Vẻ mặt thẹn thùng của mấy vị phu nhân chắc chắn không phải giả, rõ ràng là biểu tình sau khi trải qua “Sủng ái”.
Mọi người trong vương phủ không rõ chân tướng đều lén nghị luận Vương gia thật dũng mãnh, trong một đêm mà ngủ với bốn vị phu nhân!
Nghe bọn họ nghị luận, Thập Hoan trốn ở góc cười trộm, “Thuật thôi miên này quả thật là thứ tốt nha. Có nó trong tay, ăn mặc không lo a!”
Dù cho Tần Vị Trạch giảo hoạt khó chơi cũng không đoán được nàng làm cái gì.
Nhìn bước chân Tiểu Hoan Tử so ngày thường nhẹ nhàng gấp đôi đủ biết tâm trạng nàng rất tốt.
Tần Vị Trạch đứng ở hành lang gấp khúc nhìn Thập Hoan ở trong sân lượn tới lượn lui, trong lòng thong thả suy nghĩ.
Viên Bình nói nàng là nam nhân, Lữ Bất Chu bắt mạch cũng nói là nam nhân, hơn nữa hiện tại xem biểu hiện mấy nữ nhân đó... Nếu không phải hắn đã tìm ra thân phận của nàng thì thế nào cũng bị nàng lừa bịp.
Chẳng qua hắn rất khó hiểu, nàng rốt cuộc dùng phương pháp gì làm những người này thống nhất nói nàng là nam nhân? Người khác thì không nói, đến Lữ Bất Chu cũng nói như vậy, trong lòng hắn rất nghi hoặc.
Thập Hoan tin tưởng là mình đã thành công lừa được hắn, vì nàng muốn tạo hiệu quả thực tế nên tối hôm qua còn cố ý giả tạo vết máu, vậy nên nàng không lo lắng chút nào.
Chỉ tiếc Thập Hoan hơi chủ quan, thôi miên, giả tạo vết máu đều chỉ là mặt ngoài. Mà những nữ nhân đó thân thể lại không có chút thay đổi nào.
Trong mắt tinh quang chợt lóe, hắn nói khẽ với Ngụy Đạt: “Tìm một lão ma ma tới, bảo nàng ta nghiệm thân mấy phụ nhân đó!”
Hắn thật muốn xem nàng diễn trò có thể làm hoàn hảo hay không.
-----
Thập Hoan không có tâm tư để ý tới Tần Vị Trạch nghĩ như thế nào, thừa dịp hắn có việc ra khỏi vương phủ nàng kiền cầm bức họa đi tới phẩm bảo các[1], nơi đó thuộc về cửa hàng ngọc của nàng.
[1] Phẩm bảo các: nơi đánh giá, thẩm định bảo vật.
Mới vừa vào cửa, Giản Hàn Chi đã ngồi ở bên trong chờ nàng.
Nàng có chút kinh ngạc: “Sao ngài lại ở đây?”
Giản Hàn Chi mỉm cười: “Sợ ngươi lại trốn tránh ta, cho nên không mời mà đến.”
Vốn tưởng hắn nói đùa, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc lại không giống như đang đùa.
Thập Hoan cười gượng: “Trốn ngươi làm gì, ta còn đang muốn tìm ngươi đấy. Khối ngọc bội kia lại xuất hiện rồi, lần này là ở trên người biểu muội Liên Đình Vân của Tần Vị Trạch.”
“A?” Giản Hàn Chi nhíu mày, “Vì sao lại xuất hiện ở trên người nàng ta? Theo ta được biết, Thừa tướng đại nhân vẫn luôn cố ý muốn gả nàng cho Ninh Vương gia. Hơn nữa bản nhân nàng ta cũng chung tình với Vương gia nhiều năm, nghe nói năm đó Thái tử muốn nạp nàng ta làm phi đã bị nàng ta cự tuyệt. Cho nên chỉ sợ nàng không dễ dàng nhận ngọc bội của nam nhân khác.”
Liên Đình Vân ngay cả Thái tử phi cũng không làm, phải biết rằng làm Thái tử phi rất có khả năng trở thành quốc mẫu tương lai. Thập Hoan khiếp sợ, nàng không tin nổi Tần Vị Trạch lại có mị lực lớn như vậy.
Giản Hàn Chi để ý quan sát một chút biểu tình của Tiểu Hoan Tử. Thấy thần sắc nàng không có gì khác lạ, trong lòng mới an tâm một chút, xem ra nàng không có tình ý gì với Ninh Vương gia.
“Chuyện hỏa lôi đạn ta đã tra ra rồi. Tuy rằng thứ này có nguồn gốc từ ám khí Đường Môn nhưng không phải chỉ duy nhất Đường Môn mới có. Mấy năm gần đây có rất nhiều quan lại quý tộc cũng bắt đầu âm thầm tàng trữ thứ này, bởi vì nó vừa nhẹ vừa dễ mang theo, uy lực còn rất lớn. Bên này ta đang cho người kiểm tra từng người một, để xem có kẻ khả nghi đã mua vật ấy hay không.”
Điều tra như vậy quá mức lãng phí thời gian, Thập Hoan ngồi ở một bên khẽ cắn ngón tay. Xem ra chỉ có manh mối từ Liên Đình Vân và bức họa trong tay nàng là nhanh nhất.
Khóe miệng đột nhiên cong lên nụ cười ác ý, nàng “Không có ý tốt” nhìn về phía Giản Hàn Chi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT