Sự tình cầu hôn đêm đó đến ngày thứ hai giống như là bị hai người cố tình quên đi, mặc dù đã sớm bắt đầu sống chung không còn cảm giác thẹn thùng nhưng hai người vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nhớ đến sự việc đêm đó.

Vương Thanh rất hối hận, tình cảnh cầu hôn đó thật sự là quá không tốt, không có hoa, cũng không có nhẫn, thật khó mà đánh động được tim của người ta.

Đại Vũ cũng rất hối hận, đáng lẽ phải nên hung hăng giương cao đại kỳ phản công, hùng hồn nói mình nguyện ý cưới hắn a, chứ không phải vô lý nháo loạn kể lể những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cậu a.

Nhưng cuộc sống vẫn như cũ bình thản mà ấm áp. Ngày hôm sau hai người vùi người ở nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đùa giỡn, đem tất cả chuyện của nhiều năm trước nói cho nhau nghe hết.

Có lẽ chính là như vậy đi, đây mới là cuộc sống mà hai người vẫn luôn muốn, **tiển tận duyên hoa, trôi qua an tĩnh; một cuộc sống bình thản, nhưng đầy hạnh phúc.

Thời điểm Vương Thanh bắt đầu kéo đám người Quách Đào mật mưu về fanmeeting mười năm ước hẹn, Quách Đào trực tiếp kêu la Vương Thanh chính là Vương **sáo lộ.

"Cậu sao mà có dã tâm lớn như vậy a, khiến cho hơn vạn người phụng bồi cậu cầu hôn! "

Vương Thanh cười không đáp.

Nào chỉ là một ít dã tâm, đây là ý niệm tôi dự mưu cả đời mới đúng.

Bắt đầu từ khi gặp Phùng Kiến Vũ, hắn đã quyết, không chung một chỗ không chết tâm.

Nếu đã lựa chọn trả giá, sao lại không bỏ ra toàn lực ứng phó chứ.

"Uy uy uy, đừng có làm ra loại biểu lộ như vậy chứ."

Uông Tô Lang vuốt vuốt da gà nổi khắp người, không mặn không nhạt mở miệng.

"Bình thường cậu là một người thành thục như vậy, thế nào mà gặp phải chuyện liên quan đến Đại Vũ lại bắt đầu có bộ dáng không biết nên làm thế nào bây giờ đây a?"

Vương Thanh lại cười đến xuất thần.

Ngõa ca vỗ vỗ lưng Vương Thanh, "Cậu đang nghĩ đến cái gì?"

"Đại khái...... là bởi vì quá thích đi," Vương Thanh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, trưng ra bộ mặt ngây thơ như trẻ con mỉm cười "Cho nên...... cũng không biết nên làm như thế nào mới phải."

Hai người này quả thật không xong rồi.

Quách Đào cùng đám người đồng lòng vuốt mặt.

Không ở cùng nhau mà còn có thể tú ân ái giỏi đến vậy.

Nếu như những người hâm mộ biết được ý nghĩ trong lòng của đám người Quách Đào nhất định sẽ nhạo báng một trận.

Ba ba của chúng tôi thế nhưng chính là sáo lộ vương a, cho dù âm thầm rải đường thì cũng đủ khiến cho chúng tôi ngọt đến ngáy có được không, không cần ở cùng một chỗ cũng có thể một tay tú ân ái vô cùng xuất sắc có được không.

Thật sự là **tiểu đề đại tác 【 phất tay 】

//

Đại Vũ thật sự là lâu thật lâu rồi không có phát weibo mới.

Lúc trước là bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, còn bây giờ là vì sao đây?

Thật ra là Đại Vũ không biết nên đáp lại cái bài post kia của Vương Thanh như thế nào, trải qua nhiều năm như vậy, cậu không phải là không có trưởng thành.

Nhưng công khai tú ân ái như vậy, cậu thật sự có chút xíu ngượng ngùng a.

Nhưng các cá mặn cũng bày tỏ rồi,

Đừng có ngượng ngùng a, lượng đường trong máu của chúng em thật sự rất thấp, anh đừng lo lắng cho bọn em a!

"Đại Vũ, weibo của em đều mọc cỏ xanh khắp nơi luôn rồi."

Vương Thanh nhìn bình luận của người hâm mộ Đại Vũ không khỏi nhăn mi.

"Em không biết phát cái gì......" Đại Vũ ão não vò rối tóc mình.

"Anh biết a," Vương Thanh bất động thanh sắc ngồi xuống dựa người vào thân Đại Vũ, "phát là chúng ta sắp mở fanmeeting là được rồi."

"Mười năm ước hẹn?" Đại Vũ cung phản xạ dài đến không ai bì nổi rồi.

Vương Thanh lặng lẽ đỏ lỗ tai, "Đúng vậy."

"Nhưng em đã lâu rồi không bước lên sân khấu nữa a." Đại Vũ cắn môi, có chút chần chừ.

Nghe được câu nói xoắn quýt của Đại Vũ, Vương Thanh đột nhiên có chút đau lòng.

Nói ra thật sự rất khó tin, một Phùng Kiến Vũ yêu ca hát, nhiệt huyết với sân khấu như vậy, cư nhiên lại từng vì tiền đồ của Vương Thanh mà dễ dàng buông tha cho ước mơ mà chính mình hằng luôn theo đuổi.

Phùng Kiến Vũ yêu sân khấu nhiều như thế nào, Vương Thanh hắn là người biết rõ nhất.

Đại Vũ đã từng ở tiệc sinh nhật của mình, lúc kết thúc màn biểu diễn đã cúi xuống hôn lên mặt sàn sân khấu.

Vương Thanh lúc ấy ở trên khán đài nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Đại Vũ của hắn, yêu sân khấu nhiều như thế nào, nhiệt huyết nhiều bao nhiêu.

Đại Vũ a, nếu như nói một đi tám năm khiến cho em bỏ lại sân khấu không được tính là sự hi sinh, vậy tình cảm thì sao, thứ em hi sinh chính là tình cảm của hai chúng ta a.

Em luôn cho rằng, em luôn là vì tiền đồ và ước mơ của anh,

Nhưng em không biết, em mới chính là ước mơ thuở ban đầu của anh.

Vương Thanh ôm lấy Đại Vũ đang xoắn quýt lo lắng hãm vào trong ngực, dâng lên một loại cảm xúc mền mại đến tận đáy lòng.

"Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây."

Hắn dùng tất cả ôn nhu cưng chìu của đời này tại thời khắc này, đại khái là trao hết cho con sóc nhỏ có cung phản xạ dài đang ở trong ngực hắn đi.

//

Địa điểm được chọn tổ chức fanmeeting là ở sân vân động Bắc Kinh.

Ba vạn ba ngàn bốn trăm bốn mươi tấm vé.

Toàn bộ miễn phí.

Vương Thanh phát weibo công bố số lượng vé cùng thời gian bán vé.

Thời gian bán vé 5:20.

Gộp chung một chỗ sẽ thành 3344520.

Đời đời kiếp kiếp yêu mình em.

Đám cá mặn yên lặng trong lòng đồng thanh hô to một câu.

Lão Vương, anh thật sự là đại **gà cay.

Tâm tư này, kiếp sau của Vũ Vũ đương nhiên cũng là của anh.

**Sinh vô khả luyến.

Nhưng Vương Thanh đã làm được cam kết của hắn rồi.

Tôi sẽ cho các bạn một buổi fanmeeting miễn phí.

Vẫn là hai người chúng tôi, vẫn là các bạn.

Bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau,

Chúng ta chung quy vẫn là người một nhà.

Vương Thanh công bố tin tức cùng phát một cái weibo, một câu nói kèm theo một tấm hình nửa người đưa tay lên cao làm thành nửa trái tim.

—— "Các bạn sẽ **phó ước chứ?"

Đại Vũ sau đó chuyển phát weibo, cũng là một câu nói cùng với một tấm hình nửa người của mình, cũng làm động tác đưa tay lên cao thành nửa trái tim.

—— "Tôi sẽ, các bạn thì sao?"

Hai tấm hình gộp chung lại chính là một trái tim hoàn chỉnh.

**Mật bất khả phân.

Giống như hai người Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ,

Không thể dứt bỏ.

______________________________

**tiển tận duyên hoa: một người mặc dù có cuộc sống phú quý, nhưng vẫn lựa chọn sống bình dị, ôn tồn

**sáo lộ: dễ hiểu chính là một kế hoạch tường tận, chi tiết; tiến hành theo từng bước 1, rồi đến 2, 3, 4.

**tiểu đề đại tác: chuyện bé xé ra to

**gà cay: đồng âm với từ "chơi lầy"

**sinh vô khả luyến: sống mà không có tình yêu hoặc không thể/không có khả năng yêu - không còn ý nghĩa gì để sống

**phó ước: đi đến nơi hẹn ước

**mật bất khả phân: gắn bó chặt chẽ, không tách rời một li

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play