Tôn giả Đao Bá đặt chén đĩa xuống, gật đầu, dịu dàng cười.
 
Thịt kho tàu thủy tinh của Văn Nhân Sửu là món ăn ngon nhất hắn từng nếm.
 
Nhưng nếu đối phương là người của Thao Thiêt Cốc, vậy hắn cũng không thấy lạ gì.
 
Còn lời nói của Văn Nhân Sửu cũng khiến tâm thần không ít người chấn động.
 
Có người biết Thao Thiết Cốc, có người không biết Thao Thiết Cốc.
 
Bởi vì Thao Thiết Cốc tọa lạc trong Tiềm Long Vương Đình, là một thế lực của Tiềm Long Vương Đình, là một thế lực hoàn toàn do đầu bếp tạo thành.
 
Thế lực rất mạnh trong Tiềm Long Vương Đình đều là tồn tại như quái vật.

Cho dù là Tu La Cổ Thành, ở trước mặt thế lực này cũng phải nhỏ bé hơn vài phần.
 
Tu La Thánh Nữ tự nhiên từng nghe nói về Thao Thiết Cốc… thật không ngờ ở truyền thừa này cũng có người của Thao Thiết Cốc.
 
Nếu Văn Nhân Sửu này là người của Thao Thiết Cốc… vậy đầu bếp nhỏ Bộ Phương xác định không phải người của Thao Thiết Cốc! Vậy Bộ Phương là ai? Là đầu bếp yêu nghiệt tự học thành tài sao?
 
Người hành tẩu của Thao Thiết Cốc chỉ có một người, không thể xuất hiện hai người.

Còn Văn Nhân Sửu là đầu bếp của Thao Thiết Cốc, vậy Bộ Phương là ai trở thành ngờ vực trong lòng Tu La Thánh Nữ.
 
Tôn giả Đao Bá không nói gì thêm, hắn tiếp tục đi đến món ăn khác.

 
La Lập đưa món ăn cho tôn giả.
 
Đó là một mâm thịt kho tàu hồng nhuận, sáng loáng, trông rất bình thường.
 
Tôn giả Đao Bá ăn một miếng, nhíu mày, kinh ngạc nhìn La Lập, gật đầu không nói gì thêm.
 
Tuy hương vị kém hơn thịt kho tàu của Văn Nhân Sửu nhưng trong món ăn này cũng có hàm ý đặc thù, đó là hương vị từng trải.
 
Quá trình nếm thử, có người khẩn trương có người tuyệt vọng.
 
Lại thêm đầu bếp không đầu.
 
Tất cả mọi người đều run rẩy.
 
Đặc biệt là đám luyện đan sư kia, dường như toàn quân bị diệt, sắp hóa thành đầu bếp không đầu, có chút thảm thiết.
 
Hai người A Lỗ và A Uy vốn tinh nghiên trù nghệ, có thể thỏa mãn tôn giả Đao Bá, còn sống.
 
Vào lúc tôn giả Đao Bá ăn thịt kho tàu của nàng, Tu La Thánh Nữ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
 
Nàng nghĩ đến mình thất bại, vậy… khiến nàng ngoài ý muốn là tôn giả Đao Bá kia lại gật đầu với nàng, rồi tiếp tục đi thử món ăn kế tiếp.
 
Thông qua rồi?
 
Tu La Thánh Nữ có chút khó tin, lòng nàng bỗng nhiên hơi kích động.
 
Thì ra nấu ăn… đơn giản như vậy?
 
Rốt cục tôn giả Đao Bá đến trước mặt Bộ Phương.
 
Mặt Bộ Phương không chút biểu tình nhìn tôn giả Đao Bá, đối với cái tên tự đại này, Bộ Phương cũng không có hảo cảm gì.
 
- Món ăn của ngươi đâu?
 
Tôn giả Đao Bá cười ôn hòa.
 
- Ở trên bàn.
 
Bộ Phương lạnh lùng nói.
 
Khóe miệng tôn giả Đao Bá nhếch lên, nhìn Bộ Phương, nhìn thịt kho tàu trên bàn.
 
Vừa nhìn, đôi mắt hắn hơi co rụt lại, bởi vì món thịt kho tàu này giống như tỏa ra quang hoa trong mắt hắn.
 
Món ăn phát sáng?
 

Tôn giả Đao Bá hoảng hốt, có cảm giác quen thuộc.
 
Năm đó ở trong Thao Thiết Cốc, hắn cũng từng nếm thử món ăn phát sáng.

Mùi vị món ăn làm hắn khó quên đến bây giờ.
 
Văn Nhân Sửu ở xa xa nhìn chăm chú món ăn của Bộ Phương.
 
Sắc mặt hắn vô cùng ngưng trọng, món kia lại là thịt kho tàu phát sáng.

Tiểu tử thanh niên trước mắt này, trù nghệ lại mạnh mẽ như vậy.
 
Cho dù là đầu bếp của Thao Thiết Cốc, muốn nấu món ăn phát sáng đều phải trải qua vô số huấn luyện tàn khốc.
 
Đầu bếp trước mắt này lại làm được, hắn dựa vào cái gì làm?
 
Văn Nhân Sửu phát hiện bản thân đã xem thường tiểu tử này rồi.
 
Hạ đũa, gắp lên một khối thịt kho tàu dai mềm.

Vừa kẹp đũa, nước dầu trong miếng thịt bắn ra, phân tán mùi hương nồng đậm.
 
Khiến người ta chảy nư.ớc miếng.
 
Tôn giả Đao Bá bỗng nhiên thở hổn hển, gắp miếng thịt kho tàu, nước canh màu đỏ và khối thịt được gắp lên, đều được kéo dài, bốc lên hơi nóng hôi hổi.
 
Từng miếng thịt vào miệng, đôi mắt của tôn giả Đao Bá trừng lớn, tinh quang bốn phía.
 
Biểu tình trên mặt dần dần hiện ra vẻ kích động!
 
Bẹp bẹp…
 
Một miếng thịt kho tàu vào bụng, tôn giả Đao Bá theo bản năng gắp miếng thứ hai.

Miếng thịt và nước canh vào miệng, nước canh dính lên môi, khiến hắn vươn đầu lưỡi liếm, thần tình say mê!
 
Mọi người thấy hắn ăn nhiều như vậy, thịt kho tàu thật sự mỹ vị như thế?
 
Văn Nhân Sửu hít sâu một hơi, nhíu mày, hắn biết mình hẳn đã bị đánh bại.
 
Bởi vì tôn giả Đao Bá ăn thịt kho tàu của hắn, chỉ ăn một ngụm, còn ăn thịt kho tàu của Bộ Phương, lại ăn hai ngụm…
 
Thật không ngờ người hành tẩu Thao Thiết Cốc, Văn Nhân Sửu hắn lại thua một đầu bếp không có danh tiếng gì!
 
Sỉ nhục a! Trong lòng Văn Nhân Sửu bùng lên ngọn lửa, nhưng khi hắn nghe lời nói kế tiếp của Bộ Phương, lửa giận lại cuồn cuộn bốc lên.
 
- Ngươi cũng là đầu bếp của Thao Thiết Cốc sao?
 
Tôn giả Đao Bá liếm môi, thâm thúy nhìn Bộ Phương.
 
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, nhướng mày, nói:
 
- Thao Thiết Cốc? Là cái quái gì?
 
 
 
 
 
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play