"Tiểu thư Tô, xin đừng làm tôi khó xử." Bác Lý bất đắc dĩ nói.
Tô Chỉ Hề hừ một tiếng: "Cháu không lên xe, bác có thể làm gì cháu?"
"Không làm gì cả." Bác Lý mỉm cười, "Tôi chỉ có thể nói cho hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu thư Tô học, cô là người phụ nữ của thiếu gia nhà chúng tôi, mong bọn họ giúp đỡ."
Tô Chỉ Hề tức giận giậm chân một cái!
Sự uy hiếp này rất quá đáng, nhưng lại rất hữu hiệu. Gần đây Tô Chỉ Hề luôn an phận, cô không muốn thu hút ánh mắt khác thường của người khác, nhất là thầy! Cô còn muốn tốt nghiệp ra trường.
Vì vậy, cô chỉ có thể nuốt giận đi về hướng xe Bentley, nổi giận đùng đùng mở cửa xe, kết quả là nhìn thấy thiếu gia Hách đang ngồi ở trong xe, hai chân thon dài mở rộng, khuỷu tay chống ở cửa xe, vẻ mặt tự nhiên.
Tô Chỉ Hề lên xe, căm tức nhìn anh: "Thiếu gia Hách, anh đã đồng ý với tôi chuyện gì, anh quên rồi sao?"
"Hả? Tôi đồng ý với em chuyện gì?" Hách Kính Nghiêu nhếch khóe môi, đôi mắt đen láy tùy ý đánh giá cô.
Lần đầu tiên Hách Kính Nghiêu cảm nhận được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba năm, tối hôm qua sau khi cô rời đi không lâu, anh đã thấy hối hận.
Mà ngay cả sáng nay, anh cũng không thể chuyên tâm làm việc.
Trong đầu anh liên tục xuất hiện gương mặt mềm mại của cô, cùng với đôi mắt phủ một tầng sương mù mịt mờ bởi vì tức giận và thẹn thùng.
Đương nhiên hình ảnh xuất hiện trong đầu anh nhiều nhất, chính là bộ dáng khi cô nằm dưới thân anh.
Trước mắt, gương mặt của cô đỏ ửng, bộ ngực bởi vì tức giận mà phập phồng lên xuống, mang theo sức sống bừng bừng.
Khiến cho người ta rất muốn...
Ngón tay Hách Kính Nghiêu giật giật, nhưng không thể không kiềm chế.
Tô Chỉ Hề không nghĩ anh sẽ phủ nhận mọi chuyện, tức giận trợn tròn mắt: "Tối hôm qua, ở trong phòng tắm, rõ ràng anh đã đồng ý với tôi."
"A?" Anh lộ ra vẻ mặt hoang mang, "Tại sao tôi phải làm như vậy?"
"Bởi vì..." Tô Chỉ Hề vừa nói ra hai chữ thì bị mắc kẹt.
"Bởi vì sao?" Ánh mắt Hách Kính Nghiêu thành khẩn, "Nếu tôi có thể nhớ lại, nhất định tôi sẽ không nuốt lời."
Gò má của Tô Chỉ Hề hoàn toàn ửng đỏ.
Người đàn ông này thật sự vô sỉ, quá vô sỉ!
Cô không tin anh quên hết mọi chuyện, anh cố ý ép cô nói ra chuyện xấu hổ muốn chết đó... Quá xấu xa!
Tô Chỉ Hề tức đến nỗi thiếu chút nữa ngất đi.
Hách Kính Nghiêu cúi đầu cười một tiếng, anh lại gần cô, tròng mắt đen nhánh cực kỳ thâm thúy: "Chỉ cần em nói ra, tôi sẽ thực hiện lời hứa ngay."
Tô Chỉ Hề cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Đúng là tôi đã giúp anh... Cái kia..."
"Cái nào?" Đáy mắt Hách Kính Nghiêu dần trở nên u ám.
"Giúp anh... Giải quyết!" Cuối cùng Tô Chỉ Hề vẫn không thể nói ra hai chữ kia, chỉ có thể nói hàm hồ như vậy.
Cuối cùng, cô chỉ có thể lẩm bẩm, tiếng nói không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao, nói: "Giúp anh...an ủi cái đó, chính là như vậy..."
Hô hấp của Hách Kính Nghiêu càng lúc càng nặng nề, giọng nói cũng trầm khàn hơn: "Chuyện đó...Em vừa nói như vậy, tôi đã nhớ ra ngay."
"Cho nên, mong anh từ nay về sau đừng tìm đến tôi nữa!" Tô Chỉ Hề nói xong, cả mặt đỏ bừng, cô lần mò đến tay nắm cửa.
Nhưng mà một giây sau, cánh tay cứng rắn của người đàn ông duỗi ra túm lấy cô, cúi người đè cô ngồi xuống ghế.
"Hách Kính Nghiêu! Anh nói lời không giữ lời!" Cô vừa tức giận vừa lo sợ.
"Nếu chúng ta là người xa lạ, vậy sao em lại biết tên của tôi?" Hách Kính Nghiêu nhìn cô thật sâu, ý cười ở trên môi vừa sâu sắc vừa mê người, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi vừa gặp em đã yêu rồi, xin hỏi tôi có may mắn được biết bí danh của em không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT