiện trong tay Bộ Phương.