Tô Chỉ Hề mơ màng, không lâu sau, cô thấy thiếu gia Hách xuất hiện ở trước cửa phòng nghỉ.
Anh mặc tây trang, đứng thẳng người, sắc mặt hơi trầm, vô cảm, đôi mắt đen láy thâm thúy như sóng lớn quay cuồng, mày nhíu chặt, nhìn thôi cũng biết anh đang tức giận.
Bộ dạng này của anh, cực kỳ anh tuấn, lại vừa cực kỳ nguy hiểm, ngược lại có sức hút khó tả.
Tô Chỉ Hề nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô không kìm chế được nuốt nước miếng, ánh mắt trực tiếp theo dõi anh.
Hách Kính Nghiêu đi từng bước về phía cô, vừa đi vừa cởi áo vest, chiếc áo màu trắng mặc bên trong lộ ra.
Rất nhanh, anh đi đến trước mặt của cô, quỳ xuống, bắt lấy cổ tay cô.
Tô Chỉ Hề co rúm lại.
Trong nháy mắt, cô lại sinh ý nghĩ vớ vẩn là thiếu gia Hách đang muốn cầu hôn mình...
Nhưng mà, rất nhanh Tô Chỉ Hề nhớ đến chuyện người đàn ông này đã có vị hôn thê.
Lập tức, ý nghĩ lộng lẫy trong đầu như bị giội một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn. Cô cảm thấy trong nội tâm chua xót, không kìm chế được cắn chặt môi.
Hách Kính Nghiêu đánh giá cô một lúc, xác định cô không bị thương, mới trầm giọng mở miệng: "Xảy ra chuyện gì, tại sao em phải đến bệnh viện?"
Tô Chỉ Hề hạ mi mắt: "Không có gì... Thiếu gia Hách, xin lỗi, tôi phải tham gia trận đấu, bây giờ tôi phải quay trở về ngay lập tức, cho nên..."
Hách Kính Nghiêu nhíu mày.
"Không phải tôi đã nói, em phải trực tiếp gọi tên tôi sao?" Anh không vui nói ra.
Tô Chỉ Hề hơi nhếch môi, bộ dáng nhìn rất quật cường.
Người đàn ông này đã là chồng sắp cưới của người khác, cô phải giữ khoảng cách với anh.
"Trận đấu diễn ra chậm một giờ, em không cần lo lắng." Đột nhiên tay Hách Kính Nghiêu nâng cằm của cô lên, "Nói cho tôi biết, tại sao em phải tới bệnh viện?"
Tô Chỉ Hề sững sờ, nghiêng đầu tránh né ngón tay nóng rực của anh: "Đây là chuyện của tôi."
Hách Kính Nghiêu tức giận nở nụ cười.
Một tuần không gặp, người phụ nữ này rất có khí chất.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì, khiến thái độ của cô thay đổi đến thế?
"Em không nói cũng không sao, tôi có thể điều tra được." Hách Kính Nghiêu nhếch khóe môi, bộ dáng nguy hiểm tới gần cô, "Còn có, túi quà tôi tặng em, vì sao em vẫn chưa dùng?"
Tô Chỉ Hề sững sờ.
Cô nhớ lại, trước khi xuống xe bác Lý có đưa cho cô một túi quà, nhưng sau khi gặp vị hôn thê của Hách Kính Nghiêu, hình như túi quà đó bị cô ném trên mặt đất...
Về sau cô gấp rút chuẩn bị cho trận đấu, nên quên luôn cả chuyện này.
Lúc nghe Hách Kính Nghiêu nhắc tới, ánh mắt của cô nóng lên, lạnh giọng nói: "Vứt rồi."
"Đúng vậy!" Tô Chỉ Hề bị đau, không biết sống chết là gì nói, "Đại khái là tôi tưởng là đồ bỏ đi nên vứt rồi!"
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy đáy mắt của người đàn ông trở nên lạnh lẽo đến cực điểm!
"Tô Chỉ Hề." Anh chậm rãi gọi tên cô, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, "Em lặp lại lần nữa?"
Chưa từng có người nào dám dùng thái độ này nói chuyện với anh. Rốt cục tất cả phụ nữ trên đời này đều to gan, không biết sống chết như cô, hay chỉ có cô mới có lá gan đó?
Tô Chỉ Hề nghe thấy giọng nói trầm thấp và dịu dàng của anh, cảm giác da đầu đau nhói.
Trong lòng cô không tự chủ được, cảm thấy bỡ ngỡ, cắn môi nói: "Thiếu gia Hách, chúng ta vốn không có bất cứ quan hệ nào, từ nay về sau, mong anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?"
Hách Kính Nghiêu càng xác định, nhất định đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.
Anh cười lạnh: "Không có quan hệ gì? Tô Chỉ Hề, có phải em đã quên, chúng ta đã ngủ với nhau rồi đấy, đúng không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT