Sau khi về nhà thì Đại Vũ đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Vương Thanh lại lo sợ dạ dày Đại Vũ không được thoải mái nên sau khi an trí cho cậu xong xuôi liền vội vã đi nấu canh giải rượu.
Chừa lại mỗi Đại Vũ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
"Bành" một tiếng đầu đụng phải tủ đầu giường.
"Ai nha."
Đại Vũ khoa trương kêu thảm.
Vương Thanh nghe được tiếng vang hoảng hốt ném xuống muỗng canh, một mạch bỏ chạy đến phòng ngủ.
Sau đó phát hiện Đại Vũ mới vừa rồi còn thành thật nằm yên ở trên giường bây giờ lại đang co người ôm đầu kêu thê thảm.
Vương Thanh dở khóc dở cười ngồi xổm người xuống kéo Đại Vũ ôm vào lòng, sau đó kê gối để cho cậu ngồi ngay ngắn dựa vào.
Thật sự là uống quá say rồi đi, Đại Vũ cư nhiên càn rỡ khóc.
Khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, vô cùng thê thảm.
Vương Thanh vừa đau lòng vừa buồn cười dụ dỗ, bộ dáng giống như là đang dỗ một đứa trẻ.
Đương nhiên, Vương Thanh đối với trẻ con cũng sẽ không có được kiên nhẫn vô tận như đối với Đại Vũ rồi.
"Ngoan a ngoan a, không khóc không khóc. Có phải cái tủ này khi dễ em đúng không? Em xem anh đánh nó, cư nhiên dám đụng vào Đại Vũ nhà chúng ta, ngày mai anh sẽ lập tức hủy nó."
Lại còn vừa nói vừa giả bộ vỗ vào cái tủ ngay cạnh đầu giường một cái.
Điều này làm cho Đại Vũ khóc than càng thêm lớn tiếng.
Vương Thanh thật sự là dở khóc dở cười, hắn cũng không biết tại sao Đại Vũ lại khóc nháo đến như vậy.
Không thể làm gì khác hơn là rút ra khăn giấy, tỉ mỉ kiên nhẫn giúp Đại Vũ lau mặt.
"Đừng khóc a đừng khóc...... ngoan......"
Bị hắn dùng loại ánh mắt dụ dỗ trẻ con vừa lau lau vừa dỗ dành, Đại Vũ càng khóc mãnh liệt.
Mặc dù hắn vẫn mang theo biểu lộ nhịn cười, nhưng trong lòng Đại Vũ hiểu, đây chính là ôn nhu bất khả tự nghị chưa từng có của Vương Thanh.
Đại Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cậu không phải là bị đau vì đụng đầu, cậu là vì cuối cùng cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc chân thật nhất.
Trước đây khi ở Mỹ cậu không phải chưa từng uống say, nhưng khi đó không có ai quan tâm cậu chiếu cố cậu, đều là tự mình gắng gượng cho qua thôi.
Loại cảm giác hèn nhát không muốn một mình trải qua cô đơn như trước kia, chỉ muốn vứt bỏ tất cả cảm giác an toàn để đón nhận yêu thương, khiến cho toàn bộ phòng ngự của Đại Vũ đều bị sụp đổ.
Vương Thanh vẫn như thường lệ dùng tất cả cưng chìu ôn nhu của hắn nhắc nhở cậu.
Cậu không còn một mình nữa, không cần đấu tranh một mình, không còn cô đơn nữa.
Ít nhất, Vương Thanh hắn sẽ vì cậu chống lại toàn thế giới này, cậu cũng không cần phải sợ một mình trải qua đêm tối tĩnh mịch nữa.
Con người đó chính là thâm tình như vậy mà.
Dám nâng cao tinh thần đối địch với toàn thế giới, nhưng lại cam tâm tình nguyện bại trận trước người mình thương.
Cái loại cảm giác được yêu thương vô cùng hạnh phúc này bao vây lấy Đại Vũ.
Cậu thật sự là đã chạy trốn quá lâu rồi.
"Phùng Kiến Vũ, em không cần phải sợ, anh biết em không có cảm giác an toàn." Vương Thanh giống như là ý thức được điều gì đó, lẳng lặng mở miệng, ngay cả trên mặt cũng đổi thành một vẻ nghiêm túc.
Đại vũ nhìn thấy bộ dáng Vương Thanh như vậy, trong một khắc kia đều quên cả rơi lệ.
"Trong tám năm này anh mỗi ngày đều nghĩ, nếu như chúng ta kết hôn, em có lẽ sẽ không rời đi anh hay không, sẽ khiến em có cảm giác an toàn hơn hay không, nhưng khi anh nhìn thấy em khóc đến thành cái bộ dáng này, anh phát hiện anh thật sự là không muốn đợi nữa, dù chỉ là thêm một ngày anh cũng không đợi được nữa."
Vương Thanh biểu lộ nghiêm túc mà thản nhiên, ngoài mặt giống như là có rất nhiều trấn tĩnh, nhưng buồng tim thì lại đập mạnh giống như đánh trống, bại lộ hắn thật ra chưa từng bao giờ thấp thỏm như tại thời khắc này.
"Đại Vũ, anh đã ba mươi hai tuổi rồi, anh muốn có một gia đình."
"Anh cũng cảm thấy dáng dấp anh đẹp trai như vậy, nhưng lại vì cái tên ngu ngốc là em này chịu đủ loại đau khổ đắng cay nhiều năm như vậy thật sự là quá mất mặt."
"Nhưng anh lại càng lo sợ cho em, em là người mà lòng anh yêu, lỡ như sau này khi em uống say không có ai chiếu cố em, không có ai cho em dựa vào."
"Cho nên, ủy khuất cho em rồi, gả cho anh được không?"
Đại Vũ a,
Anh muốn mỗi ngày khi rời giường, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, người anh muốn gặp ở ngay trước mắt, người anh muốn ôm ở ngay trong ngực.
Anh muốn bản thân mình không còn cảm thấy lo sợ mỗi khi em ở bên ngoài bị uỷ khuất hoặc là uống say như chết, bởi vì anh biết anh nhất định sẽ bảo vệ em, nửa bước không rời.
Anh muốn quang minh chính đại mà ôm em, không còn người nào có thể chất vấn quan hệ của hai chúng ta nữa.
Anh cũng muốn khi bệnh có thể bên em ân cần chăm sóc, khi vui có thể cùng em tuỳ ý cười đùa.
Đại Vũ a, nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ muốn em.
Anh biết mặc dù anh rất ngốc, nhưng anh không hối hận.
Không thể cùng em làm những chuyện ngốc nghếch thì tình yêu của anh làm sao mà có thể hoàn mĩ cho được.
Nhưng anh cũng biết rằng, anh không thể đối với một người khác tốt như vậy được nữa.
Anh chỉ muốn dùng hiện tại, đi gặp người mình muốn gặp, đi xem cảnh mình thích, đi làm chuyện mình muốn làm.
**Đạn chỉ nhất thuấn, thương hải tang điền.
Đời người ngắn như vậy, không nên lưu lại nuối tiếc.
Nhưng Đại Vũ đối mặt một màn cầu hôn này của Vương Thanh đột nhiên oa lên một tiếng khóc lớn.
"Em đi đại gia nhà anh...... anh ở tình cảnh này cầu hôn em mà đáp ứng mới chính là kẻ ngu a......"
"Ai biết được anh có uống say hay không......"
"Anh là cái tên **phụ tâm hán...... chỉ biết nói mấy câu dễ nghe...... không biết cùng biết bao nhiêu nữ minh tinh mập mờ......"
"Em quản anh vĩ đại ra sao...... em chính là không đáp ứng......"
"Không có nhẫn, không có quỳ xuống, cũng không có hoa, anh còn muốn em phải đáp ứng anh! Anh nằm mơ đi......"
Đại Vũ càng khóc càng dữ dội, mắt thấy liền không ngừng lại được.
Vương Thanh bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên miệng cái người khẩu thị tâm phi kia.
Anh làm sao mà sẽ say, nhưng mùi cồn lưu lại trong miệng em lại làm cho anh mê say.
Phùng Kiến Vũ, em không biết, anh uống qua tất cả các loại rượu, đều không bằng em.
Cảm tình ai cũng có thể có, nhưng mà tình yêu, bất kể là tám năm trước, hay là tám năm sau, chỉ có em mới có thể cho anh.
______________________________
**Đạn chỉ nhất thuấn, thương hải tang điền.
(Trong nháy mắt, bãi bể hóa nương dâu)
Ý chỉ một sự thay đổi lớn trong một đoạn thời gian ngắn.
**phụ tâm hán: ý chỉ người con trai phụ tình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT