Vương Thanh và Đại Vũ bởi vì fanmeeting mà bắt đầu trở nên bận rộn.
Hai người dồn hết tinh lực tập trung vào tất cả các việc chuẩn bị cho fanmeeting, phối âm, biên đạo nhảy, luyện tập, phối hợp trang phục, đơn giản là bận rộn đến rối tung rối mù.
Vương Thanh đang một mình luyện tập vũ đạo, Đại Vũ ở một bên nghịch điện thoại di động của Vương Thanh, cho đến khi mở weibo thì phát hiện có một tài khoản khác nằm ở mục chuyển đổi.
Tên là một chuỗi **loạn mã.
Nói là loạn mã nhưng Đại Vũ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra đây mã số kinh điển được thiết lập cho Vương Thanh lúc học quân sự.
Bấm vào mới biết được thì ra đây là một tài khoản con.
Đơn giản chỉ có hai cột số liệu nhỏ, một là số lượng weibo đã phát, một là số lượng tài khoản weibo follow, con số là một người.
Nhìn thấy một người duy nhất được follow là Phùng Kiến Vũ, cũng không có lấy một follower nào.
Đại Vũ đột nhiên có chút thấp thỏm, liền quyết định mở ra xem toàn bộ weibo hắn đã phát.
Thì ra trong tám năm này, hắn chính là vô vọng theo dõi cuộc sống của cậu như vậy.
“Anh ghen tị mỗi một người **vô quan khẩn yếu bên cạnh em, bọn họ cứ như vậy dễ dàng như trở bàn tay, nhìn thấy anh **triêu tư mộ tưởng đến em.”
“Có một ngàn loại lý do muốn gặp mặt em, nhưng lại thiếu một loại chính là thân phận.”
“Trong mộng gặp được em, anh cũng không muốn tỉnh dậy nữa.”
“Em không ở đây, nhưng nơi nào anh cũng nhìn thấy em. Em đi rồi anh mới phát hiện, hóa ra em đã sớm dung nhập vào cuộc sống của anh rồi.”
“Em ở đây, trong lòng anh, trong đầu anh, trong mộng anh, duy chỉ có không ở bên anh.”
“Em tiêu sái rời đi không mang theo vướng bận, nhưng anh lại nhớ tất cả mọi thứ thuộc về em, chỉ duy nhất không nhớ một điều, là em đã từ bỏ anh rồi. Cho dù nhớ đến em khiến bản thân anh thương tích đầy mình, anh vẫn là không ngừng nghĩ về em a.”
“Anh cho rằng qua mấy ngày, rồi sẽ tốt thôi. Qua hết một năm, lại cảm thấy ba năm nữa sẽ ổn. Đến năm thứ năm, anh lại cảm thấy năm thứ tám nhất định sẽ không sao nữa rồi. Nhiều năm trôi qua như vậy, anh mới phát hiện, em đối với anh không phải là thói quen, mà là yêu đến sâu đậm.”
“Chân chính thích một người, nhìn lâu một chút sẽ cảm thấy muốn chiếm hữu, anh nên làm thế nào thuyết phục chính mình chấp nhận việc nửa đời còn lại không có em đây?”
“Không muốn quấy rầy em, xem như đây là ôn nhu cuối cùng của anh đi.”
“Không thấy được em cũng tốt, nếu không, anh luôn nghĩ muốn có em.”
Mỗi một cái đều tag Phùng Kiến Vũ.
Không có like, không có bình luận, không có số người view. Từng câu từng chữ đều thâm trầm nói lên tình yêu sâu đậm mà bứt rứt của Vương Thanh.
Có lúc một tuần phát một cái, có lúc cách mấy tháng mới phát.
Nhưng hàng năm vào ngày 827 hắn luôn phát một câu như thế này,
“Sinh nhật vui vẻ. Năm nay em vẫn không ở bên cạnh anh.”
Khi bắt đầu chúng ta đều cho rằng **tử triền lạn đả mới thể hiện tình yêu sâu đậm, sau đó mới biết được, một người vô cùng thâm tình sẽ từng chút từng chút một vì đối phương mà cân nhắc: Hi vọng em ấy sẽ vui vẻ, cũng hi vọng em ấy sẽ không bị mình quấy rầy.
Thời điểm không có em sẽ chúc phúc cho em, khi có em rồi sẽ bảo hộ cho em chu toàn.
Tình yêu có thể khiến bạn trở nên thấp kém, nhưng có một số người vẫn không tránh được.
Đại Vũ cúi đầu cảm thụ nước mắt lướt qua chóp mũi, tám năm này, bọn họ thật sự đã bỏ lỡ quá nhiều.
Mở ra mục tin nhắn.
Đại Vũ càng trở nên không khống chế được nước mắt của mình.
Con người này cư nhiên mỗi ngày đều gửi tin nhắn đến cho cậu.
Những tin nhắn riêng tư kia,
Tất cả đều không có dấu hiệu đã đọc, nhưng Vương Thanh vẫn kiên trì đều đặn gửi đi.
Tựa như trách cứ, tựa như sủng ái, tựa như thụ động, tựa như quan tâm.
Bất kể biến đổi bao nhiêu tâm tình,
Trong mỗi một chữ, đều là tình yêu.
“Nếu như anh nói không hôn được em không bỏ qua, ai có thể ép anh nhượng bộ.”
“Từ biệt tám năm, Phùng Kiến Vũ thân ái của anh, hoan nghênh em trở lại.”
Đây là hai tin nhắn mới nhất được gửi đi,
Ngày tháng chính là vào đêm hôm trước ngày cậu trở về nước.
Nước mắt Phùng Kiến Vũ cứ thế mãnh liệt chảy ra, gắt gao siết chặt điện thoại di động đau đớn khóc thành tiếng.
Thật xin lỗi anh Vương Thanh.
Em đã để cho anh yêu em trong vô vọng, chờ đợi em lâu đến như vậy.
//
Vương Thanh luyện tập xong vũ đạo mồ hôi dầm dề, sau khi lấy lại tinh lực ngay lập tức chạy đi quan tâm sóc nhỏ nhà mình một chút.
Vừa đến nơi liền phát hiện con sóc nhỏ đang khóc thảm đến không biết biến thành cái dạng gì.
Vương Thanh mù mịt vội vàng bước tới, lại nhìn thấy màn hình điện thoại di động rõ ràng là tài khoản nhỏ weibo của mình.
Oanh.
Lỗ tai trong một giây lập tức hồng lên.
Lắp bắp cầm lấy điện thoại di động của mình, lại phát hiện Đại Vũ vẫn duy trì tư thế như vậy tiếp tục rơi nước mắt.
Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Đại Vũ, em khóc như vậy khiến anh rất đau lòng a.”
Mặc dù bị Đại Vũ nhìn thấu tình cảm thầm kín bấy lâu của mình quả thật cảm thấy rất lúng túng, nhưng nhìn thấy Đại Vũ khóc thảm như vậy thực sự là không nhịn được nhẹ giọng nhuyễn ngữ dỗ dành.
“Còn khóc, khóc đến mắt mù luôn thì làm sao bây giờ? Muốn bị mù lần nữa sao?”
Mắt thấy không dỗ nỗi Đại Vũ, hắn bắt đầu thô thanh thô khí giở giọng hù dọa.
Lời này vừa nói liền đâm trúng vào nỗi đau trong lòng Đại Vũ, cũng không khóc nữa, hai tròng mắt hồng hồng như mắt thỏ nhìn chằm chằm Vương Thanh, rồi bắt đầu giơ tay giơ chân đấm đá loạn xạ.
“Anh làm sao mà tự nhiên lại tạo tài khoản nhỏ! ”
“Anh làm sao mà già mồm như vậy! ”
“Anh làm sao mà biến bản thân thành như kẻ ngốc! ”
“Anh làm sao vậy a ……”
Anh làm sao …… mà đối với em tốt như vậy?
Vương Thanh cười trừ, thật ra thì Đại Vũ căn bản cũng không có dùng sức, mắt thấy mắt thỏ lại muốn rơi lệ, không thể nhịn được nữa lập tức ôm vào trong ngực.
Làm sao bây giờ đây,
Bị con sóc nhỏ này "ăn" chết rồi.
Vương Thanh cười khẽ lên tiếng.
Đời này của anh rất ít khi nào có cảm giác lúng túng, tất cả đều là bởi vì em.
Phùng Kiến Vũ, con người sống a, là chờ đợi một người vượt qua biển người rộng lớn đến tìm em.
Đương nhiên, nếu em đợi không được đến thời khắc đó, cũng có thể tự mình vượt qua biển người rộng lớn đi tìm người kia.
Thật tốt, em bây giờ đang ở trong ngực anh.
Đời này của anh, vậy là đủ rồi.
_______________________________
**loạn mã: một chuỗi số không theo quy tắc
**vô quan khẩn yếu: không liên quan, không quan trọng
**triêu tư mộ tưởng: từ sáng sớm đến tối mịt trong đầu chỉ nhớ đến một người
**tử triền lạn đả: tấn công theo kiểu chai mặt, đeo bám bằng được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT