- Thao Thiết Cốc? Là cái quái gì…
Lúc Bộ Phương nói ra nhưng lời này, cũng thật bình tĩnh, bởi vì hắn quả thật không biết Thao Thiết Cốc là cái quái gì…
Thao Thiết hắn biết, là một loại mãnh thú tham ăn Thượng Cổ, nhưng… vậy thì sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn biết nấu nướng thì sẽ có quan hệ với Thao Thiết Cốc kia sao?
Chí Tôn Đao Bá nghe xong lời của Bộ Phương, dại ra nửa ngày, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy một đầu bếp bình luận Thao Thiết Cốc như vậy.
Dựa theo lẽ thường, Thao Thiết Cốc không phải nên là thánh địa trong cảm nhận của mỗi đầu bếp sao? Vì sao đầu bếp trù nghệ tinh tế trước mắt lại giống như hoàn toàn không quan tâm đến Thao Thiết Cốc.
Đôi mắt Văn Nhân Sửu muốn phun lửa.
Đầu bếp này… hắn… hắn vậy mà dám nói Thao Thiết Cốc như thế! Thao Thiết Cốc chính là thánh địa trong cảm nhận của hắn, đó là nơi hội tụ đầu bếp tinh anh cả Tiềm Long Đại Lục.
Những người khác không biết Thao Thiết Cốc thì thôi đi, làm một đầu bếp, hơn nữa là một đầu bếp lợi hại như vậy mà chưa từng nghe nói về Thao Thiết Cốc? Lại còn lộ ra thần sắc khinh thường này? Người này là muốn gây sự sao?
Biểu tình Bộ Phương bình tĩnh mà vô tội khiến không ít người đứng đầu Thao Thiết Cốc cạn lời.
Tu La Thánh Nữ cũng không biết nói gì, người kia… thật đúng không phải là người của Thao Thiết Cốc a.
La Lập liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng khinh thường nhếch lên.
Nếu Bộ Phương là người của Thao Thiết Cốc, hắn có thể phải kiêng kị vài phần.
Nhưng nếu Bộ Phương không phải là người của Thao Thiết Cốc, vậy hắn còn cần sợ cái gì nữa? Nói như vậy, hắn có thể thật thản nhiên cướp Tu La Tháp về từ trên người Bộ Phương.
Dù sao… Tu La Tháp là thần khí của Tu La Cổ Thành bọn họ, không thể lưu lạc bên ngoài.
- Ngươi! Câm miệng… Thao Thiết Cốc há có thể để người như ngươi đánh giá! Đừng tưởng rằng nấu ra món ăn ngon hơn ta thì có thể châm chọc khiêu khích Thao Thiết Cốc?
Vải bố trên người người này phồng lên, một luồng hơi thở đáng sợ tràn ngập trên người hắn.
Mọi người đều rùng mình, tu vi của đầu bếp vải bố này lại đạt tới Thần Thể Cảnh đỉnh phong!
Không hỗ là người đi ra từ Thao Thiết Cốc!
Giống như cảm nhận được ý bất thiện trên người Vân Nhân Sửu này, đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe ra, cất bước từ phía sau Bộ Phương, áo giáp trên người phát ra tiếng vang leng keng, vang vọng không dứt.
Bọn người thánh nữ của Tu La Cổ Thành đều nheo mắt lại.
Con rối này của Bộ Phương là phi thường mạnh mẽ…
Đây là muốn đại chiến với nhau sao?
Nhưng đại chiến cuối cùng vẫn không xảy ra… tôn giả Đao Bá cũng không cho phép có người ở trong không gian hồn hải của hắn tùy ý làm bậy.
- Ha hả… mặc kệ các ngươi là đầu bếp từ đâu, nếu đã đi vào không gian hồn hải của ta thì nấu ăn đàng hoàng đi… tranh thủ sống sót.
Trên mặt tôn giả Đao Bá lộ ra tươi cười ôn hòa.
Hắn thâm ý liếc mắt nhìn Bộ Phương, lại nhìn thoáng qua Văn Nhân Sửu xa xa, vung tay lên.
Nhất thời một áp lực đáng sợ tác dụng lên người Văn Nhân Sửu, làm cả gương mặt Văn Nhân Sử đều biến đổi.
Hắn hít sâu một hơi, chân khí trên người mới chậm rãi thu hồi lại.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Bộ Phương đã phi thường không tốt.
- Xem thường người của Thao Thiết Cốc ta sao? Lấy trù nghệ mèo ba chân của ngươi? Rất nhanh ngươi sĩ vì tự đại cuồng vọng của ngươi mà cảm thấy tuyệt vọng!
Văn Nhân Sửu cảm thấy kế tiếp mình phải bộc lộ bản lĩnh chân chính.
Bộ Phương vỗ cái bụng tròn vo của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhất thời lui về sau, đối mặt với Văn Nhân Sửu, khóe miệng Bộ Phương cong lên.
- Ngu ngốc.
Văn Nhân Sửu hừ lạnh, trong lòng tức giận.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống không nổi giận, dù sao tôn giả Đao Bá ở đây…
Món ăn của Bộ Phương tự nhiên là thông qua khảo hạch của tôn giả Đao Bá, nhưng khảo hạch vẫn không chấm dứt.
Xa xa, cả người Hàn Lê phát run không thôi, hắn thật không ngờ vốn tưởng rằng là một hồi cơ duyên, kết quả là một sát cục.
Hắn không có trù nghệ gì lại tiến vào truyền thừa của tôn giả Đao Bá, quả thực giống đến tặng đầu người.
Nhìn thấy vật đen thui như than trong nồi đen, lòng hắn thật lạnh.
Thời điểm ánh mắt tôn giả Đao Bá vòng qua, cả người Hàn Lê cũng run lên.
Bang bang bang…
Tôn giả Đao Bá đến bàn bếp của hắn càng ngày càng gần.
Mà thủ vệ của hắn cũng kêu thảm thiết gần đó, lần lượt bị bạo đầu, hóa thành những đầu bếp không đầu.
Rốt cuộc, ánh mắt của tôn giả Đao Bá cũng dừng trên người hắn, điên phiên hắn.
- Món ăn của ta đâu?
Sắc mặt tôn giả Đao Bá lạnh nhạt, liếc Hàn Lê một cái.
Trái tim Hàn Lê nhất thời co rụt lại, cả người đều rét run.
- Ta… Ta…
Hàn Lê há miệng thở dốc, một câu cũng không nói được.
Ánh mắt tôn giả Đao Bá dừng trong nồi đen trước người Hàn Lê, hào quang trong mắt chợt lóe, nhất thời đồ ăn trong nồi đen kia tự động trồi lên.
Một mùi thối tươi mát, thoát tục, khó mô tả phiêu tán từ bên trong.
Tôn giả Đao Bá vừa nghe, cả gương mặt đều biến thành màu đen.
- Hương vị quỷ gì vậy… có thể làm ra món ăn này, ngươi vẫn là nên lưu lại cùng bản tôn luyện tập trù nghệ thôi!
Tôn giả Đao Bá vừa nói xong.
Hàn Lê cảm thấy máu cả người đều như đông lại.
- Không! Ta không thể chết được!
Giống như tiếng gầm lên giận dữ trong tuyệt cảnh.
Hàn Lê rít gào, trong đôi mắt hắn hiện lên sự quyết tuyệt.
Chân khí cả người ngay tức khắc tỏa ra mênh mông, hội tụ sau lưng hắn, hóa thành năm sợi gông xiềng lay động.
Một cây trường thương nhất thời hiện lên, phá không, đâm xuống đầu của tôn giả Đao Bá.
Phía trên đầu thương giống như có thần long rít gào, mang theo lực lượng giảo sát đáng sợ.
Hàn Lê làm thống lĩnh đan phủ, thực lực thật rất mạnh.
Ít nhất lực lượng của một thương này làm không ít người cảm thấy rung động.
Bộ Phương hơi giật mình, thì ra thực lực của người này mạnh như vậy…
Nhưng đầu bếp vải bố, đám người Tu La La Lập đều không nhịn được cười lạnh.
Trong không gian hồn hải của cường giả Thần Hồn Cảnh mà dám ra tay với cường giả Thần Hồn.
Đây là muốn chết sao?
Tôn giả Đao Bá nhếch lên, trong không gian hồn hải của hắn, hắn là thần, là thần vô địch!