Một lần nữa, Tô Chỉ Hề lại ngồi trên xe bác Lý quay về trường học.

Cô lặng lẽ đi vào kí túc xá, rửa mặt qua loa rồi nằm bò lên trên giường.

Không biết vì sao, trong đầu luôn luôn xuất hiện câu nói "Sớm muộn gì em cũng cam tâm tình nguyện thôi." của Hách Kính Nghiêu. 

Cô không thể không thừa nhận, đối với Hách Kính Nghiêu, cơ thể của cô đặc biệt nhạy cảm...

Giống như trong lúc đó, cô biến thành một đứa con gái dâm đãng, điều đó khiến cô vừa kinh hoảng vừa xấu hổ...

Nhưng mà, cuối cùng là vì cái gì?

Cho dù cô thầm thương Ninh Dịch Thần nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng nảy sinh cảm giác kích thích như vậy.

Tô Chỉ Hề ảo não dùng chăn che kín đầu.

...

Ngày hôm sau, Tô Chỉ Hề mang đôi mắt gấu mèo rời giường, đi lên trên lớp.

Thật vất vả mới đợi được đến lúc tiết học kết thúc, cô tranh thủ chạy đến căng tin, tính ăn một bữa cơm thật nhanh sau đó quay về kí túc xá ngủ.

Nhưng ở cửa ra vào của căng tin, cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy, đi giày cao gót.

Cô gái này đưa lưng về phía cô, bóng dáng uyển chuyển, dáng người có lồi có lõm, tóc dài xoăn tảo biển buông ở trên vai, giống như một cảnh quan đẹp, hấp dẫn sự chú ý của mọi người rất nhanh.

Có một nam sinh viên vì mải nhìn không chuyển mắt, còn đụng cả vào tường.

Nhưng bước chân của Tô Chỉ Hề bỗng dừng lại.

Dù chỉ nhìn bóng lưng, cũng đủ để cô nhận ra đó chính là Tô Liên Hề.

Tô Liên Hề chỉ nhỏ hơn Tô Chỉ Hề một tuổi, đang học đại học, chỉ có điều cô ta học trường học viện điện ảnh ngay bên cạnh trường cô.

Cô ta tới đây làm gì?

Vốn Tô Chỉ Hề không muốn dính dáng đến Tô Liên Hề, nhưng ngay lúc đó Tô Liên Hề lại xoay người, liếc mắt nhìn thấy cô.

"Chị." Cô ta cười tươi như hoa hướng, vẫy tay gọi cô.

Trước mắt bao người, Tô Chỉ Hề không thể trốn tránh, đành phải tỏ ra bình tĩnh đi qua, hạ giọng nói: "Em tới đây làm gì?"

"Em tới tìm chị." Giọng nói của Tô Liên Hề có chút tủi thân, "Cha nói, ông sẽ không ép chị lấy tổng giám đốc tập đoàn Kiến Phát nữa, ông nói chỉ cần chị về nhà, ông sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Tô Chỉ Hề âm thầm cười lạnh.

Tô Quốc An cho rằng cô bám lấy Hách Kính Nghiêu, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

"Không cần, chị không quan tâm." Tô Chỉ Hề lạnh giọng nói, "Tô Liên Hề, em cũng đừng có đứng ở trước mặt người ta tỏ vô tội nữa. Chuyện em làm, tạm thời chị không có chứng cứ, cho nên chị coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng mà xin em đừng xuất hiện trước mặt chị nữa!"

"Chị à, thật sự chị đã hiểu lầm em rồi." Tô Liên Hề nói sâu xa, "Nếu không có em, chị cũng không thể trèo lên giường Thiếu gia Hách được, không phải sao?"

Tô Chỉ Hề không dám tin mở to hai mắt, tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Tô Liên Hề, mày...Không biết xấu hổ!"

Cô ta không thừa nhận thì thôi, còn dám đổi đen thành trắng.

Trước kia cô chỉ cảm thấy Tô Liên Hề là người ham hư vinh, hơi kiêu căng, nhưng cho tới bây giờ cũng không thể ngờ tâm địa của cô ta lại xấu xa như vậy!

"Chị, em biết rõ chị đang còn trách em." Tô Liên Hề bất đắc dĩ thở dài, "Chị cho rằng em cướp Dịch Thần của chị, nhưng mà Dịch Thần yêu em, không chỉ vì anh ấy nghĩ rằng em đã chăm sóc anh ấy ba năm."

Nói đến đây, Tô Liên Hề kiêu hãnh hất tóc, khẽ cười nói: "Nếu anh ấy mở to mắt ra nhìn thấy người chăm sóc anh ấy ba năm là chị, cũng chưa chắc sẽ yêu chị. Dù sao, chị cũng không phải là em."

Giọng nói của Tô Liên Hề rất dễ nghe.

Tô Chỉ Hề hơi nhếch môi, nắm chặt tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play