Ánh mắt của nam tử đeo mặt nạ kia nhìn về phía mình tràn ngập tà nịnh, trong lời nói với Tần Vị Trạch đều để lộ ra hận ý sâu đậm.
Người căm thù Tần Vị Trạch không ít, nhưng mà đến tình trạng như thế có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nỗi băn khoăn đó giống như một cuộn chỉ rối ở trong đầu nàng, Thập Hoan lập tức phiền chán ngồi dậy. Vì sao không thể an an phận phận mà sống, vì cái gì mà có nhiều thù hận như vậy.
Văn Xảo vừa vào cửa liền thấy tiểu thư nhà mình ngồi bên trong, nhất thời hoảng sợ.
"Tiểu thư...... Người trở về!"
"Đây là nhà ta, ta đương nhiên phải trở về a."
Nhìn ánh mắt giật mình của nha đầu kia, Thập Hoan cười vui vẻ, xem ra thật sự mình lâu lắm không trở về, không ngờ đem nàng dọa rồi.
Nhưng mà một lát sau Thập Hoan cảm thấy có chút không đúng, bởi vì bộ dáng Vân Xảo rõ ràng là vẻ muốn nói lại thôi.
Hơn nữa vài tiểu nha hoàn đi ngang qua thấy Thập Hoan ngồi bên trong đều chụm đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận rời khỏi.
"Văn Xảo, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Giọng nói Thập Hoan lạnh vài phần, tướng quân phủ nhất định xảy ra chuyện gì đó liên quan đến nàng.
Văn Xảo cúi đầu lau chùi cái bàn, ấp úng nhưng mà không mở miệng.
"Nếu ngươi không chịu nói, như vậy cũng không cần đi theo ta nữa, đến từ đâu thì về đấy đi." Thập Hoan động thân, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem. Văn Xảo là nha hoàn lưu lại ở bên cạnh mình lâu nhất, mặc dù là nha hoàn, nhưng mà Thập Hoan vẫn coi nàng như bằng hữu mà đối đãi.
Nay ngay cả nàng cũng muốn gạt mình, như vậy cũng không cần phải lưu nàng lại.
Vừa nghe những lời này của Thập Hoan, Văn Xảo nóng nảy: "Tiểu thư, không phải ta không muốn nói, chỉ là...."
Không sao cả, nếu mẹ cả đẫ không nể mặt như thế, như vậy nàng cũng không cần thiết phải hạ thủ lưu tình.
Quay người đi đến trước bàn, Thập Hoan cười vui vẻ với Văn Xảo nói: "Văn Xảo ngoan, ta đói bụng, làm điểm tâm ngon cho ta ăn đi."
Văn Xảo giật mình ngẩng đầu, không thể tin nhìn tiểu thư. Không ngờ nàng không tức giận, lại còn có thể nuốt trôi chuyện này.
"Chẳng lẽ tiểu thư không để ý lời đồn đãi này sao?" Tuy rằng nàng đi theo Thập Hoan không được bao lâu, nhưng nàng cũng hiểu biết ít nhiều tính tình của tiểu thư. Nhưng nàng có chút mơ hồ, đối với một cô gái chưa lấy chồng mà nói, lời đồn này đã thập phần khó nghe.
"Ngươi cũng nói là lời đồn đãi, ta làm sao phải tin tưởng! Hơn nữa ta càng tức giận, người thả lời đồn đãi sẽ càng đắc ý. Tiểu thư nhà ngươi không ngốc như vậy. Nhanh đi làm điểm tâm cho ta ăn đi, ăn no mới có sức lực ứng chiến đúng không?"
Văn Xảo gật gật đầu, tuy rằng không biết tiểu thư muốn làm gì, nhưng nhìn một chút, thấy tiểu thư vẫn chưa đem lời đồn để ở trong lòng nàng liền an tâm. Dù sao nàng cũng từng tưởng tượng vô số lần sau khi tiểu thư biết lời đồn đãi này có tự sát hay không.
"Ta thấy ngươi bị nứt da giày vò vô cùng khó chịu, đúng lúc cha ta biết một phương thuốc cổ truyền có thể chữa bệnh nứt da, chúng ta liền trị bệnh cho ngươi. Khi đó ngươi rất thích theo ta cùng chơi đùa, luôn kề cận ta. Khi đó ngươi còn nói rằng lớn lên muốn cùng ta lưu lạc thiên nhai." Nghĩ đến lúc đó, trên mặt Lăng Tử Quy toàn bộ đều là tươi cười.
Chỉ tiếc một tia cô đơn xoẹt qua trong mắt hắn, dù sao nhóc con cũng không nhớ rõ, việc này chỉ còn lại hắn một mình nhớ lại.
"Ta ở nơi này mười tháng, mười tháng kia là thời gian vui vẻ nhất của ta. Mỗi ngày ngươi đều theo ta cùng ta đọc sách, cùng nhau ăn cơm, chúng ta bất kê làm cái gì đều ở cùng nhau. Khi đó ta thậm chí hi vọng phụ thân cũng đem ngươi mang đi. Nếu ngươi không theo ta, như vậy ta liền ở lại, cũng không trở về. Chỉ tiếc cuối cùng ta bị sư phụ mang đi, từ biệt nhiều năm như vậy."
Hắn nói hết sức đơn giản, nhưng mà trong đó nhiều kỉ niệm đẹp đẽ hắn lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Văn Xảo khó xửa, không biết nói như thế nào mới tốt.
"Nha đầu ngốc, ngươi cứ nói là ta không khỏe, không tiện gặp khách."
Văn Xảo gật gật đầu đi ra ngoài, Thập Hoan bây giờ không muốn gặp Tần Vị Trạch. Hơn nữa Ninh vương gia tới bái phóng cũng không phải tới bái phỏng nàng, nàng không cần phải đi gặp hắn.
Mà Hàn Kiêu cũng sửng sốt, không thể tin được Ninh vương giá lại không kiêng dè như vậy mà gọi Thập Hoan.
"Ninh vương gia vẫn nên gọi ta Thập Hoan là được rồi, dù sao ta cũng đã có hôn ước, không muốn làm cho người khác hiểu lầm." Đơn giản lôi ra hôn ước để áp hắn.
Tần Vị Trạch nghe nàng nói như vậy, ánh mắt lạnh buốt. Cho dù nàng tức giận, nhưng hắn cũng quyết không cho phép nàng hồ nháo như vậy.
"Ninh vương gia chê cười, Thập Hoan bị ta chiều hư, nên không quy củ như vậy." Hàn Kiêu thấy không khí có chút xấu hổ, vì thế cười nói.
Lời này hắn nói càng thêm rõ ràng, Thập Hoan hận không thể lập tức tiến lên đánh hắn vài cái. Nói ái muội như vậy, phụ thân nhất định sẽ cho là trong lúc đó bọn họ xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Thập Hoan, Tần Vị Trạch trong lòng thấy vô cùng thoải mái. Mà Lý Ôn Uyển bên cạnh tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, thế nhưng nội tâm lại hết sức coi thường.
"Hiếm khi đến tướng quân phủ một lần, vương gia nhất định phải uống vài chén. Không bằng trước hết để Thập Hoan dẫn vương gia đi nhìn xem phủ tướng quân như thế nào a?" Lý Ôn Uyển mắt hiện lên tinh quang, ở bên cạnh đề nghị.
"Vương gia, tật xấu làm đầu trộm đuôi cướp xem ra là không đổi được. Vương giá tất nhiên là muốn đem mọi người cùng mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay. Tự nhiên muốn lợi dụng ai liền lợi dụng. Ta làm sao dám cùng vương gia đấu đây?"
Nghe nàng nói như vậy, cảm giác áy náy trong lòng Tần Vị Trạch lại xuất hiện.
"Tiểu Hoan nhi, sự việc kia ta thừa nhận là ta sai rồi. Ngươi có thể tức giận, có thể đánh ta mắng ta, nhưng không thể dùng phương thức như thế chọc tức ta. Ta tuyệt không cho phép ngươi với nam nhân khác có cái gì!"