"Nếu chúng ta là người xa lạ, vậy sao em lại biết tên của tôi?" Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, ý cười ở trên môi vừa sâu sắc vừa mê người, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi vừa gặp em đã yêu rồi, xin hỏi tôi có may mắn được biết bí danh của em không?"
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp và mị hoặc như trước, nhất là khi anh cố dùng giọng nói thâm tình khẩn thiết.
Tô Chỉ Hề cảm giác cơ thể của mình, từ trái tim đến ngón tay, từ sợi tóc đến ngón chân, dần tê dại.
Cô sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch cuồng loạn.
Hách Kính Nghiêu duỗi một tay ra, nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của cô.
Lúc này Tô Chỉ Hề mới thoát khỏi cơn mê.
"Tôi... Tôi... Hách Kính Nghiêu, anh..." Cuối cùng cô cũng ý thức được, cô lại bị lừa một lần nữa.
"Đúng vậy, tôi là Hách Kính Nghiêu, nói cho tôi biết em tên là gì?" Người đàn ông cười nhẹ hỏi.
Vẻ mặt Tô Chỉ Hề như cầu xin: "Tô Chỉ Hề..."
"Tô Chỉ Hề." Anh nghiền ngẫm đọc tên của cô lên, "Như vậy, từ này về sau, chúng ta coi như là có quen biết, đúng không?"
Tô Chỉ Hề mệt mỏi nhẹ gật đầu.
Cô thật khờ, thật sự.
Vì sao hôm qua mình lại đưa ra yêu cầu "Từ nay về sau coi như không quen biết". Biện pháp giải quyết sự việc của thiếu gia Hách rất đơn giản, đã không biết, vậy thì nhận thức thoáng qua cũng tốt.
Sau đó, muốn đùa giỡn thì đùa giỡn, muốn quấy rầy thì quấy rầy.
Tô Chỉ Hề cảm thấy, từ ngày đụng phải người đàn ông này, bọn họ gần giống, gần thành, gần bằng Tường Lâm tẩu(*) rồi, làm việc bất chấp tất cả.
(*) Tường Lâm tẩu: Là một nhân vật trong truyện ngắn "Chúc phúc" của Lỗ Tấn
Thật sự quân địch quá xảo quyệt, cô chống đỡ không được... Cô khóc không ra nước mắt.
"Tôi không biết nhiều chỗ ở đây, muốn mời em đi ăn cơm trưa, em đề cử chỗ nào, Chỉ Hề?" Anh mỉm cười hỏi.
Nghe anh nói như vậy, Tô Chỉ Hề mới phát giác mình đang rất đói bụng.
Lúc đi đến căng tin, bị Tô Liên Hề lừa đến quán trà, kết quả cơm còn chưa được ăn, còn đụng phải thiếu gia Hách.
Dù sao cô cũng sớm ý thức được người đàn ông này rất vô sỉ và gian trá, cô biết mình từ chối không được, không bằng tự giác một chút.
"Gần đây có nhà hàng Hinh Vị Hiên, có món thịt xào ăn rất ngon." Tô Chỉ Hề chảy nước miếng nói ra.
Hách Kính Nghiêu lập tức nhìn về phía ngoài xe: "Bác Lý, Hinh Vị Hiên."
"Vâng, thiếu gia." Bác Lý cung kính lên tiếng.
Tô Chỉ Hề hơi bất an, kéo tay anh nói: "Cái kia, anh muốn đến đó sao? Có phiền quá không? Chỗ đó chỉ là một nhà hàng nhỏ... Bằng không anh chọn một chỗ đi, tôi cũng không bắt bẻ."
"Không sao, em đã muốn ăn, tôi nhất định sẽ thỏa mãn em." Hách Kính Nghiêu mỉm cười, cầm tay của cô.
Tô Chỉ Hề cảm giác trong nội tâm có chút ấm áp.
Đồng thời trong nội tâm cũng hoang mang, vì sao chỉ sau một đêm trời đất xui khiến, anh đã đối tốt với cô như vậy. Hơn nữa, ngày hôm qua anh nói anh muốn kết hôn với cô, hình như cũng không phải đang nói đùa.
Dùng thân phận và điều kiện của Hách Kính Nghiêu mà nói, thì sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào từ chối anh đâu nhỉ?
"Sao tay của em lại sưng lên thế này?" Đột nhiên sắc mặt của Hách Kính Nghiêu trầm xuống.
Tô Chỉ Hề đang mải mê suy nghĩ, cô hoàn hồn, nhìn thấy Hách Kính Nghiêu đang bắt lấy bàn tay sưng đỏ của mình, nhịn không được đắc ý nói: "Đánh người đấy."
Hách Kính Nghiêu chợt nhíu mày: "Là đứa em gái cùng cha khác mẹ kia sao?"
"Sao anh biết?" Tô Chỉ Hề kinh ngạc.
Hách Kính Nghiêu hơi nhếch môi, đại bộ phận phụ nữ trong thời điểm này đều ngốc và nhu nhược như vậy, ngoại trừ đứa em cùng cha khác mẹ kia ra, cô có đánh ai cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt đắc ý như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT