Đôi mắt hắn dần dần trở nên hung ác nham hiểm, giọng nói trầm thấp có từ tính, tuy rằng bên ngoài là trêu chọc, nhưng mà bên trong đó rõ ràng có ý uy hiếp. Nếu hôm nay nàng tìm lý do thoái thác không nhận, Tần Vị Trạch tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng!
Trong lòng Thập Hoan đang rơi lệ…… Vì chứng minh nàng là một “Hán tử", nàng sảng khoái mà đáp: “Được!”
Tần Vị Trạch nhịn không được bị nàng chọc cười: “Bổn vương tuyệt đối sữ không làm khó người khác.”
Như thế mà còn không gọi là làm khó người khác? Ánh mắt vừa rồi của hắn hận không thể xuyên thấu tới xương cốt nàng!
Tuy rằng thần cao một thước, nhưng ma lại cao một trượng, muốn bắt được nhược điểm của nàng, hắn ta còn phải tu luyện thêm!
“Mỹ nhân như vậy vương gia lại thưởng cho ta, ta vô cùng cảm kích. Vậy ta đi trước, đêm đẹp thường trôi qua mau!” Nói xong nàng nhanh chóng bước bỏ đi.
Tần Vị Trạch ánh mắt sâu xa mà nhìn chằm chằm bóng dáng nàng. Một khắc trước còn bày ra vẻ mặt như chịu khổ, một khắc sau liền trở nên vô cùng sốt sắng, vẻ mặt của nàng thay đổi cũng thật là mau.
Búng tay một cái, Ngụy Đạt xuất hiện ở trước mặt hắn, “Vương gia!”
“Cử người ở bên ngoài canh chừng Tiểu Hoan Tử, nếu có gì bất thường thì báo cho ta ngay.” Nàng muốn chơi như thế nào cũng có thể, nhưng lại không thể làm bản thân mình bị thương.
Ngụy Đạt lĩnh mệnh rời đi, Tần Vị Trạch đứng dậy muốn vào nội thất, kết quả thời điểm đôi mắt đảo qua giường của Thập Hoan lại phát hiện phía dưới gối đầu bị lộ ra một mẩu giấy nhỏ.
Hắn đi qua chỗ đó, dịch gối đầu ra, ngón tay thon dài cầm lấy bức phác họa kia. Nhìn nét vẽ quái dị này, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, quả nhiên ở cách đó không xa phát hiện một thỏi than.
Tuy rằng không giống với tranh thuỷ mặc nhưng vài nét bút đơn giản vẫn phác hoạ ra hình dáng một nam tử. Mặt tròn, hơi béo, nhưng lại không có ngũ quan.
Hắn nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng đem đồ vật trả về chỗ cũ. Họa nam nhân không quan trọng, nhưng hắn lại muốn nhìn xem là tên nam nhân không sợ chết nào dám xuất hiện ở trong bức họa của nàng!
-----
Thập Hoan bên này đã gần chạy tới Tây Uyển nơi bốn vị phu nhân kia ở. Bởi vì Vương gia nói muốn bốn người cùng nhau thị tẩm, bởi vậy các nàng đều chờ ở trong phòng Hồng Anh.
Nhìn trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Thập Hoan lập tức nghênh ngang đi vào. Bởi vì nàng biết Tần Vị Trạch nhất định sẽ phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Mặc kệ, đêm nay bổn cô nương sẽ diễn trò hay cho ngươi xem!
“Các vị phu nhân, Vương gia sai tiểu nhân đến đưa các phu nhân dược tốt, thỉnh các phu nhân trước ăn vào.” Nói xong nàng lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ.
Tuy rằng bốn người này cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng họ cũng biết có đôi khi viên phòng sẽ được dùng một ít dược vật. Nếu là gã sai vặt bên người Vương gia, chắc là sẽ không có gì sai.
Thấy các nàng nhanh chóng ăn dược vật, Thập Hoan thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thuốc viên này căn bản không có độc, chỉ là do nhân sâm chế thành. Chẳng qua nàng ở bên ngoài thêm một ít hương liệu. Ăn xong một lúc sau không hôn mê, chỉ là sẽ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mà đây đúng là trạng thái mà nàng dễ dàng thôi miên.
Thập Hoan vui vẻ cười ra tiếng, bắt đầu kế hoạch thôi miên của mình.
Nàng ở bên trong hưởng lạc, nhưng bên ngoài góc tường các huynh đệ lại không có may mắn như vậy. Nơi đó truyền đến thanh âm rên rỉ mê người như vậy, làm bọn họ đều khí huyết sôi trào a!
Có trời mới biết Tiểu Hoan Tử vừa đen vừa gầy kia như thế nào lại có vận khí tốt như vậy!
Ngày hôm sau, những mỹ nhân đó một đám xuân phong mãn diện, thẹn thùng. Mà người đến báo cáo, tối qua đúng là “Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt!”
Lần này đến phiên Tần Vị Trạch nghi hoặc.
-------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT