Lãnh Ngạo Thiên ngã người nằm trên sân thượng, hai tai đeo phone,thoạt nhìn rất tĩnh lặng. Hắn thích nhất chính là cảm giác này...thật yên tĩnh,chẳng cần phải lo chuyện gì cả. Mấy ngày nay,hắn thật sự rất mệt mỏi rồi...
"Lãnh Ngạo Thiên!"Một giọng nói trong trẻo vang lên mang theo sự tức giận,vừa nghe cũng biết người đến không có ý tốt rồi.
Lãnh Ngạo thiên cũng không mở mắt ra,mà chỉ lạnh nhạt hỏi:"Cô đến đây làm gì!"Hắn đã sớm biết người đến là ai.
"Anh nói đi chuyện anh với cô gái trên báo mấy tuần nay là sao?" Huỳnh Ngọc Hinh tức giận hỏi.Cô mới là bạn gái của hắn,thế mà lại bị báo chí nói là không bắng một cô gái bình thường. Dù sao cô cũng là một diễn viên hạng A,thế nào bây giờ lại không bằng một bà cô gần 30 chục tuổi!
"Cô cũng thấy rồi sao còn hỏi tôi?" Hắn ngồi dậy nhìn cô ung dung nói.
" Ý anh là sao?Anh không định giải thích với tôi à?" Huỳnh Ngọc Hinh cau mày,hắn lại chẳng để cô vào mắt thật quá đáng.
"Cô là cái gì của tôi,mà tôi phải giải thích với cô?"Lãnh Ngạo Thiên trực tiếp ném cho cô một cái nhìn xem thường.Cô cũng quá tự cao rồi cô nghĩ mình là ai hả?Mà dám ra lệnh cho tôi!
"Tôi là bạn gái của anh,tất nhiên tôi có quyền được biết bạn trai mình làm gì"Huỳnh Ngọc Hinh nhìn hắn khẳng định nói.
Lạnh Ngạo Thiên bật cười to,đó là một nụ cười mang đậm chất châm chọc.Hắn quay sang nhếch mép nhìn cô nói:"Bạn trai?Nực cười ai là bạn trai cô?" Cô đang nằm mơ à?
Huỳnh Ngọc Hinh ngây người,nhanh chóng ấy lại nụ cười chuyên nghiệp nhìn hắn nói:"Trên danh nghĩa tôi là bạn gái anh,chẳng lẽ anh đã quên chuyện trên báo lúc trước rồi sao?" Hai tháng trước hắn đã cùng cô diễn vở kịch "hẹn hò" này,hắn đừng nói là đã quên đi!
"Thì sao?"Hắn cũng chả quan tâm đến.
"Tôi muốn biết anh và cô ta có quan hệ gì?"
"Cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả" Hắn lạnh nhạt nói,vấn đề này làm gì mà cứ nhắc tới mãi thế?
"Thật?"
"Tôi chẳng có lý do gì để lừa cô cả" Hắn nhìn cô đáp.
.......Phân cách.......
"Ngạo Thiên tại sao hôm đó cậu lại không gọi xe cấp cứu đến cứu tôi?" Lương Thái Ngọc không nhịn được hỏi.
"Tại sao cô phải cứu cô"Liên quan gì tới hắn?Tại sao phải cứu?
"Cậu thật giả tạo...tôi phải nói chuyện này với tất cả mọi người"Giọng cô có chút run rẫy nhìn hắn nói.
*Chát*Lãnh Ngạo Thiên tức giận tát vào gương mặt của Lương Thái Ngọc,gương mặt vốn trắng này đã ửng đỏ,in rõ dấu tay.
Lương Thái Ngọc sửng sờ lùi về phía sau, không may mất thăng bằng làm cho cô ngã ra phía sao băng công bảo hộ của sân thượng.Cả người nhỏ phút chốc treo lơ lửng trên tầng lầu,có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.Tình trạng cực kì nguy hiểm...
"Rút lại lời cô nói,tôi sẽ kéo cô lên"Lãnh Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn cô gái đang nắm chặt thanh lang can,lạnh lùng nói.
"Không đời nào" Lương Thái Ngọc quật cường nhìn hắn.Có chất cô cũng không thỉnh cầu hắn lần nào nữa.
"Cô tốt nhất đừng khiêu khích giới hạn của tôi"Ánh mắt lạnh rét liếc cô cảnh cáo.
"Lãnh Ngạo Thiên sai lầm lớn nhất đời tôi là đã yêu một người tàn nhẫn như cậu"Lương Thái Ngọc nhìn hắn đau lòng nói,nước mắt cô cứ như vậy không ngừng rơi xuống.
"...."
"Ngạo Thiên,tất cả những gì tôi làm cho cậu chẳng lẽ cậu một chút cũng không cảm nhận được?"
"Tôi không bảo cô phải đối xử tốt với tôi"Là cô can tâm tình nguyện...sao giờ lại kể lễ với hắn?
"Ngạo Thiên,nếu hôm nay tôi chết ở đây,cậu một chút đau lòng cũng không có?"Lương Thái Ngọc tuyệt vọng nhìn hắn.
"Tại sao tôi phải đau lòng vì cô" Lãnh Ngạo Thiên trầm mặt nói.
"Tôi hận cậu!"
"Tôi chưa bao giờ bảo cô thích tôi cả"Hắn có bảo cô thích hắn sao?
Lương Thái Ngọc tuyệt vọng,cánh tay cũng như cõi lòng cô đều từ từ buông lõng.Cả bóng dáng nhỏ bé cứ như vậy rơi xuông...Lãnh Ngạo Thiên nếu chọn lại lần nữa tôi thà là năm đó mình bị chết đuồi dưới nước.Cũng không muốn yêu cậu!