Edit: Pi sà 

Beta:Hana

“Nô tỳ không dám…… Nô tỳ không dám!” Liễu Nhi quỳ trên mặt đất liều mạng dập đầu.

Đám người đang quỳ ở đây đều cảm thấy được hơi thở nguy hiểm của Tần Vị Trạch. Vốn dĩ mọi người còn lo lắng Vương gia sẽ che chở Liên Đình Vân, không nghĩ tới lại hả hê lòng người như thế.

“Biểu ca, nàng không hiểu quy củ, là muội không dạy dỗ tốt. Biểu ca tạm tha cho nàng đi.” Liên Đình Vân nhìn Tần Vị Trạch với ánh mắt đáng thương, nhưng ngược lại tay nàng đang hung hăng mà vò nát khăn tay, móng tay đã trở nên trắng bệch.

Trước kia khi nàng đến đây, tuy rằng biểu ca không để ý tới nàng, nhưng cũng sẽ không quản đến chuyện nàng làm trong vương phủ. Vốn dĩ nàng cho rằng, dù sao thì nàng cũng coi như là một nửa chủ nhân của phủ Ninh Vương này, nàng không nghĩ tới hiện tại Tần Vị Trạch hoàn toàn không cho nàng một chút mặt mũi.

Phản ứng của Tần Vị Trạch có chút ngoài dự đoán, Thập Hoan không ngờ hắn sẽ nói thay mình. Đổi lại là người bình thường, tất nhiên sẽ thương hại một vị mỹ nhân đáng thương như Liên Đình Vân, ai lại đi che chở cho gã sai vặt không có địa vị như nàng.

Nhưng xét theo góc độ khác, Tần Vị Trạch cũng không phải là một con thỏ ngây thơ, muốn lừa gạt hắn đúng là chuyện không dễ. Cô nương điềm đạm đáng yêu này bày đặt làm trò, chỉ sợ rằng cũng không có hiệu quả.

Quét mắt liếc Thập Hoan một cái, nàng chỉ yên tĩnh đứng ở đó, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến nàng vậy. Nhưng rõ ràng nàng vừa mới ra mặt vì Trúc Đào, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy.

Trong khoảnh khắc đó, Thập Hoan thật sự khiến Tần Vị Trạch thất thần. Khi đó nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dạng không yếu thế sợ hãi, và cả ánh mắt vô cùng kiên định của nàng đã hấp dẫn hắn.

Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì mới có thể trở thành nàng của hôm nay?

Thu hồi suy nghĩ, Tần Vị Trạch mở miệng nói: “Nếu biểu muội đã mở miệng, vậy bổn vương sẽ tha cho Liễu Nhi.”

“Đa tạ biểu ca.” Liên Đình Vân còn chưa kịp đắc ý đã nghe được giọng nói lạnh băng của hắn: “Ngụy Đạt, kéo ả nha hoàn tên Hương Nhi ra ngoài ―― đánh chết!”

Lời này vừa nói ra, Thập Hoan lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tần Vị Trạch. Tuy rằng Hương Nhi đáng giận, nhưng tội không đến mức đáng chết. Tần Vị Trạch đưa ra hình phạt như vậy là quá mức hà khắc.

Nhìn ánh mắt giật mình của nàng, Tần Vị Trạch biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì. Nhưng ả ác nô này dám có ý định tổn thương nàng, nên tuyệt đối hắn sẽ không sẽ nhẹ nhàng bỏ qua.

Thị vệ của vương phủ lập tức tiến lên kéo Hương Nhi đi ra ngoài: “Vương gia, nô tì sai rồi, nô tì không dám nữa! Tiểu thư, cứu mạng…… Cứu nô tì……”

Thập Hoan tiến lên một bước, vừa muốn mở miệng thì Tần Vị Trạch đã lạnh lùng nói trước: “Cầu tình một câu, kết cục của ả càng thêm thê thảm thêm một chút.”

Biết nàng không đành lòng, nhưng hắn quyết không cho phép lòng thương hại của nàng dùng cho những kẻ không đáng. 

Tần Vị Trạch khoác tay cho mọi người đứng dậy, trong lòng bọn họ ai nấy đều kính phục Vương gia. Nhưng mà trong lòng Thập Hoan lại từng trận lạnh lẽo. Thủ đoạn của hắn quá mức tàn nhẫn, nếu một ngày nào đó nàng đối lập với hắn, thì nàng sẽ có hậu quả gì?

Nhìn nàng an tĩnh đứng một bên, ngược lại Tần Vị Trạch nói với Liên Đình Vân: “Biểu muội mới từ Giang Nam trở về, không có việc gì thì vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần đi lại nhiều. Người đâu, tiễn khách!”

Liên Đình Vân bị mất hết thể diện, vốn dĩ nàng vui mừng tới gặp biểu ca nhưng lại có kết cục thế này.

Nàng đứng dậy, lúc xoay người đi ngang qua bên cạnh Thập Hoan và Trúc Đào, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ thù hận. Nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hai tên nô tài đáng chết này!

Cũng trong khoảnh khắc nàng ta xoay người, đúng lúc Thập Hoan thấy được mặt trên của ngọc bội nàng ấy đeo bên eo, lập tức hai mắt lóe sáng. Miếng ngọc bộ này đúng là miếng mà ngày đó bị hái hoa tặc lấy đi. Sao hiện tại lại ở trong tay nàng ấy?đề cập đến một người dùng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play