Còn chưa chờ Thập Hoan mở miệng, Liên Đình Vân đã dịu dàng tiến lên nói trước: “Biểu ca chớ tức giận, là muội không quản hạ nhân cho tốt, chuyện này không liên quan gì đến gã sai vặt cả. Đều là do Hương Nhi không hiểu chuyện, bị đánh cũng là đúng.”
Nàng nhẹ nhàng dùng khăn tay lau nước mắt, sau đó không mở miệng nói nữa. Lúc này một nữ nhân im lặng lau nước mắt cũng đủ để chứng minh mọi chuyện.
Nhìn tiết mục trước mắt này đột nhiên chuyển biến, Thập Hoan thật lòng bội phục kỹ thuật diễn xuất của vị cô nương này. Một giây trước hống hách ngang ngược, một giây sau đã điềm đạm đáng yêu.
Đám người quỳ trên đất không một ai dám lên tiếng, chỉ có một mình Thập Hoan ung dung đứng đó. Trên mặt nàng không có vẻ gì là khẩn trương cả, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay phải đang bị đau của mình. Lạnh mặt nhìn đôi chủ tớ này hát bè.
“Vương gia, chính gã sai vặt này đã đánh Hương Nhi. Hắn không coi ai ra gì, còn mắng biểu tiểu thư là cái thá gì." Một ả nha hoàn khác bên cạnh Liên Đình Vân tức giận bất bình lên tiếng.
Liên Đình Vân nhíu mày nhẹ nhàng trách cứ nói: “Liễu Nhi không được lắm miệng.”
(Tiểu Pi: xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng bức xúc quá phải nói! Ụa hết tên đặt rồi sao? Sao lại đặt tên cho ả này là Liễu Nhi vậy trời? Trùng với tên Liễu Nhi tỷ tỷ đáng yêu của tui bên HS, tui hận!!!!----- Hana: Pi sà bớt giận, tổn hại hình tượng a~~ có gì để ta hận hộ cho (≧ω≦))
“Nếu nô tỳ không lắm miệng thì tiểu thư cứ để người ta khi dễ như vậy sao? Vương gia, xin ngài phải làm chủ cho chúng ta.” Liễu Nhi quỳ xuống, nói với Tần Vị Trạch.
Nhưng từ đâu đến cuối Tần Vị Trạch đều không nói lời nào, ánh mắt u ám không rõ, khiến người ta khó nắm bắt.
Liên Đình Vân là nữ nhi của Thừa tướng, năm ngoái đi Giang Nam thăm họ hàng, mà nay đã trở lại, chuyện đầu tiên nàng làm là tới gặp Tần Vị Trạch. Mọi người ở Vương phủ đều biết nàng ngang ngược kiêu ngạo lại hống hách, không nghĩ tới hôm nay ở trước mặt Vương gia mà nàng lại bày ra bộ dáng yếu đuối đáng thương, thật đúng là để người ta mở rộng tầm mắt.
Nước mắt đã rơi, cũng đã cáo trạng, vậy mà Tần Vị Trạch lại không có bất kỳ phản ứng nào. Nước mắt của Liên Đình Vân càng tuôn nhiều hơn, nàng ta liên tục lau nước mắt.
Thập Hoan bị các nàng làm cho mất kiên nhẫn, cười lạnh: “Nếu biểu tiểu thư còn chưa khóc đủ thì ta khuyên ngươi đi tìm một nơi không có ai rồi khóc tiếp. Nhiều người như vậy không ai có thời gian ở chỗ này nhìn ngươi khóc đâu.”
“Ngươi……” Liên Đình Vân tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Không nói đến ngươi chỉ là một biểu tiểu thư, ngay cả Vương gia cũng không có động một chút là đánh chửi nha hoàn hay gã sai vặt. Lần sau lại để các nàng đến đây la lối khóc lóc, tốt nhất đừng để ta nhìn thấy, nếu không thấy một lần ta sẽ đánh một lần!” Thập Hoan từng câu từng chữ đều là cảnh cáo các nàng. Lớn lên xinh đẹp như thiên tiên, nhưng tâm địa lại độc ác như rắn rết. Hôm nay nếu nàng không dạy dỗ các nàng một chút, không biết sẽ còn có bao nhiêu người bị các nàng khi dễ.
Liên Đình Vân đã bao giờ gặp phải người ta khi dễ mình như vậy, tuy rằng nàng ta không nói chuyện, nhưng trong mắt đã hiện lên vẻ tức giận rất rõ ràng.
“Tên cẩu nô tài nhà ngươi, lão gia nhà chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Liễu Nhi nhảy dựng lên chỉ vào Thập Hoan, nói.
“Ngươi nói ai là cẩu nô tài? Hửm?” Âm cuối hơi cao lên, Tần Vị Trạch đã xem đủ một màn khôi hài này rồi. Hắn lười biếng dựa vào lưng ghế, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười tà ác.
“Nô tì, nô tì……” Không ngờ Ninh Vương gia sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời Liễu Nhi bị rối loạn thế trận.
“Nói bổn vương nghe, vừa rồi ngươi đang nói hắn sao?” Tần Vị Trạch chỉ chỉ vào Thập Hoan, hỏi Liễu Nhi.
“Nô tì chỉ vì thấy tiểu thư bị khi dễ nên mới nói như vậy.”
“Tiểu thư nhà ngươi bị khi dễ, ngươi liền có thể tùy ý khinh nhục người của bổn vương? Bổn vương thấy ngươi đã chán sống rồi!” Giọng nói của Tần Vị Trạch bất chợt lạnh lẽo tới cực điểm, trong mắt dần dần nổi lên sát khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT